Thành Bắc Tế.
Đây là một gian nhà bình thường tại phía nam thành phố, tường quanh sân bị đổ một mảng nhỏ trong đợt làn sóng nô thú, sau khi chủ nhà dùng bùn vàng, đá vụn và nước trộn lại với nhau, họ miễn cưỡng trét lên cái lỗ thủng đó.
Chủ nhà họ Tần, hắn cũng từng là hậu duệ của một tiểu quý tộc trong thành Bắc Tế, tuy rằng gia cảnh sa sút, thế nhưng chí ít thì trong nhà vẫn còn đất ruộng, có cửa hàng, cuộc sống qua ngày tạm bợ cũng xem như là sung túc, thuộc loại dân cư nhìn lên mình chẳng bằng ai thế nhưng trông xuống chẳng ai bằng mình.
Thế nhưng đáng tiếc, qua một trận làn sóng nô thú, hoa màu trong ruộng của Tần gia bị hủy hoại trong giây lát, tá điền được thuê làm công trong nhà không chịu được địa tô nặng nề nên cũng đã tìm đường tháo chạy đến thành Uyên Lưu.
Cuộc sống giàu sang từng có ấy đã một đi không trở lại, cả nhà chỉ có thể dựa vào các cửa hàng còn sót lại mà sống tạm qua ngày, họ đem đất ruộng ký gửi dưới tên của quý tộc lớn để trốn thuế, trải qua những ngày tháng khó khăn, thế nhưng so với những người dân nghèo khổ phải màn trời chiếu đất trong thành kia thì họ vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Chạng vạng tối hôm nay, cửa sau trong sân trong của Tần gia, một người phụ nữ dắt theo đứa trẻ đang lo lắng mà đi tới đi lui, trông ngóng về phía đầu ngõ.
Đợi hồi lâu, người chồng đẩy theo chiếc xe ba gác nhỏ cuối cùng cũng đã quay về, trong lòng hắn đang ôm một bọc vải nặng nề, vừa tiến vào sân, hắn liền đóng chặt cánh cửa sau lưng lại.
Người phụ nữ bắt lấy ống tay áo của chồng:
“Đã mua về chưa?”
“Mua về rồi.”
Khắp mặt của người đàn ông tràn đầy sự vui mừng, hắn dỡ ba cái rương gỗ từ trên cái xe đẩy nhỏ xuống.
Mở cái nắp đậy bằng gỗ ra, bên trong là mấy cuộn vải bông được xếp bằng phẳng ngay ngắn, mấy tấm áo lông, còn trong chiếc rương còn lại, một đống than tổ ong được xếp ngay ngắn, cuối cùng là một cái rương, toàn bộ đều được xếp đầy bởi những cũ khoai tây lớn bằng hai nắm tay.
Người đàn ông mở cái bọc ra bàn, một chiếc đèn dầu dùng đã cũ, một cái kính lúp, một lọ đường trắng, và còn có gần mười hộp diêm.
Người phụ nữ ngạc nhiên mà chọn lựa khoai tây:
“To thế này, sẽ ăn được rất lâu đây, mua nhiều như thế, có mắc lắm không?”
Người đàn ông cười cười:
“Không mắc đâu, một rương khoai tây lớn như vậy mà chỉ có mười mấy đồng thôi, rẻ hơn so với trong thành nhiều.”
Người phụ nữ kiểm đếm lại đồ vật một cách thuần thục, cô lộ ra vẻ mặt hài lòng đối với số hàng dệt may này, cô vỗ vỗ nếp gấp trên cái áo lông:
“Nghe nói mua quần áo trái mùa thì sẽ càng rẻ hơn, ngày mai em đem chúng ra sân phơi nắng một chút, đến mùa đông rồi lại lấy ra mặc.”
“Những thứ này, đủ cho một nhà chúng ta dùng rất lâu. Trên chợ đen bán thì mắc hơn một chút so với tại thành Uyên Lưu, thế nhưng vẫn còn có lời hơn là so với mấy cửa hàng mà mấy quý tộc lòng dạ độc ác trong thành mở. Nhưng mà diêm thì phải dùng tiết kiệm lại chút.”
Người đàn ông thở hổn hển uống một ngụm nước, hắn cẩn thận lấy vài tờ tiền giấy to bằng bàn tay từ trong túi ra, cuộn lại rồi đưa cho vợ mình:
“Cất kỹ nhé.”
Người phụ nữ thắc mắc nhìn hắn:
“Đây là gì thế?”
“Tiền, tiền giấy.”
Người đàn ông ừng ực uống cạn một cốc nước, lau miệng một cái,
“Là tiền của thành Uyên Lưu, tổng cộng là năm đồng tám mươi hào, anh phải tốn gần chín đồng bạc để đổi đấy.”
