Xây Dựng Vương Tọa

Chương 93



Nắng mai ấm áp chiếu rọi lên mái ngói của phủ thành chủ, mái ngói màu đỏ được xi lên một tầng ánh sáng màu đỏ kim.

Trong phòng nghị sự, một đám quan viên đang ai ngồi chỗ nấy, họ vây xung quanh chiếc bàn dài, trong lúc chờ đợi, họ tán gẫu với nhau hồi lâu thì Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy mới lững thững đến trễ.

Kim Đại đưa lên tin tình báo mới nhất về thành Bắc Tế cho hai người, lúc ánh mắt của hắn lướt qua mặt cả hai, hắn bất giác sửng sốt.

Còn trên cổ của thành chủ đại nhân thì được quấn lại bởi một chiếc voan mỏng, hai người ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, chẳng ai nói một lời nào mà lật giở bản tin tình báo.

Kim Đại khó hiểu mà trông ra cái thời tiết nóng bức bên ngoài, lúc quay đầu lại, hắn liếc thấy trên cổ của Nhan Túy lộ ra một vết đỏ nhỏ.

Tim hắn hẫng một nhịp, chắc chủ tế đại nhân và thành chủ đại nhân đã không…động tay động chân với nhau rồi đúng không?

Hắn quan sát tỉ mỉ sắc mặt của hai người họ, dường như cũng chẳng có chỗ nào là không hợp lý, có lẽ là mình nghĩ nhiều thôi.

“Hai vị đại nhân.”

Đằng Nhị đứng dậy, cơ bắp toàn thân của hắn tựa như một hòn núi nhỏ, sừng sững kiên cố chặn mất tia nắng từ ngoài cửa sổ, tạo thành một cái bóng trên chiếc bàn dài.

Từ sau khi hắn quay trở lại từ thành Minh Châu, hắn không làm ông chủ ngân hàng nữa mà trở thành chủ quản bộ tình báo.

“Trinh sát của bộ tình báo được bố trí tại thành Minh Châu của chúng ta báo tin về, bảo rằng thành Bắc Tế đại loạn, dân chúng phẫn nộ bao vây lấy phủ thành chủ, phủ thành chủ gấp gáp điều binh lính đi trấn áp, nào ngờ tình hình lại đảo ngược hoàn toàn, dẫn đến việc làm phản.”

Trong phòng nghị sự, mọi người không nhịn được mà bắt đầu nhỏ tiếng thảo luận với nhau, nếu như thành Uyên Lưu cũng gặp phải loại tình huống này thì nên đối phó như thế nào.

Mọi người bàn tới bàn lui, kết luận cuối cùng chính là uống rượu độc để giải khát. ((ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau))

Ngoài việc dở tường đông để lấp tường tây, kéo dài được chút thời gian ra thì vốn chẳng còn cách nào để xoay chuyển tình huống được nữa.

Không có được sự chống đỡ từ nguồn tài nguyên và tài sản dồi dào, thì sức mạnh tài chính chẳng qua cũng chỉ là một sự ảo tưởng, càng nóng vội thì càng đáng sợ.

Quan hậu cần Đằng Trường Thanh đọc phần tin tình báo này xong, hắn bất giác lấy tay lau mồ hôi.

Lúc chú ba Lục đề nghị xây dựng ngân hàng, phát hành tiền giấy, hắn cũng giống như đám quan viên quý tộc của thành Bắc Tế vậy, cho rằng muốn in ấn ra bao nhiêu tiền giấy thì có thể in bấy nhiêu, thế nhưng lại bị Trầm Khinh Trạch bác bỏ ngay lập tức.

Lúc đó, bản thân hắn vẫn còn chưa rõ đạo lý thâm sâu bên trong, hiện tại, nhìn thấy tài chính tan hoang sụp đổ của thành Bắc Tế, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hắn bất giác nhớ lại mà thấy sợ hãi.

“Thành Bắc Tế đã bắt đầu sụp đổ từ bên trong.”

Giọng nói hùng hồn của Đằng Nhị tiếp tục vang lên,

“Thuộc hạ cho rằng, đã đến lúc chúng ta nên xuất binh, triệt để thu phục chúng ạ!”

Nhan Túy nhướng nhướng lông mày:

“Lần này, tôi sẽ tự mình xuất binh.”

Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Tiêu Mông trừng to mắt:

“Thành chủ đại nhân?”

Nhan Túy nhấc tay lên cắt ngang lời hắn, giọng điệu chớ có chen ngang lời vào:

“Binh trọng thần tốc, thừa dịp thành Bắc Tế đang nội loạn, nhanh chóng hạ gục chúng, tránh kéo dài.”

Thấy Trầm Khinh Trạch không lên tiếng phản đối, Tiêu Mông cũng lui về, ngắn gọn hành lễ:

“Vâng!”

※ ※ ※

Mệnh lệnh tập kích thành Bắc Tế rất nhanh chóng đã được truyền đến cho mỗi một tầng lớp quan quân, quân bị và hậu cần nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.

Đối với trận chinh phạt này, mọi người trên dưới của vệ đội đã mài dao xoèn xoẹt từ sớm, mỗi một mục vật tư và quân nhu đều được chuẩn bị từ rất lâu, thậm chí là ngay cả kế hoạch tấn công thành cũng đã được bàn bạc xong, mỗi ngày họ đều được diễn tập tại thao trường.

Vốn cho rằng sau khi đẩy lùi được thành Minh Châu xong thì thành chủ đại nhân sẽ hạ lệnh lập tức thu phục thành Bắc Tế ngang ngược đó, thế nhưng mọi người đợi hoài đợi mãi cũng chẳng đợi được mệnh lệnh nào, ngược lại, còn bỏ mặc thành Bắc Tế ung dung tự tại đến mấy tháng trời.

Phòng sách trên lầu ba của phủ thành chủ.

Nhan Túy ngồi trên chiếc ghế lưng cao sau bàn sách, hai chân bắt chéo, nhìn Trầm Khinh Trạch từ trên xuống dưới.

“Chủ tế đại nhân, có gì phân phó chăng?”

Cậu chậm rãi tháo chiếc khăn mỏng trên cổ xuống, để lộ ra vài vết đỏ hồng.

Nhan Túy tựa như phiền não mà xoa xoa lên cổ:

“Chẳng phải chỉ là cắn anh có mấy cái thôi sao? Xem chuyện tốt mà anh làm này, ngứa chết tôi rồi.”

Trầm Khinh Trạch chẳng thèm để ý đến oán giận đó của cậu, y ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt khỏi chiếc cổ của đối phương, gõ gõ lên mặt bàn:

“Chuyện về thành Bắc Tế, em thân là thành chủ, hà tất phải tự mình đi?”

Nhan Túy không trả lời, chỉ moi tờ giấy chiến dịch mậu dịch mà Trầm Khinh Trạch đã viết từ trong ngăn kéo tủ ra, đọc lên từng mục:

“Để viết ra được những thứ này, anh đã phí hết không ít tâm tư rồi nhỉ.”

Trầm Khinh Trạch sửng sốt.

“Anh muốn có được thành Bắc Tế.”

Nhan Túy nhấc mắt, đồng tử hơi sáng lên, tựa như có một áng lửa đang cháy rực trong đó:

“Anh biết, rằng chỉ cần anh mở miệng, cho dù là cái giá có lớn như thế nào, tôi cũng sẽ giành lấy nó cho anh.”

Không đợi cho Trầm Khinh Trạch mở lời, Nhan Túy đã đóng quyển sổ kế hoạch lại, vòng qua từ phía sau bàn sách:

“Mấy tháng nay, rất nhiều kế hoạch mà anh bày ra, đi vòng một vòng lớn, dùng phương thức thà thong thả nhưng phức tạp này để chia rẻ nội bộ của kẻ thù, tôi đoán…”

Nhan Túy híp mắt nhìn y:

“Anh không muốn vệ đội có thương vong.”

Trầm Khinh Trạch chính thức kinh ngạc, Nhan Túy dường như luôn có một trực giác khác thường đối với mình.

Y nhớ lại đêm qua, nhớ lại dáng vẻ Nhan Túy đọc nhật ký của mình dưới ánh đèn, chuyên chú và yên lặng, chẳng qua cũng chỉ là vài bản thảo mỏng manh nhưng chúng dường như đã được đối phương xem như là một quyển sách thật dày mà ngâm cứu.

Trầm Khinh Trạch gật đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy:

“Tôi có thứ muốn tặng cho em.”

Nhan Túy kinh ngạc nhìn đối phương nâng đến một cái tráp gỗ hẹp dài, cao bằng một người.

