Thành Uyên Lưu.
Từ sau khi phát hiện được âm mưu của ba ngôi thành lớn thì phủ thành chủ luôn ở trong trạng thái bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong là bão tố phong ba, các công tác phòng bị tương quan đều được tăng lên, việc huấn luyện của vệ đội cùng với việc tuần tra ngày càng chặt chẽ.
Thế nhưng người dân trong thành lại chưa cảm nhận được bầu không khí căng thẳng quá mức này, so sánh lúc này với hồi mùa đông thì nỗi sợ hãi đối với việc phải gánh chịu sự chi phối của làn sóng nô thú thì trận đấu lần này nhỏ hơn nhiều lắm.
Không ngừng xây dựng thêm thương khố lương thực, dùng sự thực để nói cho mọi người biết rằng cái gì gọi là trong tay có đồ ăn thì không cần phải hoang mang trong lòng.
Từ sau khi cửa hàng trong hệ thống mở khóa phân hóa học cao cấp ra thì Trầm Khinh Trạch đã tiêu hết một khoảng tiền vàng lớn để dùng vào việc thăng cấp thổ nhưỡng và bón phân.
Những mẫu ruộng đất phù sa được tăng cấp lên ba lần, phân bón cao cấp có thể tăng thêm được cho chúng 0.5 lần nữa, cuối cùng thì mấy mảnh ruộng được tăng thêm 3.5 lần.
Ngoài ra, phân bón cao cấp mua từ cửa hàng hệ thống còn có hiệu quả đặc biệt là rút ngắn thời gian gieo trồng, dựa theo tình hình sinh trưởng không giống nhau của các loại thực vật mà thời gian sinh trưởng có thể rút ngắn được từ một đến hai tuần.
Giống như khoai tây, loại thực vật ngắn hạn này từ khi gieo hạt xuống cho đến khi thu hoạch được thì chỉ cần không đến khoảng thời gian trong hai tháng, sản lượng trên mỗi mẫu đất cao đến đáng ngạc nhiên.
Người nông dân bản địa của thành Uyên Lưu đã quen với việc này rồi, họ cứ đơn giản mà quy những công cán này là có liên quan đến sức mạnh thần bí của chủ tế đại nhân luôn.
Sau khi Trầm Khinh Trạch thể hiện một loạt các loại năng lực kỳ lạ thì bọn họ cũng đã quen với những việc như thế này từ sớm, và họ cũng đã có được gia súc và các loại máy móc thu hoạch được chế tạo từ xưởng chế tạo nông cụ từ lâu, cứ thế mà bon bon thu hoạch lương thực thôi.
Bọn họ thậm chí còn không cần tốn công vận chuyển mớ khoai tây này vào thành phố, mà chỉ cần đi vài bước ra cổng thôn, thông qua Đình Trị An tại mỗi thôn trang mà nộp lên đó ba phần thuế, số còn dư lại thì đều là của nhà dùng, nếu dư nhiều quá mà muốn bán đi nữa thì cũng có thể bán trực tiếp cho Đình Trị An để đổi thành tiền luôn.
Còn những người dân xứ khác mà sau khi làn sóng nô thú đi qua rồi mới tới đây để nương tựa thì vốn cũng chẳng hề tin tưởng gì việc thành Uyên Lưu có thật là chỉ thu có ba phần thuế lương thực hay không, họ chỉ sợ là sẽ bị lươn lẹo pháp luật mà tìm ra những cách thức khác, thu thêm nhiều loại thuế má nặng nề khác mà thôi.
Còn về đám quý tộc thì sao, cũng chẳng phải đều là cái loại người như thế ư? Những nhà nông nương tựa này đã có chuẩn bị trong lòng từ sớm, chỉ cần không vượt quá năm phần thì bọn họ đã cảm thấy thõa mãn rồi.
Nào có ngờ được, bọn họ trước tiên là bị sản lượng thu hoạch trên mỗi mẫu đất trên nông trường hù cho hết hồn, rồi lại bị hành vi chỉ thu đủ chứ không thêm một cắc nào của Đình Trị An mà khiến cho ngây cả người, cho đến khi đẩy được cái xe đẩu nhỏ chứa đầy thức ăn về đến nhà thì bước chân họ mới mềm nhũn ra, tựa như đang bước đi trên mây vậy, đối mặt với vợ và con bằng một khuôn mặt vui mừng, vừa khóc vừa cười, vui đến mức không biết phải nói gì mới được.