Người phụ nữ kinh ngạc:
“Chỉ có mấy tờ giấy như thế này thôi ư? Mà cần đến chín đồng bạc? Anh điên rồi à?”
Người đàn ông bướng bỉnh, tự đắc mà hất cằm lên:
“Chắn em không hiểu rồi, thành Uyên Lưu ra quy định mới, toàn bộ những cửa hàng sẽ không dùng tiền đồng để giao dịch mua bán nữa, toàn bộ đều đổi thành dùng loại tiền giấy này. Em mà cầm tiền đồng đi mua là sẽ không mua được đâu.”
“Anh có một người bạn làm công việc buôn bán, y đang dừng chân tại thành Uyên Lưu, anh vừa nghe được chuyện này liền đổi một ít tiền Uyên Lưu với y ngay, hiện tại trên chợ đen trong thành, cầm được một tờ có mệnh giá năm đồng của thành Uyên Lưu thì phải bỏ ra đến sáu đồng bạc, cộng thêm năm mươi đồng, gấp ba lần giá đấy.”
“Cũng may là anh đổi sớm, bán tháo mấy tờ giấy này cho chợ đen thì chúng ta vẫn có thể kiếm được chút đỉnh, theo như anh thấy, sau này nó vẫn sẽ còn lên giá nữa.”
Người phụ nữ tính toán thầm trong lòng một lượt, thái độ của cô lập tức có sự thay đổi một trăm tám mươi độ:
“Vậy anh còn đổi được với bạn của anh không? Không mua đồ nữa, tích trữ nó thôi cũng được.”
Người đàn ông tiếc nuối lắc đầu:
“Không đổi được nữa, tiền giấy trong tay y cũng có hạn, nếu người khác ra giá mua cao hơn với y, y dựa vào cái gì mà bán nó lại cho anh?”
Người phụ nữ thở dài, rồi lại không nhịn được mà mắng những quý tộc trong thành:
“Mấy cái thứ nuốt người không nhả xương này, tô thuế thì ngày càng tăng, lương thực trong thành, muối ăn, rồi đường, mỗi ngày một giá khác, sắp đắt đến trên trời rồi, nếu không phải là không ăn không được thì chúng ta hà tất gì phải lén la lén lút mua đồ của thành Uyên Lưu chứ!”
Đứa trẻ của người phụ nữ cầm trên tay một ít hạt ngũ cốc, nó đang cho mấy con gà con vịt nuôi trong sân ăn, nghe được câu oán thán của mẹ, nó lặng lẽ thu lại ngũ cốc trong tay, hiện tại, lương thực tích trữ trong nhà không nhiều, giá lương thực lại đắt, ngay cả gà vịt cũng sắp không cho ăn nổi nữa.
Gà mái đẻ trứng, bán trên chợ cũng chẳng có mấy người đến mua, mọi người đều nói, rằng trứng gà của thành Uyên Lưu vừa ngon lại vừa rẻ, thế thì cớ sao lại phải mua của những hộ tự phát chứ?
Nói tới nói lui, người phụ nữ lau nước mắt:
“Ngày mai lại là ngày thu thuế kinh doanh, người đến mua hàng càng ngày càng ít, cửa tiệm của chúng ta căn bản cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, mà vẫn còn phải nộp cho phủ thành chủ một nửa…”
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi:
“Vốn dĩ mười đồng là có thể mua được năm cây đèn cầy, bây giờ thì còn có hai ba cây, cứ liên tục như thế này thì chúng ta ngay cả đèn cầy cũng chẳng mua nổi mất, mấy cửa tiệm đèn cầy ác độc đó, cầu cho chúng phá sản sớm đi!”
“Cũng may là đồ dùng hằng ngày của thành Uyên Lưu rẻ, buổi tối nhờ đèn dầu mà em còn có thể giúp người ta khâu vá quần áo, giúp được chút đỉnh cho chi phí trong nhà.”
Người đàn ông an ủi vợ:
“Nhắc mới nhớ, lúc anh quay về có đi ngang qua tiệm đèn cầy của thành Nam Tế, dường như đúng thật là chẳng có ai đến mua.”
Người phụ nữ nghe thấy thế, thế nhưng sắc mặt lại chẳng vui vẻ mấy, cô chỉ thở dài một hơi:
“Nếu như sống không nổi nữa, chúng ta thu dọn đồ, đến thành Uyên Lưu thôi.”
※ ※ ※
Nói đâu trúng đó.
Tiệm đèn cầy trong lời nói của người phụ nữ quả thực mấy ngày sau đã chẳng còn khách nào ghé qua nữa.
Cửa tiệm này cùng với xưởng đèn cầy phía sau thực ra là sản nghiệp dưới tên của một vị tử tước trong thành Bắc Tế.
Sau khi làn sóng nô thú đi qua, tử tước nọ tuy vẫn giữ được phần lớn tài sản của mình, tá điền, người hầu được thuê làm việc, còn có nô lệ trong tay, họ không phải là chết trong làn sóng nô thú thì cũng lưu vong đến thành Uyên Lưu cả.
