Thành Bắc Tế.
Rõ ràng đương là thời gian của hoa mùa hè bừng nở, thế nhưng khu chợ của phía nam tòa thành lại bị bao phủ lấy bởi sự tiêu điều còn hơn cả sự lạnh lẽo của mùa đông.
Cuộc sống của Tần gia càng ngày càng khó khăn. Người phụ nữ đang ngồi trong bức tường sân trong làm bằng ngói vỡ và đất đá, vá quần áo dưới ánh đèn dầu.
Cô không nỡ châm thêm dầu, ánh sáng của ngọn đèn vừa mờ vừa tối, nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng bao năm nữa, sẽ gây hại đến mắt.
Cửa tiệm của Tần gia chuyên buôn bán dược liệu, đất ruộng trong nhà đều được dùng để trồng thảo dược cả.
Sau khi đa số người hầu và tá điền trong nhà bỏ xứ mà đi, người chồng ban ngày thì ở bên ngoài chăm sóc cho ruộng thảo dược và quản lý cửa hàng, còn các công việc như thu hoạch, phơi phóng, nghiền giã thuốc đều hoàn toàn rơi vào tay của người vợ và người con cả.
Người nhà của Tần gia lao động vất vả ngày qua ngày, thế nhưng người đến mua thuốc mỗi ngày càng lúc càng ít đi. Chẳng phải là mọi người không bị bệnh nữa, mà là trên cả con đường này, người có khả năng đi khám bệnh, có thể có khả năng để uống thuốc đều chẳng còn lại được mấy hộ gia đình.
Ngày nào cũng có những khoảnh khắc khó khăn, Tần gia quyết định lánh nạn, rời khỏi thành Bắc Tế, chạy đến thành Uyên Lưu để mưu sinh.
Để tránh việc dân số bị xói mòn, tại cổng thành, cổng thôn, trên các con đường chính quan trọng, phủ thành chủ đều bố trí trạm kiểm soát, không cho người dân qua lại, thế nhưng nếu muốn rời khỏi nơi này thì rốt cuộc cũng sẽ có đường để đi thôi.
Cho dù là không đi đường lớn, chỉ lựa chọn đến những con đường làng quê nhỏ, trèo đèo lội suối, đánh liều việc giữa đường gặp phải cướp bóc, thì thế vẫn còn tốt hơn là tiếp tục trải qua những ngày tháng tiếp tục chờ đợi cái chết này.
Vào lúc chạng vạng, người đàn ông chủ gia đình quay về nhà, như cũ mà đẩy theo một con xe cút kít nhỏ, người phụ nữ lòng đầy mong đợi chào mừng hắn, việc đầu tiên chính là mở chiếc rương gỗ ra, thế nhưng đáng tiếc là lần này, bên trong lại trống rỗng, chỉ có vài củ khoai tây hỏng.
Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt thất vọng:
“Lại lên giá nữa ư?”
Từ lúc phủ thành chủ học hỏi thành Uyên Lưu, bắt đầu cho in và phát hành tiền giấy thì giá cả đồ vật trong thành lại bắt đầu lên như diều gặp gió. Đầu tiên là giá lương thực, tiếp theo là giá dầu, muối, rồi lại đến vải vóc.
Trên lệnh của thành chủ có viết, lương thực không được phép dùng vàng trắng hoặc là bạc thật để mua, thế nhưng những cửa hàng lương thực phía dưới, sau lưng chúng đều có các đại quý tộc làm chỗ dựa, ai cũng bằng mặt không bằng lòng.
Muốn dùng tiền giấy để mua lương thực ư? Cũng được, thế nhưng chỉ đưa lại một nửa số lượng so với số tiền đã trả, không muốn thì dẹp. Thế là mọi người đành nén giận, tiếp tục dùng tiền giấy để mua.
Thế nhưng dần dần, tiền vàng và bạc trên thị trường càng ngày càng trở nên ít dần đi, tiền giấy thì càng lúc lại càng nhiều.
Một mặt, Tần gia chửi bới việc những gian thương buôn lương thực bán thức ăn không đủ ký, mặt khác, lúc người bệnh đến tìm mua thảo dược thì họ lại từ chối với lý do y như vậy, hoặc là yêu cầu đưa nhiều tiền giấy hơn.