Cậu kiềm chế con tim đang đập dữ dội lại, vươn tay mở cái tráp gỗ ra —

Một cây trường thương uy phong lẫm liệt màu bạc xuất hiện trước mắt cậu, đầu thương có hình chữ thập, mũi thương chỉ cần thổi thôi cũng đứt đôi sợi tóc, vô cùng sắt bén, nối tiếp giữa đầu thương và cán thương có một viên ngọc màu vàng nhạt được khảm lên, dưới ánh sáng, ánh lên màu sắc lạnh lẽo của mặt ngọc, lóe sáng lấp lánh.

Thương và ngọc hợp thể với nhau, tựa như sinh ra là dành cho nhau vậy, cảm xúc thăng lên một tầng mới, cho dù là người ngoài nghề cũng có thể nhìn thấy được sự bất phàm của nó.

“Đây…là mảnh ngọc Long Lân mà tôi tặng cho anh đấy ư?”

Trầm Khinh Trạch gật gật đầu:

“Ngọc Long Lân vốn nên được khảm lên vũ khí, để ở chỗ tôi cũng là lãng phí cả thôi.”

Y hài lòng mà nhìn vào kiệt tác của mình, luyện hỏng vô số thanh thép, cuối cùng cũng làm ra được thanh này, có thể tùy ý thêm vào, mài dũa và cường hóa kết quả, nhiều linh tính hơn một chút so với binh khí lạnh thông thường.

Nhan Túy vuốt ve món vũ khí mới, yêu thích không buông tay, tuy rằng trường tiên cũng có thể sử dụng được, thế nhưng trường thương là thứ vũ khí mà cậu ưa thích nhất.

Binh khí nóng tuy rằng có tính sát thương, thế nhưng tốc độ để nhét đạn của súng châm ngòi quá chậm, một khi bị kẻ địch áp sát thì nó còn chẳng có tác dụng bằng một thanh củi nhóm lửa.

Nhan Túy tiện tay vẽ một đường hoa thương, nắm lấy thân trường thương đưa ra sau, nhìn Trầm Khinh Trạch một cái, cậu đột nhiên nghiêng người sáp lại đối phương:

“Thật ra, tôi cũng có tâm tư riêng.””

Trầm Khinh Trạch giật mình.

Đôi môi đỏ mọng của Nhan Túy kề sát bên tai của y:

“Tôi không muốn anh cực khổ quá.”

Nụ hôn phớt này nhẹ đến mức khiến cho y không kịp hồi thần thì Nhan Túy đã đứng thẳng người dậy, cười nhẹ một tiếng:

“Vậy thì, đợi tôi quay về nhé, chủ tế đại nhân của tôi.”

Binh trọng thần tốc. Ngay chiều hôm đó, Nhan Túy liền cưỡi Liệt Hỏa dẫn đầu đoàn quân rời khỏi thành, toàn quân nhanh chóng xuất binh, bắt buộc trong vòng một đêm phải đến được thành Bắc Tế.

Lúc chuẩn bị rời đi, Trầm Khinh Trạch đứng bên cạnh cửa sổ trên lầu ba của phủ thành chủ, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Nhan Túy đang cưỡi trên lưng tuấn mã màu đỏ sậm, trường thương màu bạc cầm trên tay, cùng với bộ quân phục màu đen giao nhau tạo thành một khí thế nghiêm túc.

Ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống từ trên cao, Nhan Túy dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên quay đầu lại, chỉ trông thấy một màu sáng ấm áp dịu dàng ánh ra từ cửa sổ thủy tinh trên lầu ba.

※ ※ ※

Thành Bắc Tế.

Từ sau khi phủ thành chủ bị người dân nổi loạn bao vây, thành chủ và chúng quý tộc của thành Bắc Tế trên thực tế đã mất đi quyền thống trị tại ngôi thành này.

Thành chủ của thành Bắc Tế truyền ra vô số những lệnh thành chủ, tuyên bố rằng sẽ bãi bỏ việc phát hành tiền giấy, thế nhưng do không có tiền vàng và bạc thật để đền bù thích đáng nên dân và binh nổi loạn hoàn toàn không nguôi ngoai.

Chúng quý tộc dưới tình hình rơi vào bước đường cùng, chỉ đành đồng ý trong vòng ba ngày sẽ đổi tiền vàng và bạc cho người dân.