Chuyện này coi như không nói đến, dân số trong thành giảm mạnh, cuộc sống của người dân khó khăn, thế nên mới trực tiếp dẫn đến việc buôn bán đèn cầy càng ngày càng khó sống.
Cũng may là cả một khu vực trong thành chỉ có duy nhất một tiệm bán đèn cầy, tử tước dựa vào việc độc quyền trên thị trường đèn cầy mà nâng giá bán trên chợ lên, đồng thời cắt giảm đi tiền công của công nhân, lấy cắt xén để bù cho lợi nhuận, miễn cưỡng duy trì được cuộc sống thể diện quý tộc của mình.
Nhưng mà “tiệc vui chóng tàn”, cùng với chiến dịch trước chống trả lại làn sóng nô thú sau đánh bại thành Minh Châu của thành Uyên Lưu, hai trận thành danh, những sản phẩm chế tác của thành Uyên Lưu được thịnh hành khắp đất bắc thì thành Bắc Tế láng giềng bên cạnh đứng mũi chịu sào, nhận lấy ảnh hưởng từ các sản phẩm giá rẻ của thành Uyên Lưu.
Đèn dầu, diêm đốt thâm nhập vào thị trường của thành Bắc Tế, gần như khiến cho đá đánh lửa và đèn cầy được sản xuất tại vùng bản địa trực tiếp bị đẩy lùi vào sau sân khấu của bức màn lịch sử, ngoài ra, còn có các loại sản phẩm dệt may và các phân xưởng thủ công đang lâm vào tình trạng giống như vậy.
Phía sau những ngành nghề này đều có bóng dáng của quý tộc thượng tầng của thành Bắc Tế.
Phản ứng của bọn họ vô cùng cấp tốc, đối đáp cũng tương đối đơn giản — họ học hỏi thành Minh Châu, cấm đoán sự thâm nhập của hàng hóa thành Uyên Lưu, từ đó bảo vệ lấy ích lợi của thương nhân và các quý tộc bản địa.
Thế nhưng đáng tiếc rằng nơi nào có lợi thì nơi đó có những phần tử đầu cơ trục lợi tồn tại.
Giữa các quý tộc với nhau cũng chẳng phải đều chung lòng một dạ, phủ thành chủ bên ngoài thì cấm đoán, còn những đường dây buôn lậu thì lại luôn mắt nhắm mắt mở.
Không những chỉ có dân thường là cần đến những vật dụng hằng ngày, mà những quý tộc cũng cần đến các loại sản phẩm xa xỉ chất lượng như tơ tằm, dụng cụ thủy tinh, đồ gốm sứ, thủy tinh, đồng hồ của thành Uyên Lưu.
Do nhu cầu thị trường dồi dào, các sản phẩm công nghiệp nhẹ được buôn lậu của thành Uyên Lưu gần như đã hình thành nên một dây chuyền sản nghiệp, quý tộc và các nhà buôn lậu bắt tay với nhau kiếm được rất nhiều tiền, còn người dân thì vì vậy mà giảm bớt chi phí sinh hoạt lại, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Ngược lại với các chợ truyền thống ngày càng trống trải điều hiêu thì sự buôn bán của chợ đen lại càng ngày càng tấp nập.
Chuyện khiến phủ thành chủ tức giận nhất chính là cái loại đã buôn lậu rồi mà còn trốn thuế kinh doanh, một phân tiền thuế cũng không thèm nộp, toàn bộ đều chui vào túi của những cửa tiệm đầu cơ trục lợi.
Gian thương được lời, thành Uyên Lưu đại lợi, người dân thì cũng được hời nhỏ, tựa như mọi nhà đều vui, cuối cùng thì ai lỗ đây?
Tử tước với công xưởng đèn cầy mắt thấy sắp đối mặt với nguy cơ phá sản, hắn nhạy bén nhận ra, nếu đã đánh không lại thì ta tham gia vào là xong!
Thế là, càng ngày càng nhiều những quý tộc âm thầm tham gia vào đội ngũ buôn lậu, thông qua các loại đường đi, mua về hàng hóa của thành Uyên Lưu, rồi lại nâng giá lên mà bán trở ra, kiếm tiền dựa trên tiền chênh lệch, lệnh cấm buôn bán của phủ thành chủ hệt như một tờ giấy rỗng.
Đúng vào lúc này, thành Uyên Lưu truyền ra ngoài tin tức xây ngân hàng, phát hành tiền giấy, chuyện này lại lần nữa như một quả bom, hung hăng tập kích vào thị trường buôn lậu trên chợ đen của thành Bắc Tế!