Ai mà chẳng muốn thoát khỏi cảnh nghèo khó chứ, thế nhưng lạ làm sao, mọi người lại cứ nghèo đi từng ngày.
Tiền đều đã đi đâu cả rồi?
Người đàn ông hoang mang ngồi trong sân nhà, vò vò mái tóc rối bời của mình, câu hỏi này đã làm phiền hắn suốt mấy ngày qua, thế nhưng cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra được.
“Thức ăn trong nhà sắp hết rồi.”
Người phụ nữ lo lắng tiều tụy nhìn hắn.
“Đúng là không được nữa rồi, anh lấy số tiền giấy của thành Uyên Lưu ra mà đi mua, nghe hàng xóm nói, một đồng Uyên Lưu tệ hiện có thể mua được bảy đồng bạc bột mì, đủ cho cả nhà chúng ta ăn hơn một tháng đấy.”
“Hoặc là, cứ bán phứt đi, cầm đi đổi thành bạc.”
Người đàn ông cười khổ lắc đầu:
“Anh đã tiêu cả rồi, nếu không thì em cho rằng những thứ này từ đâu ra? Cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải là cách…”
Hắn trông về phía nhà trong, chắc chắn rằng những đứa trẻ không đi ra ngoài thì mới nhỏ giọng nói:
“Anh nghe nói, bách tính cùng với binh lính trong thành đang hợp tác với nhau, họ muốn tấn công phủ thành chủ! Yêu cầu được lấy tiền giấy để đổi thành đồng trở lại!”
Người phụ nữ sợ đến mức mặt mày trắng bệch:
“Dân thường mà lại đi vây đánh quý tộc tai to mặt lớn trong phủ thành chủ ư? Đấy chẳng phải là làm phản rồi sao? Sẽ bị bắt hết đấy!”
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt căm hận:
“Cũng sắp chết đói đến nơi rồi, còn quan tâm đến mấy chuyện đấy làm gì?”
Hắn dừng lại đôi chút, tỏ ý bảo người phụ nữ đi thu dọn đồ đạc:
“Chúng ta không tham gia vào những việc này, anh quyết định rồi, chúng ta dứt khoát thừa dịp hỗn loạn mà rời khỏi thành Bắc Tế thôi!”
Người phụ nữ bị thuyết phục động lòng, thế nhưng cô lại do dự:
“Thế nhưng đất ruộng, tài sản của nhà chúng ta, rồi còn cửa tiệm thì phải làm sao? Lúc này cho dù có bán đi thì cũng chẳng bán được giá. Cứ như thế mà đi thì tâm huyết mà nhà chúng ta cực khổ kinh doanh bao nhiêu năm đều mất hết.”
Người đàn ông không khỏi cất cao giọng:
“Dù sao thì cũng là chết, còn chẳng bằng liều một phen, chúng ta có thể đi nhờ vả người bạn ở thành Uyên Lưu, nghe nói, lệnh mới được ban bố từ thành chủ của thành Uyên Lưu, rằng họ hoan nghênh người di dân đến từ khắp nơi.”
“Anh đã nghe ngóng thăm dò rồi, thành Uyên Lưu không có thuế đầu người, không có sưu cao thuế nặng, ngay cả phí vào thành cũng không có nốt, thuế đất lại rẻ, chúng ta bán hết đất và cửa hàng đi, dù sao thì cũng kiếm được ít tiền đi đường, đến được đó rồi thì còn sợ không tìm được động lực để sống sao?”
Người phụ nữ cuối cùng cũng đồng ý, hai người thương lượng cả một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền đem bán hết gia sản đi, thời gian này căn bản mà bán thì chẳng được giá, hai vợ chồng họ chỉ đành nhịn đau mà bán tống bán tháo, thu dọn hành lý xong xuôi rồi đợi thời cơ để rời khỏi thành.
※ ※ ※
Thời cơ mà người của Tần gia chờ đợi đến rất nhanh.
Đó là một buổi sáng hoàn toàn không có bất cứ điềm báo nào.
Tầng mây thật dày, cả bầu trời đều là một màu trắng bệch vừa oi vừa nóng, tựa như đang úp loài người dưới mặt đất kia trong một cái nồi rồi nướng lên vậy.
Phủ thành chủ đã bị những người dân tràn đầy phẫn nộ bao vây lấy cả một ngày rồi.