※ ※ ※
Cũng giống với những người nông dân đang vui mừng kia, xưởng quân bị được canh gác bởi các binh lính tinh nhuệ ngoài thành cũng đang ăn mừng một loại “thu hoạch” với một ý nghĩa khác.
Nhan Túy đưa theo Tiêu Mông, Đằng Trường Thanh và một số người khác đi thị sát tại xưởng quân bị.
Cậu cầm trên tay chơi đùa một khẩu súng hình ống được chế tạo từ sắt, thân súng dài một mét, bao gồm phần ngực súng, lỗ thuốc và báng súng được làm bằng gỗ.
Tiếp nối với báng súng là một cái móc câu bằng đồng, có thể xoay tròn theo trục, tại đầu còn lại thì có một sợi dây thừng, ống súng được trui từ gang mà thành, vách bên trong ống trơn nhẵn và phẳng, phần bên hông dưới cán được khắc một hoa văn ngầm.
Khi binh sĩ khai hỏa, móc câu sẽ đẩy và ép lên kíp lửa, mồi lửa được mồi lên sẽ đốt cháy thuốc súng bên trong lỗ thuốc, từ đó sẽ bắn viên đạn từ trong phần ngực súng ra ngoài.
Nó chính là loại súng giao chỉ vén lên bức màn sân khấu đầu tiên.
Nhóm binh lính biểu diễn đứng tại nơi cách mục tiên áo giáp một trăm mét, đặt khẩu súng tựa lên khoảng giữa má và vai của mình, một tay nâng nòng súng, một tay đặt lên móc câu.
Theo sau một tiếng nổ rất nhỏ, một luồng khói màu trắng nóng rực tuôn ra từ nòng súng, chiếc áo giáp cách đó hơn một trăm mét bị xuyên thủng trong chớp mắt!
Nhóm thợ thủ công vây xung quanh hoan hô một trận.
Khắp mặt Đằng Trường Thanh đều là sự hưng phấn, hắn nóng lòng muốn thử, Tiêu Mông thì nắm chặt lấy chuôi kiếm của thập tự kiếm rồi lại buông lỏng ra, sắc mặt phức tạp.
Nhan Túy híp mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve nòng súng lạnh như băng trong tay:
“Từ sau đêm nay trở đi, loại “thương” (súng) mới này, sắp sửa thay thế cho “thương” (súng) của quá khứ rồi…”
Nhớ đến thanh Khuất Thế Thương mà Trầm Khinh Trạch đích thân rèn ra cho mình kia, nay đã bị phá hủy trong trận làn sóng nô thú, Nhan Túy đau lòng một hơi.
Sau này, đợi đến khi súng đã hoàn toàn được phổ cập rồi, trường thương mà cậu đã quen sử dụng sẽ không còn đất dụng võ nữa, nghĩ đến đó, Nhan Túy khẽ thở dài một hơi, loại sức mạnh này quá khủng khiếp, nhất định phải nắm chắc trong tay, một khi bị đối thủ bắt chước được thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Thảo nào Trầm Khinh Trạch hoàn toàn không để tâm đến việc đao kiếm bằng thép được chuyển ra ngoại thành, lẽ nào y đã dự đoán được rồi sẽ có một ngày như thế này từ trước rồi ư?
“Thành chủ đại nhân.”
Súng giao chỉ là do một tay của nhân thú địa tinh Lan Tư giám sát chế tạo thành, hắn khom người hành một lễ với Nhan Túy,
“Loại vũ khí nóng có hình ống này, từ sau khi việc nghiên cứu và chế tạo đại bác thành công thì chủ tế đại nhân đã nói cho chúng tôi về hướng mạch nghiên cứu và phát triển nó rồi ạ.”
Hai chóp tai nhọn của Lan Tư ngượng ngùng mà cụp xuống, ánh mắt cũng rũ xuống, tựa như rất khó để mở miệng:
“Nghiên cứu chế tạo đã lâu đến như vậy rồi, cho đến nay, chúng tôi chỉ mới tạo ra được tổng cộng một trăm cây súng giao chỉ có thể dùng được mà thôi, số còn lại thì đều do không hợp chuẩn nên đã bị phá hủy cả…xin thành chủ đại nhân thứ tội!”