Thế nhưng chúng vốn chẳng muốn thực hiện lời hứa của mình.

Nhóm vệ binh túc trực tại phủ thành chủ, dưới sự mê hoặc của phần thưởng hậu hĩnh, chúng bảo vệ và đưa bọn quý tộc ra khỏi đám người nổi loạn, chạy trốn khỏi phủ thành chủ.

Chúng quý tộc trong thành nghĩ muôn vàn cách thức, trắng trợn vơ vét Uyên Lưu tệ, thậm chí còn không tiếc lấy một lượng tiền vàng bạc thật lớn để mua về —

Tài sản quý báu không mang đi được thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác đào ra mà nuốt trọn, cứ cho không mấy điêu dân hèn kém này thì chẳng bằng đổi hết toàn bộ thành Uyên Lưu tệ đi, sau này lại bán ra từ từ.

Thành Bắc Tế hoàn toàn hỗn loạn, vệ binh tuần tra vệ an trở thành vật trang trí, phủ thành chủ vườn không nhà trống, sự hỗn loạn và mất trật tự lan tràn ra toàn thành chỉ trong một đêm.

Quần chúng nhân dân phát hiện ra bản thân lại bị lừa gạt lần nữa, cuối cùng cũng bộc phát sự phẫn nộ!

Trong lúc sục sạo khắp thành, có người phát hiện ra được thành chủ và các quý tộc sau khi cải trang giả phục, chúng đang tính toán thừa dịp hỗn loạn mà tháo chạy khỏi thành.

Người ngựa hai bên nảy ra xung đột kịch liệt, người dân bị hận thù và sự mưu cầu sống chi phối, không còn sự kính sợ từ trong xương tủy đối với quý tộc nữa, họ cầm trong tay gậy gộc, dao chẻ củi, xuống tay đánh nhau một trận lớn với thị vệ được võ trang toàn thân.

Dòng người mất đi lý trí, chen lấn nhau dưới tấm tường thành, người nhà Tần gia buôn bán thuốc và dược liệu vốn muốn nhân cơ hội chạy trốn, nào ngờ cũng bị cuốn vào cục diện hỗn loạn này, bị người dân mãnh liệt lôi kéo mà bất lực trôi theo dòng người.

Đám quý tộc bị chặn cứng trên đường bỏ chạy vừa vội vừa tức, bọn chúng cao cao tại thượng xưa nay quen rồi, nào có từng phải chịu sự sỉ nhục như thế này bao giờ đâu? Mà để mặc cho những tiện dân chân lấm tay bùn trèo lên đầu chứ!

Chẳng biết qua bao lâu, cổng thành làm bằng gỗ chẳng chống đỡ nổi lực đẩy áp lên mặt nữa, ầm ầm mở ra.

“Cổng thành mở rồi, chạy nhanh! Nhanh rời khỏi nơi này mau!”

Khe hở nơi cổng thành mở ra, dường như khiến cho đám quý tộc nhận được một con đường sống.

Dưới sự hộ tống của binh lính tư nhân và vệ binh, đám quý tộc bứt qua được cổng thành đang bị các binh lính phản loạn đóng quân, hoảng loạn điên cuồng chạy bừa ra ngoài.

Đúng vào lúc bọn chúng sắp vui đến sắp khóc vì được rời đi an toàn thì một trận âm thanh vó ngựa ầm ầm tựa sấm từ xa truyền đến, từng bước áp sát, mặt đất dưới chân nảy lên chấn động.

Mọi người hoang mang nhìn về phía xa, chỉ trông thấy nơi cuối tầm nhìn kia, một làn sóng màu đen đang tràn đến một cách nhanh chóng.

Nơi vó ngựa nghiến qua, cát bụi vàng tung bay ngập trời, vô số những bóng hình ẩn nấp sau màn bụi đó, áo giáp màu bạc rực rỡ sáng ngời dưới ánh mặt trời rựa lửa.

Trong đám người, chẳng biết ai đó đã hét lên một tiếng:

“Là binh lính của thành Uyên Lưu! Chúng đến giết chúng ta đấy!”

Đám quý tộc của thành Bắc Tế hoảng sợ đủ kiểu, đây chính là đại quân đã liên tiếp đánh bại được làn sóng nô thú cùng với thành Minh Châu, đám binh lính điêu dân ô hợp trong thành hoàn toàn không thể so sánh nổi!