Con đường đem vàng bạc trực tiếp đến thành Uyên Lưu để mua hàng hóa đã không thể đi được nữa, hoặc là đổi thành mua lại tiền giấy, hoặc là tốn nhiều tiền hơn để mua lại hàng hóa từ các nhà buôn lậu sang tay.
Những gian thương đầu cơ trục lợi ban đầu kia rất nhanh đã ngửi thấy được cơ hội để chiếm lấy lợi nhuận lớn.
Bọn họ hợp tác với quý tộc, trao đổi tin tức, lại có thêm được sự ngấm ngầm đồng ý tại một mức độ nào đó trong nội bộ của thành Uyên Lưu, lại có được chú ba Lục từng là thương nhân của thành Bắc Tế đây giật giây bắc cầu từ bên trong, rất nhanh sau đó, trên chợ đen của thành Bắc Tế đã xuất hiện một lượng tiền tệ của thành Uyên Lưu mới toanh.
Dưới các bước cờ của nhiều thế lực khắp nơi mà từng bước một, chúng được đẩy lên với mức giá cao.
Kẻ có tâm cơ cẩn thận tính toán một lượt, hắn trước tiên là dùng tiền vàng để đổi lấy tiền giấy có mệnh giá tương đương từ trong ngân hàng của thành Uyên Lưu, rồi lại bán lại cho chợ đen của thành Bắc Tế, ngay lập tức là đã có thể kiếm được nhiều hơn với giá chênh lệnh là gấp hai lần.
Hắn lại dùng số tiền vàng kiếm được mà tiếp tục mua lại tiền giấy, từ đó cứ lập lại vòng tuần hoàn, đấy chẳng phải là kiếm được gấp đôi rồi ư?
Những gian thương này cũng chưa hẳn là thật sự lý giải được những quy luật và nguy cơ phía sau, thế nhưng nguyên lý mua vào giá thấp, bán ra giá cao thì cũng giống nhau cả thôi.
Do đối hoái tiền giấy của ngân hàng Uyên Lưu có quy định hạn mức cho mỗi ngày, mà tổng số lượng tuyệt đối không được vượt qua lương thực trữ trong kho và vàng dự trữ, bản thân người dân vẫn cần phải tiêu chúng, còn số lượng đủ để chuyển ra vùng ngoài thì chỉ có một phần rất nhỏ mà thôi.
Nhu cầu của thành Bắc Tế đối với tiền tệ của thành Uyên Lưu ngày càng tăng, mỗi người bọn họ đều tin chắc rằng ngày mai sẽ càng có giá hơn hôm nay.
Những thứ có thể mua được tại thành Bắc Tế bằng một đồng Uyên Lưu tệ hoàn toàn vượt xa những thứ mà họ có thể mua được bằng một đồng bạc, thế nhưng mọi người cứ mãi không muốn tiêu xài mà ngược lại, họ cất giữ chúng, âm thầm cầu nguyện cho ngày mai tiếp tục tăng giá.
Rất nhanh sau đó, trên chợ đen của thành Bắc Tế xuất hiện một làn gió tích trữ Uyên Lưu tệ, ai cũng không muốn bán ra trước, bán ra sớm rồi thì sẽ bị lỗ mất.
Uyên Lưu tệ ở đây gần như là đang điên cuồng mà tăng lên tới một cái giá bất thường, tựa như có một cánh tay vô hình đang ở phía sau mà chậm rãi thúc đẩy chúng vậy.
Theo thời gian dần trôi, một lượng tiền vàng lớn chảy từ thành Bắc Tế về thành Uyên Lưu, còn những thứ mà bọn họ đổi lại được đều là một số hàng hóa giá rẻ cùng với một đống giấy xinh xẻo.
※ ※ ※
Thành Bắc Tế, phủ thành chủ.
Cột trụ trên hành lang với hình điêu khắc bằng ngọc trắng, rèm cửa sổ tua rua bằng vải nhung, bình hoa sứ trắng cổ, còn có một chiếc đèn treo lớn chạm rỗng nghệ thuật bằng sắt với chính giữa là 24 cây đèn cầy trắng, chẳng nơi nào là không hiện lên sự xa hoa của phòng nghị sự.
Có người hầu đang quỳ dưới đất, dọn dẹp tới lui tấm thảm trải sàn trước cửa, họ sợ rằng nếu dính lên đó một mảnh bụi thôi cũng sẽ khiến cho thành chủ đại nhân không vui.
Mỗi đầu tháng là ngày mà quan tài thuế báo cáo tình hình thu thuế của tháng trước lên cho thành chủ và chủ tế.
Vị trí chủ tế của thành Bắc Tế quanh năm bỏ trống, chỉ có một vị thành chủ, hắn ngồi trên cái ghế lưng cao trong phòng nghị sự, giở đọc từng trang một văn thư được trình tấu lên, nếp nhăn trên mặt nhíu lại, sắc mặt hắn u ám đến mức tựa như đáy nồi.