Thần sắc kích động của Đằng Trường Thanh chớp mắt xìu xuống:
“Mới được có một trăm cây thôi á? Ít như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể trang bị được cho một đội đột kích mà thôi.”
Tiêu Mông cũng có hơi thất vọng vài phần:
“Không thể làm thêm vài cây nữa được sao?”
Lan Tư chậm rãi lắc đầu:
“Loại thương (súng) này chỉ có thể được mài ra từ thủ công của thợ, trước mắt, không có máy móc nào để sản xuất ra được với số lượng lớn, hoặc chỉ có thể là đợi đến khi chủ tế đại nhân quay lại rồi lại nghĩ thêm cách khác mà thôi ạ.”
Nhan Túy không hề có vẻ trách móc nào, ngược lại, cậu cười cười:
“Tạo thêm được chút phiền phức cho địch cũng là tốt rồi.”
Cậu nâng báng súng lên, hơi nghiêng đầu, đặt nó lên vai, nhắm vào bộ áo giáp phía đối diện, dùng một loại tiết tấu ổn định mà bóp cò —“vút” một tiếng, trúng ngay tim!
Đôi đồng tử màu hổ phách của Nhan Túy ẩn hiện dưới làn khói trắng bay lên:
“Loại vũ khí như thế này hoàn toàn có thể áp đảo được toàn bộ các loại vũ khí khác như đao kiếm, một đứa trẻ sáu tuổi cũng có thể dùng nó để giết chết một người đàn ông đang cầm vũ khí trong tay, có lẽ ngay cả tộc nhân thú cũng không ngoại lệ.”
“Nếu như đạt được toàn bộ lợi thế mà không có bất cứ điểm yếu nào thì quá nghịch thiên rồi, có thể thấy được rằng, cho đến lúc này, giữa các quốc gia và thành phố trên đại lục Thư Quang, hòa bình miễn cưỡng mà duy trì được này cùng với sự cân bằng mỏng manh đã không còn tồn tại nữa.”
“Nếu ngay cả thành Uyên Lưu chúng ta cũng khó mà chế tạo được thì chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn này, nó sẽ không bị kẻ địch bắt chước đâu.”
Ánh mắt của Nhan Túy trong làn thuốc súng hiện lên mờ ảo:
“Trong khoản thời gian trước khi cơn bão càn quét qua đại lục Thư Quang thì chúng ta bắt buộc phải dùng hết toàn bộ lực lượng để tăng cường cho bản thân, thế thì mới có thể vĩnh viễn chạy phía trước kẻ địch được…”
Phía sau cậu, Tiêu Mông, Đằng Trường Thanh và Lan Tư cùng với mấy người khác nghe được câu nói này, nghĩ đến việc tương lai có thể phải đối mặt với đủ các loại chiến sự mà không có cách nào để né tránh thì ai cũng lặng lẽ không nói lời nào.
Nhan Túy quay đầu lại nhìn Tiêu Mông:
“Công trình xây dụng tuyến phòng ngự ngoài thành được tiến hành ra sao rồi?”
Tiêu Mông cúi đầu, trả lời một cách có trật tự:
“Trước đó, vì để chống lại làn sóng nô thú nên chúng ta đã đào rất nhiều chiến hào, chúng đều vẫn còn, xử lý bùn đất và bụi bặm một chút, kết hợp với súng giao chỉ là có thể phát huy tác dụng lớn ạ.”
Đằng Trường Thanh chà xát hai tay, hưng phấn nói:
“Xưởng quân bị lại sản xuất ra được một vài lô địa lôi liên hoàn, lần này không cần phải chôn ba mặt, chỉ cần chôn tại tường thành ngoài tại phía tây thành là được, nhất định có thể nổ cho đám chó con đó trở tay không kịp luôn!”
Nhan Túy gật gật đầu, ném cây súng giao chỉ trong tay qua cho Đằng Trường Thanh, khẽ nói nhỏ:
“Cũng không biết phía anh ấy bên đó thế nào rồi nữa?”
※ ※ ※
Thành Nam Tế.
Đương lúc Nhan Túy đang nhớ nhung Trầm Khinh Trạch, cậu hoàn toàn không biết rằng vào giờ khắc này đối phương lại đang được vây quanh bởi bốn vị mỹ nhân.