Những người dân bị chèn ép, những tiểu thương phá sản, những người nông dân bị tô thuế cướp đoạt đi đến túi lương thực cuối cùng, những người thợ công làm trâu làm ngựa cho nhà quý tộc, họ không thể nhẫn nhịn được hơn nữa.
Rất nhanh sau đó, chẳng biết những người lính đến từ phương nào, họ cũng gia nhập vào hàng ngũ sự phẫn nộ của nhân dân, đoàn người càng lúc càng tập trung dày đặc, vây chặt lấy cửa lớn làm bằng song sắt lạnh băng của phủ thành chủ, những người dân không ngừng đến từ bốn phương tám hướng.
Ban đầu, đám binh lính tuân mệnh đuổi đánh họ, đánh nhau với những người dân thấp hèn vây đến, thế nhưng khi chúng trông thấy dòng người cuồn cuộn không dứt, đen nghịt, liếc mắt không thấy được điểm cuối ấy thì đám binh lính cũng hoảng, chúng vội vàng đóng cửa lớn lại rồi trống vào trong sân.
Trong phòng nghị sự của phủ thành chủ.
Chúng đại quý tộc đang vội vàng chạy đến tập trung tại nơi này, đại sảnh loạn cào cào cả lên, ồn ào hệt như cái chợ, đán quý tộc đứng ngồi không yên, phong thái thất thố, thế nhưng chúng vẫn cứng miệng mà lớn tiếng trách mắng người hầu đã không ngâm hồng trà mới cho chúng.
“Im lặng hết cho ta!”
Thành chủ dùng sức mà đập lên mặt bàn, ánh mắt hắn lướt qua mọi người, nhìn những trò hề của chúng quý tộc kết thúc rồi, trong sự mệt mỏi và giễu cợt, thế nhưng hắn lại có hơi sảng khoái, sự vui sướng đến từ sự phục thù thành công.
“Trông cái dáng vẻ hoảng loạn của các ngươi kìa, chẳng còn chút thể diện nào của quý tộc nữa cả!”
“Lúc vơ vét tiền của ngày thường, các ngươi giành trước tranh sau từng chút một, lúc thu thuế thì chạy mất tăm mất dạng, bây giờ thì hay rồi, bị đám dân đen đó bao vây đến trước cổng nhà rồi! Làm sao đây? Các ngươi nói xem nên làm thế nào đây!”
Trong số đó, một tên quý tộc với hàng mày dày và đôi mắt to dẫn đầu, hắn đứng dậy chất vấn:
“Thành chủ đại nhân, tôi nghe nói việc cho in ấn và phát hành tiền giấy là do ngài cùng với quan tài thuế cùng ra quyết định, thế thì đương nhiên ngài nên là người chịu trách nhiệm cho việc này chứ ạ!”
Những quý tộc khác đồng loạt phụ họa theo:
“Không sai, đám dân đen kia chẳng qua chỉ là cần tiền thôi mà, hay là thành chủ đại nhân tiêu pha một chút, lấy một ít bạc ra để phát cho chúng.”
Thành chủ tức đến bật cười:
“Cái đám ngu xuẩn các ngươi, chuyện đã đến mức này rồi mà vẫn giữ cái thói chuyện không liên can đến mình à!”
“Các ngươi vụng trộm ở sau lưng, vì ích lợi, mà ngấm ngầm trao đổi tiền với thành Uyên Lưu, buôn lậu hết biết bao hàng hóa, trong tay tích trữ được biết bao nhiêu Uyên Lưu tệ, các ngươi thật sự cho rằng bổn thành chủ ta chẳng biết chút gì hay sao!”
Phòng nghị sự yên lặng như tờ, mọi người bốn mắt nhìn nhau, rồi xấu hổ mà quay đầu đi chỗ khác.
Sĩ quan được phái đi để điều động quân phòng vệ vẫn còn chưa quay về, tiếng la mắng và những lời nguyền rủa cay độc bên ngoài tựa như một mũi khoan, đâm xuyên qua tim của đám quý tộc, bọn chúng bắt đầu sợ hãi, thấp thỏm không yên, thế nhưng từng một lát ngói, viên gạch của phủ thành chủ đều chẳng có chút cảm giác an toàn nào.