Quan tài thuế lắp ba lắp bắp cúi đầu đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
“Sao thế này? Thu thuế của tháng này vậy mà lại ít hơn tháng trước đến một nửa!”
Thành chủ thành Bắc Tế vỗ mạnh lên bàn một cái, suýt thì đập nát một góc của cái bàn gỗ đỏ.
Người hầu sợ đến phát run, đồng loạt lùi ra ngoài.
“Nói chuyện đi chứ, ngươi câm rồi à?”
Thành chủ trừng mắt với quan tài thuế, với vẻ mặt đau khổ, người nọ kêu than:
“Đại nhân, từ sau khi làn sóng nô thú qua đi, thu thuế trong thành cứ giảm dần mỗi tháng, nông dân trong các thôn trang ngoại thành liên tục tha phương, thôn xá bỏ hoang hơn một nửa, thuế lương thực giảm mạnh ạ.”
“Còn những trang trại lớn thì sao?”
Lời vừa dứt, thành chủ đột nhiên kịp thời nhớ ra, những trang trại lớn đều được đứng dưới tên của quý tộc, đầu năm nay, làm gì có quý tộc nào ngoan ngoãn mà nộp thuế đâu?
Gia tộc của chính hắn còn chiếm hết khoảng mười mẫu đất công phì nhiêu, mà cũng có giao nộp một phân tiền thuế nào?
Thành chủ nhíu mày tuôn ra một câu nói đê hèn, hắn hứng chí mà lướt qua cái đề tài này:
“Còn thương thuế thì sao? Sao thương thuế cũng ít như vậy?”
Quan tài thuế âm thầm đảo trắng mắt trong lòng, thế nhưng ngoài mặt thì cung kính nói:
“Việc buôn bán của không ít những cửa hàng của các thương nhân trong thành tiêu điều, không nộp nổi thuế, có thương nhân còn dọn nhà đi nơi khác, còn chợ truyền thống hiện tại thì đã không còn giống như lúc trước từ lâu, thêm nữa…”
Hắn còn chưa dứt lời thì thành chủ đã nghe luôn được những lời còn lại, hắn vừa bực vừa hận:
“Đám sâu mọt này! Lũ ngu không có mắt nhìn xa trông rộng! Bị tiền làm mờ mắt rồi! Chúng cũng chẳng thèm nghĩ thử xem, nếu phủ thành chủ sụp đổ rồi thì chúng dựa vào cái gì mà tác oai tác oái!”
Quan tài thuế luôn miệng kêu khổ:
“Đại nhân, dân số trong thành đang ít đi mỗi ngày, thuế mà chúng ta có thể thu được chỉ có bấy nhiêu đây thôi ạ.”
Trút giận một trận xong, ngược lại, thành chủ lại chẳng có cách gì với chuyện này, hắn chỉ có thể mệt mỏi mà dựa lên cái ghế lưng cao mà thở dốc.
Chính bản thân hắn là quý tộc lớn nhất trong thành, nếu như đắc tội nặng với những quý tộc khác thì cuối cùng, vệ binh trong thành sẽ nghe theo mệnh lệnh của ai cũng còn chưa chắc được.
Thành chủ thành Bắc Tế khoát khoát tay, biểu ý cho quan tài thuế lui xuống, thế nhưng vào lúc này, ngoài cửa phòng nghị sự có một người đàn ông mang dáng vẻ của một quan quân đang vội vàng chạy vào, tiếng bước chân vội vã mà nặng nề, khiến cho tấm thảm trải sàn vừa mới được dọn dẹp sạch sẽ lúc nãy bị giẫm lên những dấu chân đầy bùn đất.
Thành chủ không vui trừng hắn một cái:
“Làm gì mà vội vàng thế hả?”
Viên quan quân chẳng kịp hành lễ, hắn hốt hoảng mà nhìn thành chủ:
“Thành chủ đại nhân, không xong rồi! Đám binh lính đang nổi loạn!”
“Cái gì?
Sắc mặt của thành chủ thành Bắc Tế thay đổi khủng khiếp, hắn đứng phắt dậy từ cái ghế lưng cao, chống tay lên bàn, cơ thể bất giác nghiêng về trước,
“Bộ không phát quân lương à?”
Quan tài thuế thở dài trong lòng, hắn che miệng ho khan, ý bảo đối phương tiếp tục lật giở báo cáo tài vụ phía sau.
Thành chủ lật đến trang giấy cuối cùng, trông thấy con số cực lớn của chênh lệch thiếu hụt giữa chi tiêu và thu nhập ở hàng cuối cùng đó, hắn tức đến mức hai mắt trợn ngược lên, suýt nữa thì ngất đi.
Vì chống lại sự phục thù mà thành Uyên Lưu có thể phát động được, phái chủ chiến lấy thành chủ làm đầu gần đây đang liên tục chiêu binh mãi mã, tăng cường phòng thủ thành, thế nhưng với tài chính yếu kém, vốn không thể gồng gánh được sự tiêu hao như thế này.