Vì để kéo chân của Trầm Khinh Trạch mà sứ giả của thành Nam Tế đã sắp xếp cho y căn phòng xa hoa bậc nhất tại phủ thành chủ.
Thảm trải sàn màu đỏ được làm thủ công được trải khắp phòng ngủ, phòng ngủ phía trong còn được trải thêm một lớp thảm được bện bằng da lông động vật lớn, cho dù có đi chân trần bước lên đó cũng không cảm thấy lạnh.
Chính giữa là một chiếc giường tròn lớn đủ cho năm người nằm lên đó mà lăn qua lộn lại, tơ lụa màu đỏ sậm cùng với bức voan mỏng buông dọc theo mép giường, mềm mại phất phơ.
Trầm Khinh Trạch vừa vén màn lên thì trông thấy bốn người hai nam hai nữ mà sứ giả đưa đến đang nửa kín nửa hở mà nằm ngang trên giường, dùng đôi mắt xinh đẹp mê hoặc y, dáng vẻ thẹn thùng chờ đợi được ân ái.
Trầm Khinh Trạch không thay đổi sắc mặt, phất tay, kéo tấm màn lại như cũ:
“Tôi nhầm phòng.”
Y ngẩng đầu lên là đi ngay, mấy người hầu giường đó lập tức hoang mang, tay chân trần mà trèo xuống giường, bốn người phân nhau mà ôm quấn lấy tứ chi của Trầm Khinh Trạch:
“Chủ tế đại nhân, ngài muốn đi đâu vậy? Tối nay chúng tôi sẽ hầu hạ ngài chu đáo mà!”
Chớp mắt, da gà toàn thân Trầm Khinh Trạch nổi lên hết, chẳng cần nghĩ ngợi liền phát một chiêu vòng sáng kháng cự!
“Bốp bốp” – vang lên mấy tiếng, bốn kẻ hầu giường ngã chổng vó trên đất.
Trầm Khinh Trạch liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói:
“Có chuyện gì thì nói, đừng có động tay động chân, tôi ghét nhất là bị người khác lợi dụng đụng chạm như thế.”
Một người hầu giường xoa xoa cái eo của mình mà đứng dậy từ trên mặt đất, vốn dĩ trên người chẳng mặc mấy lớp vải, thế nên vào lúc này đã lộ ra một mảnh da thịt lớn, cô ta ngẩng đầu lên, đáng yêu mà trông về phía Trầm Khinh Trạch:
“Chủ tế đại nhân, ngài muốn chúng tôi làm gì cũng được cả, cần gì phải thô bạo đến như vậy chứ?”
Trầm Khinh Trạch kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống, nhướng nhướng mày:
“Thật sự là cái gì cũng được à?”
Đàn ông, ôi! Đám người hầu giường âm thầm cười nhạo:
“Đương nhiên rồi ạ, loại tư thế nào chúng tôi cũng biết cả, vả lại, cho dù ngài có hưởng thụ tại đây như thế nào thì phu nhân của ngài cũng sẽ tuyệt đối không biết được đâu.”
Trầm Khinh Trạch ngửi ngửi mùi hương của phấn son mà không cẩn thận bị vương lên người mình: “…”
Ồ, mấy người quả nhiên là muốn hại tui!
Y mua một chai xịt khử mùi từ trong cửa hàng của hệ thống, vừa điên cuồng xịt lên ống tay áo vừa chậm rãi mở miệng nói:
“Mấy người biết tính toán không?”
Mấy người hầu giường sững sờ, hoang mang mà lắc lắc đầu, cái này là yêu cầu hả? Sở thích của vị chủ tế đại nhân này đúng là khác người thật đấy.
“Biết trồng cây không?”
“…Không biết ạ.”
“Biết làm mộc không?”
“…Dạ không…”
Trầm Khinh Trạch dùng một loại ánh mắt “mấy người hữu dụng chỗ nào” mà khinh thường nhìn bọn họ, mất kiên nhẫn hỏi:
“Biết chữ không?”
Biểu tình cứng ngắc của mấy người hầu giường ấy cuối cùng cũng thở phào được một hơi:
“Biết! Biết, cái này thì biết ạ! Chúng tôi biết vẽ tranh, biết đánh đàn!”