Chân tường trong phòng nghị sự có một con lắc đồng hồ lớn được tạo ra từ thủ công tinh xảo, là do thành chủ đời trước mua về từ hội đấu giá của Thương Hội Bích Không tại thành Minh Châu mà có.
Lúc hoàng hôn, đồng hồ con lắc phát ra tiếng chuông vang lên hệt như tiếng chuông báo tang, làm rung chuyển cả tâm hồn của mọi người — viên sĩ quan của đội phòng vệ đã quay trở về, cả cơ thể hắn bị đánh đến đầy máu, chỉ còn dư lại được một hơi thở, hắn mang về một tin không lành:
“Gần một nửa binh lính đã làm phản rồi!”
Những binh lính tạm thời mới được chiêu mộ từ sau làn sóng nô thú vàng thau lẫn lộn, có lính tư nhân của các quý tộc, có vệ binh của phủ thành chủ, thế nhưng nhiều hơn cả lại là lưu dân, điêu binh cũi trộn với trầm tham gia vào để có được bữa cơm manh áo.
Những người lính ở tầng lớp thấp không thể trông cậy được này sau khi đã trải qua việc bị vứt bỏ trong làn sóng nô thú, bị nâng cao tô thuế, không nhận được quân lương, cùng với việc phát hành tiền giấy tràn lan nhưng lại không thể mua được lương thực, cuối cùng thì họ cũng sụp đổ!
Bọn họ chẳng những không nghe theo sự chỉ huy của những vị sĩ quan, giúp các quý tộc xua đuổi những người dân thường đang bao vây tấn công lấy phủ thành chủ mà ngược lại, họ còn tham gia vào đám đông, trở thành lực lượng nòng cốt của quân phản loạn.
Thành chủ và chúng quý tộc nghe được tin tức này, có một khoảnh khắc gần như mất đi khả năng suy nghĩ, sự sợ hãi và tuyệt vọng trong chớp mắt đã tóm được chúng.
“Mọi người đừng hoảng, chúng ta vẫn còn kỵ binh hỗ trợ, chúng ta vẫn còn lính tư nhân kia mà! Chúng có thể đưa chúng ta rời khỏi nơi này!”
Trong đám người đang bị sự sợ hãi chiếm giữ, chẳng biết là ai đã nói ra câu đấy.
Chúng quý tộc như bừng tỉnh từ trong mộng, không thể giữ nổi thành Bắc Tế nữa, thì chúng ta có thể bỏ chạy, chạy đến thành Minh Châu, chạy đến thành Nguyệt Lượng, chạy đến bất cứ ngôi thành nào!
Vàng và bạc trắng cất giấu trong tầng hầm dưới đất không mang theo được cũng không sao, chúng quý tộc đã tích trữ được một lượng Uyên Lưu tệ lớn từ trước rồi.
Cũng may là kẻ đã cho ra cái ý tưởng này đã để cho chúng có thể mang theo tiền giấy một cách dễ dàng, hành lý gọn nhẹ mà rời khỏi thành chứ không cần phải tốn sức mà vận chuyển từng rương tiền một.
Chỉ cần cho người đi đến ngân hàng của thành Nam Tế để đổi tiền, nếu quả thực không được thì còn có thể đến thành Nguyệt Lượng để bán rẻ lại, nói không chừng còn có thể kiếm được một số tiền lớn!
Còn trang viên nhà cửa, sản nghiệp như công xưởng các loại tại ngôi thành này thì việc tạm thời vứt bỏ chúng ở lại cũng chẳng đau buồn, chỉ cần tài sản của chúng còn, chúng vẫn còn bảo vệ được thân phận quý tộc của mình thì tương lai, tất sẽ có một ngày quay trở lại!
Suy tính xong xuôi cho con đường lui, chúng quý tộc nhanh chóng bắt đầu hành động, chúng hứa hẹn với các thị vệ hộ tống về một tương lai tươi sáng và tiền công hậu hĩnh, chỉ cần bảo vệ bọn chúng tránh xa được sự hỗn loạn của những điêu dân này.
Duy chỉ có thành chủ thành Bắc Tế là không có hành động gì, hắn ngồi trên ghế chủ tọa một mình trong phòng nghị sự, thất thần nhìn ra dòng người đang kích động ngoài cửa sổ, lúc thì cười to, khi thì khóc lớn, tựa như đã phát điên.