Chuyện vặt vãnh một khi xử lý không ổn thỏa thì sẽ phát sinh ra việc binh lính nổi loạn, chẳng cần phải nói đến vị trí của thành chủ, ngay cả tính mạng của gia đình trong gia tộc cũng đang nghìn cân treo sợi tóc!
Còn chủ trương hèn nhát là cắt đất để bồi thường của phái chủ hòa kia, bọn họ không phải là chưa từng cân nhắc qua, chỉ là thứ nhất, vốn dĩ thành Uyên Lưu vẫn chưa có phản hồi, hai là, chuyện này sẽ khiến cho tình hình tài chính vốn đã rối loạn nay lại càng như họa vô đơn chí.
Cứ hoàn toàn dựa vào việc thu thuế thôi thì vốn không thể gánh vác được cho việc chi số tiền này, thế thì lẽ nào lại phải đi cắt thịt từ trên chân của quý tộc ư? Chuyện này còn chẳng bằng giết họ đi cho rồi!
Ngược lại, một nhóm dân chúng lưu lạc và nô lệ được bổ sung vào đội vệ binh đương đói sắp chết kia, dùng số quân lương ít ỏi để thu mua một nhóm bia đỡ đạn, đây rõ là ý kiến kinh tế hơn.
Điều tuyệt vời nhất là, số tiền này đương nhiên sẽ do phủ thành chủ thanh toán, chúng quý tộc không cần phải tốn một đồng tiền riêng nào.
Số tài sản riêng của họ, là thứ cao quý không thể xâm phạm!
Trông thấy sắc mặt trắng xanh đan xen của thành chủ, tựa như hắn có thể xuất huyết não ngay giây tiếp theo luôn, quan tài thuế vội vã thay hắn vuốt ngực xuống khí giận, đồng thời ghé sát vào tai hắn, nói nhỏ:
“Thành chủ đại nhân, chuyện đã rồi, thuộc hạ có một kế, không những có thể giải quyết được tình hình khẩn cấp, mà còn có thể có được tài nguyên dồi dào.”
Thành chủ nhìn hắn chằm chằm, hai tay túm chặt lấy cổ tay của đối phương:
“Cách gì? Nói nhanh!”
Quan tài thuế cười cười một cách quái lạ:
“Đại nhân ngài thử nghĩ xem, gần đây thành Uyên Lưu cho xây hai cái ngân hàng, yêu cầu dân chúng trong thành lấy tiền đồng để đổi lại mấy tờ giấy mỏng manh, không đổi là không mua được thức ăn.”
“Rồi còn bảo bọn chúng gửi tiền vào ngân hàng, mỗi tháng đưa lại lợi tức ít ỏi.”
“Sau đó, ngân hàng lại dùng số tiền này để cho các thương nhân vay lại, thu được nhiều tiền lời hơn, chuyện một vào một ra này, khoảng chênh lệch ở giữa thế nhưng lại là lợi nhuận chính đáng, gã chủ tế của thành Uyên Lưu này, tay không bắt bạch lang, cứ minh bạch mà xoay vòng vốn!”
“Đám ngu dân đó, thế mà lại thật sự ngoan ngoãn làm theo, lấy số tiền vàng tiền bạc mà mình cực khổ cày cấy làm việc mới có được đó đồng loạt đem đi đổi thành một mớ giấy không đáng tiền!”
“Thành chủ đại nhân, nếu thành Uyên Lưu có thể làm được như thế, thì chúng ta cũng có thể, chẳng phải chỉ là in ra mấy tờ giấy thôi sao? Chúng ta có thể cho người âm thầm vào trong xưởng in ấn của thành Uyên Lưu để làm một bản in khắc theo yêu cầu, rồi tự mình in ra tiền giấy!”
“Chúng ta cũng mở ngân hàng, muốn in bao nhiêu thì in bấy nhiêu, còn mấy tên lính tráng náo loạn đó thì chúng ta phát tiền giấy cho chúng, chuyện này chẳng phải đã được giải quyết một cách dễ dàng rồi sao ạ?”
Chỉ bằng một buổi nói chuyện, thành chủ thành Bắc Tế đã bị hắn thuyết phục đến thông suốt, đúng rồi, quyền in tiền đều thuộc về mình cả, thế chẳng phải là muốn bao nhiêu là sẽ có bấy nhiêu sao!
Còn việc in ra có người dùng đến nó hay không thì chỉ cần mình cũng học hỏi thành Uyên Lưu, bắc buộc phải dùng tiền giấy thì mới có thể mua được thức ăn, nếu không thì hay ho liền.
“Được, cứ thế mà làm.”
