Xây Dựng Vương Tọa

Chương 69



Phòng ngủ rất yên tĩnh, khăn lông thầm lặng vắt lên thành chậu nước, lạnh đi từng chút một.

Âm thanh của Nhan Túy rất nhẹ nhàng, còn không nặng bằng âm thanh của một sợi lông vũ, ánh mắt rơi lên khuôn mặt của Trầm Khinh Trạch, tựa như một hồ nước trong trẻo, quyến luyến nhưng trong sáng vô tư.

Trầm Khinh Trạch hồi hộp, khóe môi hơi cử động, mấy lần há miệng muốn nói gì đó, rồi lại khép vỏ lại, quả tim trong ngực dường như lại bị cái gì đó làm cho bỏng rát, cháy đến khiến y phải hoang mang, lý trí thì muốn đè xuống, thế nhưng nó lại chạy mất đến không thấy tung tích.

Y che miệng ho nhẹ một tiếng, rũ mắt xuống, rồi lại đi đến vắt cái khăn lông nhăn dúm kia, khô khan hỏi:

“Đã thay thuốc chưa?”

Nhan Túy lập tức nói:

“Thay rồi.”

Động tác của Trầm Khinh Trạch ngừng lại, hé hé miệng:

“Tạm thời cậu cứ chịu đựng thêm chút nữa, đến tháng sau là tôi có thể lấy được nước thuốc mới rồi.”

Nhan Túy:

“Tôi cứ luôn tò mò mãi, mấy thứ này anh có được từ đâu vậy?”

Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch khó đoán:

“Cái này…cũng là gia truyền thôi.”

Cái lý do thoái thoát gượng gạo này, Nhan Túy cư nhiên cũng tự động nghĩ ra được một cái giải thích hợp lý, xem đó là chuyện đương nhiên mà phát ra một tiếng cảm thán:

“Thật không hổ danh là hậu duệ của đế sư đại hạ.”

Lẩn quẩn nửa ngày vẫn không thể thoát được cái thân phận kỳ lạ này, đột nhiên Trầm Khinh Trạch cảm thấy bản thân có hơi mệt mỏi trong lòng.

“Cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại đến thay thuốc cho cậu.”

Nhan Túy cảnh giác mà híp mắt lại, cứng rắng từ chối:

“Chỗ mà bổn thành chủ bị thương cũng không phải là tay, tôi có thể tự thay được!”

Trầm Khinh Trạch thay cậu vén vén góc chăn, tự nói tự trả lời:

“Được, quyết định như thế đi.”

Nhan Túy: “…”

Cậu nhìn chằm chằm vào làn nước cũ bị băng vải nhuốm đỏ trong chậu mà bị đối phương bưng đi mất, rời khỏi cửa phòng.

Nhan Túy tựa như một quả bóng da bị xì hơi, ngồi phịch trên giường, nửa khuôn mặt chôn trong cái gối đầu, trong lòng chửi mắng một vạn lần cái tên phù thủy của tộc chim gáy cả gan dám phá hoại hình tượng hoàn mỹ của cậu đó.

Chịu khổ thì cũng thôi đi, mà lần nào cũng bị Trầm Khinh Trạch nhìn thấy!

Nhan Túy càng nghĩ càng tức, cậu xoay người, xốc chăn ra, để lộ ra phần thắt lưng quấn băng gạc, hung dữ ra lệnh:

“Mày khỏi nhanh chút cho bổn thành chủ! Không được để lại sẹo! Có nghe chưa hả!”

Xả được một hơi tức giận vô cớ, Nhan Túy dễ chịu hơn nhiều rồi, bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn, Trầm Khinh Trạch đang đứng trước cửa phòng, im lặng mà nhìn cậu, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Nhan Túy:

“…Chẳng phải anh đi rồi sao?”

Trầm Khinh Trạch im lặng đặt chén thuốc lên đầu tủ, để cho thể diện của thành chủ mất sạch sẽ, y ngồi phịch xuống đầu giường mà ngây ra một lát, cầm con vịt nhỏ bằng gỗ bên cạnh lên trên tay, câu được câu không mà khẽ vuốt lên đầu con vịt, thở dài một hơi:

“Mày vẫn là ngoan nhất…”

Chẳng lâu sau, ngoài cửa sổ truyền đến một vài tiếng hoan hô ầm ĩ.