Trong miệng hắn lầm bầm:
“Âm mưu này, đây đều là âm mưu của thành Uyên Lưu cả!… Cái đám đần độn các ngươi, các ngươi cho rằng Trầm Khinh Trạch sẽ để cho các ngươi được sống yên ổn sao?”
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay…
Trong cuống họng của thành chủ phát ra tiếng nói run rẩy như khóc như cười, tại sao lại muốn chọc đến thành Uyên Lưu cơ chứ?
※ ※ ※
Trầm Khinh Trạch dựa theo kế hoạch đã quyết định, sau khi sắp xếp cho bộ thương vụ và tình báo các chỉ lệnh về vấn đề từng bước xâm chiếm vào tài chính và thị trường của thành Bắc Tế rồi thì y chẳng quan tâm quá nhiều đến nó nữa.
Một khi cái lưới của bẫy tài chính đã được may thành hình thì căn bản, đây không phải là thứ mà một ngôi thành nhỏ như thành Bắc Tế đây có thể chống cự lại được.
Cho dù bọn họ không động tay thì cũng có thể trông thấy được chúng quý tộc của thành Bắc Tế đang tự mình hại mình, tự chui vào con đường diệt vong.
Hơn cả tiền tài và vật chất, lòng tham và dục vọng nơi tận cùng trái tim của con người mới là thứ đáng sợ thực sự.
Tiếp đó, y chỉ cần đợi thôi là được.
Khu công nghiệp nặng và công nghiệp nhẹ của thành Uyên Lưu được phân thành hai khu, được quy hoạch tại bến cảng sông Xích Uyên, phía đông bắc tòa thành.
Từ sau khi hệ thống lĩnh vực khoa học kỹ thuật trồng cây cấp hai điểm sáng phân nhánh phương pháp trồng cây trong chậu sắt thì xưởng luyện kim của thành Uyên Lưu đã tiến hành một đợt nâng cấp kỹ thuật toàn diện. Động lực vẫn là dùng sức nước làm chính, sức người là phụ.
Trước tiên là cải tiến nguồn năng lượng, do số lượng than đá dự trữ của thành Uyên Lưu lớn, hơn nữa còn có nhiều quặng giàu, hàm lượng tạp chất ít, thêm nữa, nhiệt độ đốt của than đá cao hơn than củi, mà thời gian giữ cháy cũng lâu hơn, số sắt sau khi ra lò cũng là được trực tiếp sử dụng than đá mà luyện thành.
Thế nhưng, loại nguyên liệu đốt thật sự lại thuộc về than luyện, loại than được hấp khô này, trừ việc có nhiều tạp chất ra thì độ cháy mạnh hơn, độ rắn cứng hơn, không dễ vỡ, trong quá trình luyện than còn có thể thu được các sản phẩm phụ như dầu hắc, dùng để làm nguyên liệu hóa chất, có thể nói là một công đôi ba việc.
Phương pháp sản xuất thủ công của việc luyện than vô cùng đơn giản, dùng phương pháp để đốt than củi, chất than đá trực tiếp ngoài trời, đậy rơm rạ lên rồi đốt, giữ lửa cháy trong bốn đến năm ngày thì đại khái là có thể chuyển hóa thành 50% than luyện.
Sự lãng phí và ô nhiễm lớn như thế này không phải là tác phong của Trầm Khinh Trạch, tuy rằng hệ thống không cung cấp bản thiết kế của lò than luyện, thế nhưng các thợ thủ công với tư duy hiện đại sau khi được bồi dưỡng khai sáng trong thời gian dài của Trầm Khinh Trạch đã tự mình phát minh ra được một loại lò than luyện đơn giản theo phương thức của than tổ ong.
Dùng gạch chịu lửa xây thành một cái lò tròn, lấy than đá xếp kín bề mặt nấu bên trong, nối liền lò với ống khói bằng thép, khí than sinh ra được dẫn quay ngược về trong lò luyện sẽ làm tăng nhiệt độ trong lò lên, việc này làm tăng sản lượng lên đến 2.5 lần so với xếp đống ngoài trời, đồng thời còn có thể dùng cách lấy nước lạnh để thu ngược hắc ín lại.
Có được than luyện còn chưa đủ, lò luyện thép còn có rất nhiều thứ đáng để được cải tiến.