Trầm Khinh Trạch tính toán thầm trong lòng một lát, miễn cưỡng có thể đến trường làm giáo viên nhỉ, tự nhiên có được lực lượng lao động từ trên trời rơi xuống, không xài thì phí.
“Tóm lại thì cũng có chỗ xài được, đi theo tôi.”
Y cúi đầu ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi nước hoa nữa, dù sao thì mũi của Nhan Túy cũng không nhạy, chắc sẽ không bị lật tẩy đâu…nhỉ.
Trầm Khinh Trạch nhấc chân lên là đi luôn ra phía ngoài, sắc mặt của mấy người nọ đại biến, nếu không giữ người này lại được thì e là bọn họ sẽ sống không nổi đến ngày mai mất!
“Người đâu! Người đâu!”
Còn chưa đợi cho đến khi Trầm Khinh Trạch đi ra được đến cửa thì cửa lớn của phòng ngủ đã bị đạp một cái mà mở bung ra, một nhóm binh sĩ hung ác tay cầm theo trường kiếm nối đuôi nhau xông vào, bao vây chặt chẽ lấy Trầm Khinh Trạch tay không tấc sắc.
Mũi kiếm lạnh lẽo chắn ngang trước thân của y, chỉ cần bước thêm một bước về trước nữa thôi là phần thân trên có thể bị thủng thành mười mấy cái lỗ vào bất cứ lúc nào ngay tức khắc.
Sứ giả của thành Nam Tế thản nhiên soàn soạt đi từ ngoài vào bên trong, sau lưng hắn còn có một lão già thần bí choàng cái áo choàng màu đen bao phủ lấy toàn thân.
“Chủ tế đại nhân, ngài cần gì phải thế này chứ? Ở lại đây, hưởng thụ sự phục vụ của bốn vị mỹ nhân, yên ổn mà chết trong sự dịu dàng không tốt sao?”
Trầm Khinh Trạch lờ đi trường kiếm đang kề lên người mình:
“Xem ra thành chủ của các người không thật sự muốn quy hàng đúng không?”
Sứ giả ngoác to miệng cười, chỉ chỉ lão già bên cạnh mình:
“Ta biết, ngài ỷ vào việc bản thân có được thứ sức mạnh kì lạ nên khinh thường đám binh sĩ của thành Nam Tế của chúng ta, thành chủ đại nhân đã dự đoán được điều này từ trước nên đã đặc biệt mời một vị thầy cúng đến từ thành Minh Châu rồi.”
Lão già đó một tay chống pháp trượng, chậm rãi kéo nón trùm xuống, để lộ ra bộ râu trắng cùng với khuôn mặt đầy nếp nhăn, nét mặt lão bình tĩnh mà nhìn Trầm Khinh Trạch:
“Trông cậu tuổi tác hãy còn trẻ, lão phu ta cũng không muốn làm khó cậu, cậu cứ ở lại trong gian phòng này, đừng đi đâu cả, sau đó thì đi theo lão phu qua thành Minh Châu, có lẽ lão phu có thể bảo vệ cho cậu một mạng đấy.”
Trầm Khinh Trạch bật cười, lắc lắc đầu, móc một cái đồng hồ từ trong ngực ra, trông cũng sắp đến nửa đêm rồi.
Sứ giả có hơi mất kiên nhẫn:
“Đừng nói nhiều vô ích nữa, cứ trực tiếp bắt hắn lại —”
“Đoàng—” một tiếng động cực lớn vang lên!
Mặt đất dưới chân mọi người rung lắc dữ dội, cả phủ thành chủ đều rung lên, đồ dùng trang trí đều rơi hết xuống đất, bụi mịn bay khắp trời.
Bọn họ ngỡ ngàng, hai mắt nhìn nhau:
“Động đất ư?”
“Các người đã bị tôi bao vây rồi, lập tức buông vũ khí xuống, đừng làm những hành động phản kháng vô nghĩa, mấy người yên ổn, tôi vui, mọi người đều tốt.”
Đại bác lại bắn thêm mấy phát nữa, những chỗ bị nổ sập chẳng phải là nhà cửa của mình, mà sau này mình còn phải bỏ tiền ra để sửa lại, phí biết chừng nào chứ?
Trầm Khinh Trạch nói thầm mấy câu, móc bàn tính nhỏ của mình ra, âm thầm tính toán lách cách trong đầu.