Quan tài thuế nêu ra ý kiến đã được tiếp nhận kia thở phào một hơi, sau khi được thành chủ qua loa cỗ vũ một lượt xong, hắn rời khỏi phòng nghị sự ngay lập tức.
Chiếc xe ngựa chở hắn quẹo hết ba ngõ tám hướng rồi dừng lại tại một con ngõ vắng vẻ.
Nơi bóng râm, có một bóng người toàn thân quấn một tấm áo choàng đứng đó, quan tài thuế cười híp mắt mà tiến lên:
“Đã làm xong cả rồi.”
Tấm áo choàng hơi động đậy, thế mà lại lộ ra khuôn mặt của chú ba Lục.
Hắn biểu ý cho người hầu ở bên cạnh lấy một cái túi vải chứa đầy một xấp tiền Uyên Lưu thật dày đưa cho đối phương, ôn hòa cười cười:
“Tuy Lục gia chúng tôi đã rời khỏi thành Bắc Tế, thế nhưng trông thấy người bạn cũ năm xưa phải sầu khổ chỉ vì một ít tiền, thực sự trong lòng không thể chịu được.”
Quan tài thuế chà xát hai tay:
“Lục tiên sinh khách khí quá, đây rõ ràng là chuyện có lợi cho đôi bên, tôi còn muốn thay mặt thành chủ đại nhân mà cảm ơn lời đề nghị của ngài nữa đấy.”
Chú ba Lục nhẹ gật đầu:
“Chuyện nên làm mà, đừng khách sáo.”
※ ※ ※
Thành Bắc Tế mở ngân hàng, mệnh lệnh phát hành tiền giấy của thành chủ được truyền đi khắp các đường phố to nhỏ chỉ trong một đêm.
Đại đa số người dân và quý tộc đều dốt đặc cán mai đối với kinh tế học, bọn họ chỉ trông thấy tiền của thành Uyên Lưu vừa có giá mà lại vừa tiện lợi, chứ họ hoàn toàn chưa từng suy xét về sự mạo hiểm ẩn chứa phía sau nó.
Chỉ có một bộ phận nhỏ những thương nhân sáng suốt, dựa vào kinh nghiệm thương trường nhiều năm mới lờ mờ hiểu được một số những quy luật cùng với cạm bẫy nằm trong đó.
Đặc biệt là các nhà buôn lương thực, đối với việc bắt buộc phải dùng tiền giấy để mua thức ăn đã được nhắc đến trong lệnh của thành chủ, họ chỉ cười lạnh chứ chẳng nói gì.
Các nhà buôn lương thực của thành Bắc Tế cũng chẳng phải là những con buôn lưu động đến từ thành Uyên Lưu, sau lưng của những nhà buôn lương thực này toàn bộ đều là những quý tộc lớn có danh tiếng, gia tộc kinh doanh trên những nông trại được miễn thuế, sỡ hữu rất nhiều nô lệ nông và tá điền.
Giá lương thực trong thành, sau này sẽ do bọn họ thao túng, lúc lương thực đương rẻ thì họ thu mua vào với số lượng lớn, còn lúc mất mùa đói kém thì tích trữ, đợi cao giá mới bán ra, đầu cơ trục lợi một phen, ngay cả phủ thành chủ có nhắc nhở thì cũng chưa chắc là họ sẽ giữ lời.
Đại nghiệp cho in tiền giấy và xây ngân hàng mới của phủ thành chủ thành Bắc Tế bừng bừng khí thế, còn những người ở dưới thì lại chẳng hào hứng lắm.
Phủ thành chủ vì để ứng phó với vấn đề quân lương nên lạm phát tiền giấy, lại cộng thêm việc chất lượng của kỹ thuật phòng chống làm giả chẳng hề có chút đáng tin nào, khắp nơi đều có những công xưởng làm giả tiền, tiền giả bay đầy trời, tiền giấy của thành Bắc Tế phát hành chưa được đến một tháng đã bị giảm giá mạnh.
Một chuyện kỳ lạ đã xuất hiện, những binh lính vừa mới lĩnh được tiền giấy vào buổi sáng, đến chiều, khi đi đến cửa hàng để mua thức ăn, số thức ăn mà cửa hàng đưa cho họ lại chỉ bằng một nửa so với giá của tờ tiền đó.
Cái gì? Anh chê ít à, thế thì đừng mua nữa!
Anh muốn đến phủ thành chủ để khiếu nại à? Haha! Chỗ dựa của nhà tôi là đại nhân vật của phủ thành chủ, coi chừng tôi phản cáo ngược lại anh tội vu oan rồi phải ngồi tù đấy nhé!
Những binh lính không quyền không thế cũng chẳng còn cách nào khác, họ chỉ có thể nhịn sự ấm ức xuống mà mua một nửa số lương thực rồi quay về nhà.
Tình hình như thế xuất hiện trên mỗi một người dân bách tính của tầng lớp thấp, cuộc sống càng lúc càng thiếu thốn, chẳng bao lâu sau, ngày nộp thuế lại đến rồi.