Nhan Túy khoác áo ngủ bước xuống giường, vén một góc rèn cửa sổ lên, chỉ trông thấy một màn trắng bạc bên ngoài phủ thành chủ, chẳng biết trời đã đổ mưa nhỏ tự lúc nào.

Có mấy người dân tốp năm tốp ba đi tới lui trên đường, cầm thùng gỗ, chậu nước trên tay, vừa hoan hô, vừa hứng nước mưa.

“Trời mưa rồi này…”

Màn mưa nhỏ rả rích tí tách thấm ướt song cửa sổ, một tay Nhan Túy chống lên eo, lười nhác tựa lên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào đầu đường cuối ngõ đang bắt đầu nhộn nhịp dần, đuôi mắt hiện lên một nụ cười rất nhạt.

“Mùa xuân còn xa không?”

※ ※ ※

Sau khi chiến sự qua đi, thành Uyên Lưu ngoài việc phải tu sửa tường thành nhiều lần ra thì những công trình khác đều được vận hành khá tốt, có không ít các bộ phận nhân thú kiếm ăn rải rác phá hoại các cánh đồng tại bờ nam của sông Xích Uyên, bị vệ đội xuất thành bắt từng tên quay về.

Đất ruộng phì nhiêu ven sông đều là đất đai của các quý tộc trong thành, chức tước và sản lượng ruộng đất của các quý tộc công huân này, cùng với việc vì chuyện này nên mới sản sinh ra các loại đặc quyền đều bắt nguồn từ công lao không tiếc mạng sống, để lại đầu lâu và vẩy dòng máu nóng để bảo vệ thành Uyên Lưu của tổ tiên.

Cho đến thế hệ con cháu quý tộc sau này, hoàn toàn quên mất sạch sẽ sự vinh quang của ông cha và chức trách bảo vệ thành, lúc nghe nói làn sóng nô thú sắp đến, từng kẻ đều cuốn đi một lượng lớn tài sản, chạy trốn đến thành Minh Châu mà không có chút do dự nào, bỏ mặc và không thèm đếm xỉa gì đến người dân trong thành.

Bận rộn xong việc chữa trị cho các nhân viên bị thương và các công tác khắc phục hậu quả, Trầm Khinh Trạch lập tức trình bày kế hoạch khai hoang và gieo giống cây trồng lên nhật trình ngay.

Một tuyến đường ruộng tốt ven bờ sông Xích Uyên, mênh mông một khoảng ruộng đất khiến người ta kinh ngạc do các quý tộc chiếm cứ, chỉ tính phần lúc đầu là nông trang của tử tước Bác Á đã rớt đài là ước chừng đã có đến sáu mươi héc ta rồi chứ đừng nói đến đại quý tộc trực lưu như Nhan Ân.

So với họ thì một trăm thửa ruộng thí nghiệm lúc ban đầu của Trầm Khinh Trạch, ngay cả con số lẻ của một quý tộc thông thường cũng không đủ, quả thật là nhỏ đến mức không đáng để quan tâm đến.

Hơn nữa, vùng đất bắc đất rộng người thưa, phạm vi vòng ngoài của thành Uyên Lưu có rất nhiều những mảnh đất hoang không đo được hết, khổ cái là không có ai đi khai khẩn và quản lý nên cứ lãng phí như vậy không biết bao nhiêu năm rồi.

Trầm Khinh Trạch hào phóng vung tay lên tấm bản đồ tài nguyên, quy hoạch toàn bộ tuyến đường ruộng ven sông trở thành khu sản xuất lương thực, trồng các loại cây lương thực căn bản như lúa mì, lúa nước, khoai tây, ngô…cùng với các loại đậu và cây xanh luân canh khác.

Số đất ruộng này đều là đất có nguồn nước sẵn, không cần tưới tiêu, sau khi bỏ tiền vàng ra để nâng cấp thì sản lượng một mẫu có thể còn cao hơn rất nhiều so với trăm mẫu đất thử nghiệm ban đầu.

Số đất ruộng còn lại thì căn cứ theo hệ thống tài nguyên của bản đồ mà được quy hoạch thành các loại đất trồng cây công nghiệp như cây bông, cây dâu, mía, cây cải dầu…

Một số cây trồng tại kiếp trước của Trầm Khinh Trạch là loài cây thuộc cây nhiệt đới tỉ như cây cao su, dứa, lúc Trầm Khinh Trạch kiểm tra thì phát hiện ra rằng màu sắc hiện lên trên bản đồ tài nguyên của thành Uyên Lưu rất nhạt, biểu thị có thể trồng được, thế nhưng sản lượng lại không được cao.