Thế là xuất hiện một màn khôi hài, đám quý tộc vốn đương tranh trước tranh sau mà gấp gáp rời khỏi cổng thành kia, lúc này lại bắt đầu điên cuồng lùi lại.

“Nhanh trở lại, đóng cửa thành lại mau!”

Thế nhưng có ai quan tâm đến chúng cơ chứ?

Dân chúng hỗn loạn trong thành chẳng biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, có người nào đó xông mạnh ra ngoài, đuổi theo những quý tộc từng bức hại bọn họ đó, những quý tộc bên ngoài thành bị đại quân của thành Uyên Lưu dọa cho sợ đến mất mật mất gan, thế là kẻ đó nhanh chóng chui trở vào trong, muốn lấy tường thành để ngăn cản đối phương bên ngoài.

Cổng thành nhỏ hẹp với hai nhóm người ngựa trở thành một cái bánh kẹp có nhân, cho đến khi đại quân do Nhan Túy dẫn binh đến sát thành, “nội ứng ngoại hợp” với dân chúng hỗn loạn, bao vây chúng quý tộc của thành Bắc Tế thành một cái bánh chẻo.

Nhan Túy ngồi trên lưng Liệt Hỏa cao cao, tay dốc ngược trường thương, từ trên cao nhìn xuống chúng.

Cậu vốn cho rằng muốn hạ được chúng cũng phải tốn sức lực một phen, thế nhưng nào ngờ còn có thể trông thấy được một màn vừa buồn cười lại vừa đáng thương thế này.

Tay trái cậu nâng lên thành một thủ thế, ngay sau đó là một tiếng súng vang vọng vang lên, cổng thành chật ních người yên lặng xuống một cách kỳ lạ.

Dân chúng hỗn loạn trông thấy quân chính quy, nhất thời tỉnh táo lại từ trong sự cuồng loạn, chẳng dám hé răng nửa lời.

Thành chủ và chúng quý tộc bị ghẻ lạnh suy sụp ngã dưới đất, thứ bầu bạn với chúng từ đầu đến cuối duy chỉ có những tờ giấy mỏng manh, hiện tại lại tựa như những tờ giấy vụn rơi đầy trên đất, chẳng ai thèm nhặt.

Lính cầm súng mở đường, quân binh bình thường theo sát phía sau, tiến vào thành sơ tán mọi người, lính kỵ binh bắt toàn bộ đám quý tộc hoàn toàn không phản kháng của thành Bắc Tế lại giải đi.

Thành chủ của thành Bắc Tế tựa như trong trạng thái phát điên, lúc đi ngang qua trước Nhan Túy, hắn đột nhiên lại yên lặng, ngẩng đầu nhìn cậu.

“Ngươi chính là thành chủ của thành Uyên Lưu?”

Nhan Túy thản nhiên nhìn lại hắn, nhưng lại không nói gì.

Thành chủ thành Bắc Tế bật lên nụ cười lạnh:

“Trầm Khinh Trạch là một con quỷ! Ngươi chắc đắc ý lắm nhỉ? Thanh niên này, ta nói cho ngươi biết, một núi không thể có hai hổ, một ngôi thành chỉ có thể có một thành chủ mà thôi!

“Ngươi không thể khống chế được hắn, cứ mặc kệ để con quỷ đó ngày càng lớn mạnh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận thôi!”

“Ta sẽ mở to mắt mà đợi, để nhìn các ngươi có một ngày tranh đấu đến mức sống chết với nhau!”

“Suỵt—”

Nhan Túy dựng ngón trỏ lên môi, híp mắt,

“Ngươi ồn quá.”

Thành chủ thành Bắc Tế: “…”

Nhan Túy thưởng thức trường thương màu bạc trong tay, ung dung nói:

“Có biết vì sao ngươi lại thua thảm hại đến thế này không?”

“Vì tầm nhìn của ngươi chỉ nhìn thấy được đến mỗi ngôi thành nhỏ hẹp này mà thôi.”

Thành chủ thành Bắc Tế giật giật môi, Nhan Túy thúc ngựa đi qua người hắn, nhàn nhạt đáp:

“Thành, có thể là của y, thế nhưng, y chỉ có thể là của ta mà thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.