Đến lúc người dân ôm theo một bọc tiền giấy lớn đến nộp thuế thì đối phương lại hất mũi lên trời, hùng hồn nói:
“Thành chủ đại nhân đã nói, thu thuế thì không thể dùng tiền giấy, mà bắt buộc phải nộp bằng tiền đồng, những thứ này chúng tôi không thu!”
Câu nói này đối với những người dân bần cùng mà nói, quả thực là sấm sét giữa trời quang!
Không thể dùng tiền giấy để nộp thuế, lúc mua đồ thì cửa hàng khấu trừ vào giá thành, số tiền giấy này cầm trên tay cũng chẳng tốt hơn giấy vụn là bao!
Phủ thành chủ rõ là đang lừa tiền trắng trợn mà!
Nhận thấy được dụng tâm hiểm ác của các quý tộc cao tầng, sự phẫn nộ tích tụ nhiều năm qua của nhân dân cuối cùng cũng bị bộc phát hoàn toàn, bùng nổ rồi!
Tất cả những công xưởng đều đình công, ngay cả vệ binh đi tuần cũng đứng về phía của bọn họ, nhân dân căm phẫn tự phát đi ra đường, họ đến từ bốn phương tám hướng mà hướng về phía của phủ thành chủ, chắn kín cả con đường.
Bọn họ lớn tiếng kháng nghị, ném đá vào phủ thành chủ, giải tỏa sự bất mãn của mình!
Chú ba Lục đang đứng ở một nơi xa quan sát toàn bộ những việc này, hắn chậm rãi hạ chiếc kính viễn vọng trên tay xuống.
Rõ ràng là cùng một chính sách, được thi hành tại thành Uyên Lưu và thành Bắc Tế, thế nhưng lại tạo nên hai kết quả hoàn toàn khác nhau.
Chú ba Lục không khỏi nhớ đến vẻ mặt cười lạnh của Trầm Khinh Trạch lúc đó, lúc ấy hắn nhìn mà không hiểu, hiện tại mới mơ hồ hiểu được, khi suy nghĩ kỹ lại rồi, quả thực là khiến người ta không rét mà run.
Lẽ nào chủ tế đại nhân đã dự đoán được toàn bộ những chuyện của ngày hôm nay từ trước rồi ư?
※ ※ ※
Phủ thành chủ thành Uyên Lưu, phòng nghị sự.
Cả căn phòng nghị sự yên ắng, chỉ có giọng nói đang báo cáo lại nguy cơ về tài chính của thành Bắc Tế của Lạc Tân, tựa như một hòn đá nặng nề nghiến lên con tim của từng quan viên đang ngồi.
Ai cũng chẳng ngờ được, trên đời lại có một biện pháp, chẳng cần dựa vào bất cứ ai, nhưng cũng có thể đẩy kẻ địch vào đường cùng.
Trên hai vị trí chủ tọa, Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch một trái một phải, yên lặng lắng nghe Lạc Tân báo cáo.
Thỉnh thoảng, lại có vị quan viên lén lút quan sát vẻ mặt của Trầm Khinh Trạch, cơ thể của đối phương hơi nghiêng về trước, hai tay đan vào nhau, ánh mắt bình thản, tựa như đang chăm chú lắng nghe.
Cuối cùng, Trầm Khinh Trạch hơi gật đầu, tỏ ý cho Lạc Tân ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn y, đa số đều mang một ánh mắt mơ hồ.
Đối với việc thành Bắc Tế từng bước lâm vào tình trạng như hiện tại, bọn họ hoàn toàn không hiểu, chuyện duy nhất mà họ có thể giải thích được chính là từ đầu đến cuối, thành Bắc Tế đã bị chủ tế đại nhân thao túng trong lòng bàn tay.
Sự nhận thức này khiến cho bọn họ vừa sùng bái mà cũng vừa kính sợ, mọi người nín thở, chờ đợi con dao đang treo trên đỉnh đầu của thành Bắc Tế hạ xuống.
Nhan Túy cũng quay đầu lại nhìn y chăm chú, so với kết cục của thành Bắc Tế, cậu càng tò mò tất cả nhưng việc mà Trầm Khinh Trạch sẽ làm tiếp theo hơn.
Đối với những ánh mắt sùng kính của mọi người, từ tận đáy lòng, Nhan Túy không nhịn được mà nổi lên một tia tự hào, quả nhiên là còn vui hơn so với việc bản thân được nhìn như thế.
Quyển sổ sách kế hoạch liên quan đến thành Bắc Tế ở trước mặt của Trầm Khinh Trạch đã được lật giở đến trang giấy cuối cùng, y ho nhẹ một tiếng, trong mắt là sự thương hại nhạt nhẽo:
“Nên thu lưới rồi.”