Trầm Khinh Trạch nghĩ ngợi, vẫn là phải vạch ra một khu vực nhỏ để trồng, không có cao su thì không có lốp xe, ít một chút thì ít, dù sao cũng tốt hơn là không có.

Lập xong kế hoạch khu trồng trọt và lần nửa mở rộng thêm đội sản xuất và xây dựng, những người hưởng ứng tập trung lại, hàng loạt các cánh đồng được khai khẩn đi vào hoạt động, đón lấy cơn mưa nhỏ đầu xuân mà kéo mở tấm màn mở đầu.

Những nhân thú bị bắt lại trong làn sóng nô thú thì do việc tranh đấu và bắt cứ lẫn nhau để làm nô lệ với loài người trong một thời gian dài nên rất thức thời, tương đối có tự giác của một kẻ bại trận.

Vốn đã làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng trở thành nô lệ rồi, nào ngờ đốc công mà loài người phái đến, câu đầu tiên là hỏi bọn họ có muốn rời đi không.

Các nhân thú bị dọa sợ hết hồn, ai cũng cho rằng nhân khẩu của thành Uyên Lưu quá đông, không cần đến nô lệ, muốn vứt bỏ bọn họ bị lạnh đến chết ở ngoài thành.

Ngày đông giá rét vạn vật điêu tàn, họ ở trong thành Uyên Lưu thì vẫn còn được một bữa cơm ăn, nếu như lúc này mà ôm theo cái cơ thể bị trọng thương mà rời đi thì e là còn chưa lay lắt về được đến hẻm núi thì đã đói đến chết, hoặc là bị loài người khác giết chết rồi.

Thậm chí cũng có một số người bị những nhân thú đói cùng cực khác xẻ thịt ra mà làm thành thức ăn.

Sự tranh chấp giữa các bộ lạc nhân thú với nhau tàn khốc hơn so với con người, việc nấu chín ăn thịt những kẻ già nua yếu ớt của đối phương là chuyện thường xuyên xảy ra.

Trong lúc cấp bách, đám tù binh nhân thú đồng loạt từ chối, tỏ ý tình nguyện ở lại thành Uyên Lưu làm trâu làm ngựa, sống nhục còn hơn chết vinh.

Đốc công không tình nguyện mà gọi bác sĩ đến, chữa trị cho những tù binh nhân thú bị trọng thương, xác nhận họ không chết được thì mới phái toàn bộ bọn họ đến núi khoáng sản để làm lao động khổ sai, phát huy những ưu thế về thể lực của những kẻ này, đồng thời gọi họ là “cải tạo lao động”.

Thời gian cải tạo là từ 3 năm đến 5 năm không giống nhua, trong khoảng thời gian đó không có tiền lương, sau khi mãn hạn rồi mới có thể dùng thân thân phận của người bình thường mà lựa chọn xem ở lại hay là rời đi.

Tù binh nhân thú cầm tờ khế ước mà đốc công vứt trên đất lên, mấy cái đầu hình thù kỳ quái viết đầy hai chữ hoang mang lớn.

Đầu óc của phù thủy loài người của ngôi thành Uyên Lưu này có vấn đề à?

Vậy mà lại tuyên bố rằng chúng không phải là nô lệ, còn muốn viết khế ước? Tuy rằng phần lớn nhân thú vốn đọc không hiểu được chữ viết của con người.

Một số ít nhân thú từng có tiếp xúc qua với loài người thì hiểu được, ngay sau đó đã bị những đãi ngộ hậu đãi như thế dọa cho rớt cả cằm.

Tuy là đến núi khoáng sản để làm khổ sai, nhưng mỗi ngày đều được ăn no, làm việc sáu ngày còn có thể được nghỉ một ngày, miễn phí việc phân phát quần áo giữ ấm, lúc bị bệnh nặng thì còn được chữa trị y tế.

Chẳng lẻ nô lệ không phải là hàng tiêu hao sao? Tù binh nhân thú cảm thấy mê man càng lúc càng sâu, từ lúc nào mà đãi ngộ cho “nô lệ” đã tốt được đến thế này rồi vậy? Thậm chí còn hào phóng hơn cuộc sống của một số bộ lạc nhỏ tại hẻm núi nữa chứ.