Theo như bản vẻ và tham số mà hệ thống cung cấp, các thợ thủ công đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để cải tạo thành công lò luyện nhiệt độ cao, họ xây thêm một căn phòng giữ nhiệt bên ngoài lò nung cao nhiệt để nâng cao nhiệt độ trong lò.
Họ dùng gạch chịu nhiệt để xây nên một lò đun cấp thêm nhiệt hình vòm, đón lấy gió từ quạt gió chạy bằng sức nước, đầu tiên là tiến hành làm tăng nhiệt độ, rồi lại thổi qua ống khói thép khép kín, đẩy khói quay trở lại vào trong lò cao nhiệt.
Có thể nâng cao được nhiệt độ lò, làm tăng thêm tốc độ luyện thép, lượng nguyên liệu tiêu phí, lò luyện cao nhiệt sau khi được cải tiến, sản lượng có thể nhiều gấp ba lần so với trước!
Từ lúc súng ống đạt được thành tựu xuất sắc qua hai trận chiến công thủ, quân bị của thành Uyên Lưu đã có xu hương nghiêng về phía của vũ khí nóng và dần dần cắt giảm chế tác cho binh khí lạnh.
Hôm nay Trầm Khinh Trạch đi đến xưởng rèn, ngoài việc đến thăm bố Lý và quan sát công việc ra, y còn có một việc quan trọng khác.
Quần áo mà bố Lý mặc trên người vẫn giản dị như lúc trước, ông rõ ràng đã đến tuổi nghỉ hưu rồi, thế nhưng lại cứ không thích ở mãi trong căn nhà rộng lớn, mỗi ngày, ông đều muốn đến xưởng rèn cho bằng được, nếu không thì tay chân sẽ khó chịu tựa như mọc gỉ vậy.
Bố Lý mặc bộ đồ làm việc mà ông đã quen mặc hằng ngày, ngồi trên một băng ghế, cười híp mắt mà trông về người thanh niên trẻ đã lâu không gặp, A Bạch yên lặng ngồi bên chân, tựa như khoảng thời gian trong thôn ngày trước.
Trầm Khinh Trạch đổi thành một bộ đồ ngắn tay bằng sợi bông gọn gàng, y cố ý bảo thợ may may thành áo chữ T, cây gắp than trong tay đương gắp một thanh thép trông như đầu mũi thương, y đem nó bỏ vào trong lò, nung đi nung lại.
Y muốn làm lại một cây thương mới cho Nhan Túy.
Sau khi Trầm Khinh Trạch ngồi lên vị trí chủ tế, mỗi ngày đều có sự vụ bận không hết việc, y gần như không có thời gian để tiếp tục nâng cao kỹ năng sống là rèn thép của mình nữa, cấp bậc cuối cùng ngừng lại tại trình độ thợ rèn sơ cấp.
Có rất ít người nhớ rằng, trước khi là chủ tế, y từng là một thợ rèn.
Gần đây, tranh thủ lúc rảnh rỗi, y cuối cùng cũng có thể dành được chút ít thời gian trống để rèn luyện kỹ năng rèn đúc đặc biệc bị cất trong xó kia.
Trong một chốc, y gắp thanh thép ra ngoài, trông vào 30% của độ thuần thục kỹ năng, thở dài, vứt thanh thép hỏng vào nơi thu hồi phế liệu rồi lại bắt đầu lại từ đầu…
※ ※ ※
Mức độ tăng lên của độ thuần thục vừa nhạt nhẽo vừa chậm chạp, chỉ có thể dần dần từng bước mà thăng cấp lên từng chút một, không hề có con đường tắt nào để đi. Thế nhưng so với những người thợ rèn lành nghề lớn tại đại lục Thư Quang thì tốc độ thăng cấp cho sở trường của người chơi đã nhanh đến mức có thể hù chết người luôn rồi.
Lúc Trầm Khinh Trạch quay về phủ thành chủ từ xưởng rèn thì sắc trời đã hoàn toàn tối.
Y ăn cơm tối một mình, trên bàn ăn không thấy bóng dáng của Nhan Túy, cậu sáng nay đã đến thao trường, vẫn còn chưa quay về.
Gần đây, pháo binh và lính cầm súng đang được tăng thêm, Nhan Túy chẳng những muốn đích thân mình thành thục nắm chắc được loại vũ khí mới này mà cậu còn muốn tạo ra quy định lại từ đầu cho những chương trình luyện tập của loại quân binh mới, đồng thời lập kế hoạch tác chiến thích hợp, ngày nào cũng đi sớm về trễ.