※ ※ ※

Sau khi làn sóng nô thú rút lui thì những quý tộc trốn tại thành Minh Châu kia, nghe nói rằng thành Uyên Lưu vậy mà lại giành được thắng lợi thì vừa mừng vừa lo, lập tức lòng như lửa đốt mà chạy trở về.

Nào ngờ được, thứ đang chờ đón bọn họ không phải là nghi thức chào đón long trọng mà là ánh mắt lạnh lùng và khinh thường của nhân dân, cùng với một tờ thông tri lạnh lùng.

Thông tri cho biết rằng toàn bộ số ruộng đất và cửa hàng dưới tên của bọn họ đều bị tịch thu, tước vị cũng vì việc bỏ thành chạy trốn mà bị tước bỏ đồng loạt cả.

Đám đại quý tộc hổn hển chạy đến phủ thành chủ, tìm Nhan Túy để lý luận, thế nhưng đến mặt của thành chủ đại nhân cũng không gặp được, thẳng cho đến khi bị Tiêu Mông bắt hết cả đám lại, giam vào đại lao của phủ thành chủ, chọn ngày xử tội chết.

Đến lúc đấy thì những quý tộc sâu mọt lạc hậu của thành Uyên Lưu cuối cùng cũng bị Trầm Khinh Trạch lật đổ triệt để, thành Uyên Lưu không còn là thiên hạ của bọn chúng nữa rồi.

※ ※ ※

Nội thành thành Minh Châu, phủ thành chủ.

“Thiếu thành chủ Lạc Đặc! Ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi, trừng trị tên chủ tế thợ rèn của thành Uyên Lưu đó!”

Lạc Đặc ngồi vắt chân trên chiếc ghế lưng cao, tay xoay một ly rượu vang, màu rượu đỏ nhạt phản chiếu lại biểu tình vặn vẹo của quý tộc phía dưới.

Hắn kéo kéo cong khóe miệng lên, lười nhác hỏi:

“Ngươi nói là con gái của ngươi đã gả cho Nhan Ân vương của thành Uyên Lưu, kết quả là Nhan Ân vương bị chủ tế mới nhậm chức cấu kết với thành chủ, âm thầm hãm hại giết chết rồi ư?”

Quý tộc đang khóc lóc kể lể đó tuổi tác không nhỏ, có một khuôn mặt phương tây tiêu chuẩn, mái tóc xoăn màu vàng nhạt, đồng tử màu xanh, cánh mũi cao, đáng tiếc là bị vết sẹo bên mặt trái phá hủy khuôn mặt.

“Đúng vậy! Tôi vốn cho rằng con gái tôi có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, ngôi thành Uyên Lưu đó tuy rằng chỉ là một ngôi thành nhỏ quê mùa, thế nhưng Nhan Ân tốt xấu gì thì cũng là vương, cũng đã làm ăn buôn bán khoáng sản với thành Minh Châu chúng ta trong một thời gian dài, tài sản trong nhà cũng không kém chút nào so với nhà của tôi, nào ngờ đâu nói chết là chết, còn liên lụy đến cả con gái của tôi nữa.”

Ánh mắt của Lạc Đặc lại chuyển tới mấy người còn lại:

“Còn các ngươi thì sao? Nhẽ nào cũng có con gái được gả đến thành Uyên Lưu à?”

“Ấy không không!”

Một tiểu quý tộc với mái tóc đen vội vàng nói:

“Chúng tôi vốn là quý tộc của thành Uyên Lưu, lần làn sóng nô thú này, chúng tôi đến thành Minh Châu để lánh nạn, thế nhưng sau khi đại nhân trong nhà quay về thì cư nhiên lại bị tên chủ tế đáng ghét kia bắt vào tù chờ ngày xử chết, hắn còn tịch thu toàn bộ gia sản của chúng tôi nữa!”

“Chúng tôi thực sự không thể chịu đựng được cục tức này! Lạc Đặc đại nhân, nếu ngài có thể báo thù cho chúng tôi, chúng tôi tình nguyện dâng lên toàn bộ tài sản còn lại cho ngài, làm thuộc hạ của ngài!”

“Hừ.”

Lạc Đặc tựa lưng vào lưng ghế, híp mắt cười hừ một tiếng — một đám  chó chết chủ nịnh hót, bị người ta đuổi ra khỏi thành nên mới đến chỗ của hắn mà xin ăn.

Nhưng mà, vừa đúng lúc cho hắn một cái cớ vô cùng tốt.

Lạc Đặc nhấc tay vẫy tay ra hiệu cho người hầu đang đấm vai bóp chân cho hắn lui xuống, chậm rì rì mở miệng nói:

“Nghe nói ngoài thành có rất nhiều dân chạy nạn không có nhà để về, sắp chết đói, nếu thành Uyên Lưu đã lợi hại đến như vậy, có thể đánh thắng được đại quân nhân thú thì hay là giúp chúng quảng cáo một chút, nói là…”

“Nói là thành Uyên Lưu có núi vàng núi bạc và lương thực vô số, để cho đám dân chạy nạn lang thang đó đến thành Uyên Lưu xin cơm cả đi.”

Mấy quý tộc trừng to hai mắt nhìn nụ cười âm u nham hiểm của Lạc Đặc, vô thức nuốt nước bọt, số lưu dân đó…e là không chỉ có mấy vạn thôi đâu mà còn nhiều hơn so với nhân khẩu của thành Uyên Lưu nữa.

Nếu cộng thêm những thành phố gặp nạn dọc tuyến hẻm núi thì càng nhiều hơn nữa, ai nấy đều đói đến điên rồi, ngay cả thịt người mà họ cũng ăn, cái tổ ong vò vẻ này mà vỡ ra thì…

Bọn họ trao nhau một ánh mắt, bất chợt rùng mình ớn lạnh.

※ ※ ※

Thành Uyên Lưu, phủ thành chủ.

Đêm về, gió đêm cuối đông đầu xuân thổi qua nhành hoa trên hành lang, dưới ánh trăng chiếu xuống thành một hình ảnh thanh nhã.

Mấy này gần đây, ngày nào Trầm Khinh Trạch cũng đúng giờ đến cửa, thay thuốc cho vết thương trên thắt lưng của Nhan Túy.

Thành chủ đại nhân từ đầu cho đến cuối thà chết không nghe theo, đến khi nhận mệnh hoàn toàn, hiện giờ thì đã thấu rõ hồng trần, không còn mong muốn gì hơn mà buông lơi bản thân, dựa vào nguyên tắc không phản kháng được thì cứ hưởng thụ cho hết mà mỗi ngày đều đúng giờ nằm lên giường, ngoan ngoãn đợi sự “phục vụ” tận cửa của chủ tế đại nhân.

Đêm, lúc Trầm Khinh Trạch đẩy cửa bước vào phòng ngủ, trong phòng tối đen như mực, vậy mà lại không đốt đèn.

“Nhan Túy?”

Mượn một chút ánh trăng lờ mờ, y đặt cái khay đựng thuốc và băng gạc lên bàn, đóng cửa lại, mò mẫm trong bóng tối mà đi vào phòng.

Còn chưa đi được hai bước thì một ngọn gió mạnh đột ngột đánh úp tới từ phía sau lưng!

Sắc mặt của Trầm Khinh Trạch khẽ biến, chưa kịp xoay người thì trước mắt đột nhiên xẹt qua một đôi mắt đỏ thẫm, đang nhìn chòng chọc vào y!

“Nhan Túy!”

Hô lên một tiếng, Trầm Khinh Trạch bị một lực cực lớn đẩy lên ván cửa, sống lưng đập thành một tiếng ầm nặng nề.

Ngay sau đó, hay cánh tay bị một tay của đối phương giữ chặt lấy, giơ cao lên khỏi đầu, sức lực cực kỳ lớn, Trầm Khinh Trạch vậy mà nhất thời không thể giãy thoát được.

Hơi thở nóng rực lướt qua gáy, kéo theo một cơn nổi da gà, cách một lớp da mà y cũng có thể cảm nhận được huyết khí cuồn cuộn trên cơ thể của Nhan Túy, gần như muốn trào ra khỏi cơ thể của cậu.

Ánh trăng yếu ớt, chiếu lên nửa khuôn mặt tuấn tú, đuôi mắt bị màu máu nhuộm đỏ, lúc này hơi hơi nhướng lên, cực kỳ lẳng lơ.

Đôi môi của Nhan Túy khẽ hé mở, đầu lưỡi đỏ sẫm liếm qua hàm răng bén nhọn, từng chút tiến tới gần Trầm Khinh Trạch…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.