Lấp đầy bụng xong, y quay về phòng ngủ, xối đại vào gáo nước lạnh, rửa sạch mùi than bụi đầy người rồi vùi đầu vào phê duyệt đống công văn dồn đọng trên bàn sách.
Đồng hồ dây cót chạy tích tắc tích tắc, trong phòng đốt hương liệu có cho thêm dược thảo, Trầm Khinh Trạch ngửi mà cảm thấy mê man muốn ngủ, chẳng biết đã nhịn được bao lâu, cuối cùng, y chống không lại được sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ, bèn nằm sấp ra bàn mà ngủ mất.
Cửa sổ mở toang, gió đêm mùa hè nhẹ nhàng thổi làm phấp phới một góc bức mành cửa sổ.
Đồng hồ hết dây cót, Nhan Túy mới vừa từ thao trường trở về, cứ như lúc trước, cậu không một tiếng động mà mò vào phòng ngủ của chủ tế đại nhân.
Ngọn đèn dầu mờ in lên một bóng người trước bàn, bóng lưng nằm trên bàn của Trầm Khinh Trạch lọt vào mắt của Nhan Túy, cậu dừng bước, yên lặng cởi bỏ đôi giày, đặt sang một bên, rũ bỏ sự mệt mỏi.
Nhan Túy chân trần bước lên tấm thảm trải sàn, tiến đến gần đối phương, ánh mắt cậu quét qua đống văn thư lộn xộn trên bàn, nhíu mày.
Trong huân hương có thành phần hỗ trợ giấc ngủ, Trầm Khinh Trạch trong môi trường quen thuộc nên ngủ rất sâu, cậu không chọn lựa đánh thức đối phương dậy, mà chỉ đưa tay ra, vòng qua nách và đầu gối của đối phương, rồi nhẹ nhàng ôm ngang lấy người nọ lên.
Hai tay Nhan Túy vô cùng vững vàng, cậu từ nhỏ đã luyện tập thành thạo với thương giáo, cho dù có ôm một người đàn ông to lớn như Trầm Khinh Trạch đây thì cũng chẳng tốn sức chút nào.
Cậu đặt Trầm Khinh Trạch lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, thế nhưng bản thân lại chẳng gấp gáp nằm xuống bên cạnh đối phương.
Trên bàn sách và giá sách của Trầm Khinh Trạch, toàn bộ đều là do y lợi dụng khoảng thời gian ít ỏi rời rạc của mình, những lý luận, tri thức hiện đại mà y viết lại dựa theo trí nhớ, tựa như một quyển sổ ghi chép, nhớ ra cái gì đó là lại thêm vào vài dòng, trông rất lộn xộn.
Nhan Túy chọn một số những quyển bản thảo từ trên giá sách, ngồi xuống chiếc ghế một người ngồi trước giường của Trầm Khinh Trạch, tỉ mỉ đọc từng chút một.
Những thứ mà Trầm Khinh Trạch viết, đối với người bản địa trong thế giới này mà nói là quá mức tối nghĩa, chỉ có một câu thôi mà Nhan Túy đã phải đọc đi đọc lại mấy lần, thế nhưng cuối cùng, cậu vẫn duy trì sự hứng thú và lòng kiên nhẫn.
Đầu ngón tay của cậu chạm vào nét chữ của Trầm Khinh Trạch, thứ mà cậu đang đọc chính là ký ức của y, là kiến thức của y, là quá khứ của y.
Bỗng nhiên lại bị cái gì đó trong góc áo thu hút sự chú ý, Nhan Túy cuối đầu, lại nhận được ánh mắt đang yên lặng nhìn lên mình của Trầm Khinh Trạch.
Một cánh tay thon dài vươn ra từ trong chăn, ngón tay y bắt lấy vạt áo của cậu.
“Lên đây ngủ.”
Y vén một góc chăn lên, cơ thể lùi vào một bên, chừa lại một vị trí trống nhỏ.
Trong ánh sáng mờ ảo, giọng nói của Trầm Khinh Trạch phát ra âm thanh khàn khàn nửa tỉnh nửa mê, mỗi một điểm nhỏ đều khiến cho tim của Nhan Túy đập vang thình thịch.