Đêm tối, không sao, ánh trăng tịch liêu thoắt ẩn thoắt hiện, thỉnh thoảng thổi qua một làn gió lạnh lâu nay không gặp khiến màn đêm mát mẻ hơn. Hai bên con đường, các hộ buôn bán phần lớn đã đóng cửa dọn quán, chỉ có một hai gian tạp hóa nhỏ còn lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Một chiếc xe cao cấp nhập khẩu chậm rãi ngừng trước cửa tiệm tạp hóa, người trên xe hạ cửa kính, gọi một tiếng vào trong. Hắn là khách quen của cửa hàng tạp hóa này, mỗi lần gọi một tiếng như vậy, ông chủ cửa hiệu sẽ đưa một gói thuốc lá ra.
“Tới đây!” Ông chủ cửa hiệu đang kiểm kê thu chi, nghe ra giọng khách quen, vừa đáp lời vừa buông bàn tính trong tay, từ trên kệ thuốc lá cầm lấy một điếu đưa ra ngoài.
Ông chủ cửa hiệu nhận tiền thuốc, nhìn chiếc xe hơi lái đi, quyết định mình cũng nên đóng cửa nghỉ ngơi. Hắn nhón chân đưa tay cầm tay nắm trên cửa cuốn kéo xuống, hoảng hốt cảm thấy có chiếc xe từ phía sau lướt qua. Hắn xoay người lại nhìn, hơn nửa đêm rồi xe kia vậy mà không hề mở đèn, như u linh di chuyển trong bóng đêm. Ông chủ không để ý, cho rằng mình nhìn lầm. Chỉ là về sau hắn làm thế nào cũng không biết được, tại sao vị khách quen kia rốt cuộc không còn ghé thăm cửa hiệu của hắn nữa.
Mà chủ xe điều khiển chiếc xe hơi cao cấp ấy cũng không ngờ tới, buổi tối này lại là đêm cuối cùng của hắn trên đời này!
…
Ngày 7 tháng 9.
Buổi sáng, Cao Thường Sinh và bạn già Ngô Thục Nhàn như mọi ngày, sau khi tập thể dục buổi sáng thì mua chút đồ ăn sáng cho con trai mang đi.
Ông bà ban đầu cùng công tác ở đơn vị hành chính, sau khi về hưu cầm lương hưu ổn định, kinh tế vô cùng dư dả. Hơn nữa đứa con độc nhất sự nghiệp thành công, còn đặc biệt hiếu thuận, mua cho ông bà một căn nhà tạo điều kiện cho họ thư thả an nhàn dưỡng lão. Cuộc sống của hai ông bà trải qua có thể nói là thoải mái thích ý, chỉ có chút chuyện không như ý là quanh năm suốt tháng không gặp cháu được mấy lần.
Hai ông bà không hiểu, hiện nay trong nước phát triển càng ngày càng tốt, con dâu vì sao cứ phải đưa con cái ra nước ngoài học. Hơn nữa con còn nhỏ nên con dâu cũng phải đi theo, khiến cho một gia đình phải tách riêng hai nơi. Nhớ tới việc này, trong lòng Cao Thường Sinh liền buồn bã.
Con dâu không ở nhà, đối với cuộc sống của con trai, hai ông bà đương nhiên phải giúp chăm nom nhiều hơn. Kỳ thật chỉ là giúp mua chút đồ ăn sáng, thuận tiện dọn dẹp phòng, giữa trưa và tối do con trai phải xã giao nên đều ăn bên ngoài.
Tiểu khu ông bà Cao Thường Sinh ở cách chỗ ở của con trai không xa, ngồi xe buýt chỉ qua hai trạm, khoảng 5 6 phút. Dù sao hai ông bà cũng rảnh rỗi, cứ thong thả dạo bộ tới đó.
Cao Thường Sinh dùng chìa khóa mở cửa nhà con trai, cùng vợ đi vào. Ông dặn dò vợ mau mang vào bếp, đừng để lạnh, mình thì rón rén đi tới phòng ngủ con trai.
Kỳ lạ! Cửa phòng ngủ mở rộng, con trai không có bên trong, hơn nữa giường cũng như chưa có ai ngủ qua. Chẳng lẽ tối hôm qua con trai không về? Cao Thường Sinh đang âm thầm buồn bực, đột nhiên nghe vợ hét thảm một tiếng.
Bên này, Ngô Thục Nhàn sau khi vội đi hâm thức ăn, muốn đến nhà vệ sinh. Kết quả bà vừa mở cửa phòng vệ sinh, liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi, trước mắt tối sầm, té xỉu trên đất.
Nghe tiếng chạy tới, Cao Thường Sinh thấy vợ té xỉu trên đất, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nâng đầu vợ dậy đặt trên khuỷu tay trái, tay phải cố sức ấn nhân trung. Lúc này, ông đưa mắt nhìn vào phòng vệ sinh, lập tức phát ra một tiếng gào thét: “Con à, con làm sao vậy?”
Xe cảnh sát lũ lượt kéo tới phá tan sự yên lặng của tiểu khu Cẩm Tú Gia Viên. Tiểu khu từ khi xây dựng tới nay chưa từng có nhiều xe cảnh sát tới như vậy, ai cũng có thể dự cảm được nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Phương Vũ, Từ Thiên Thành, Hàn Ấn, Hạng Hạo Nhiên, thậm chí ngay cả Doãn Chính Sơn cục phó chủ quản trinh sát hình sự cũng đích thân ra trận. Mọi người bước khỏi xe cảnh sát, trên mặt đều nhuốm màu nghiêm trọng — ai cũng không ngờ tới vụ hung án thứ tư lại xảy ra nhanh như vậy.
Người chết được phát hiện trong nhà vệ sinh. Nam giới, khoảng 40 tuổi, người trần truồng, bị một sợi dây nilon trói gô, cúi thấp đầu quỳ gối trước bồn rửa tay. Trên người hắn che kín vết máu, quần áo thì được xếp ngay ngắn đặt trên bồn rửa tay. Làm cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị là, trên khuôn mặt rủ xuống của hắn mang một mặt nạ như diễn viên kinh kịch, bên mép mặt nạ có vệt máu chảy ra — có lẽ khuôn mặt phía sau mặt nạ kia đã vỡ nát.
Doãn Chính Sơn chắp tay sau lưng đánh giá bốn phía phòng khách, Hạng Hạo Nhiên cẩn thận đi cùng, y biết ông cụ lúc này chắc chắn đang đầy bụng bất mãn.
“Người báo án đang ở đâu?” Doãn Chính Sơn tức giận hỏi.
Hạng Hạo Nhiên vẫy tay với Phương Vũ phụ trách lấy lời khai của người báo án, Phương Vũ liền bước nhanh tới, giọng điệu có chút sợ hãi nói: “Trong phòng ngủ của nạn nhân.” Phương Vũ nhìn hai hàng lông mày của Hạng Hạo Nhiên xoắn vào nhau, vội vàng giải thích, “Người báo án là cha mẹ của nạn nhân. Vốn sợ phá hỏng hiện trường, muốn đưa họ lên xe lấy lời khai, nhưng hai ông bà nói thế nào cũng không chịu đi, muốn canh thi thể con trai. Anh em bảo vệ hiện trường không lay chuyển được hai người, lại thấy thân thể bà cụ không tốt, đành phải bố trí cho họ ở phòng ngủ của nạn nhân. Anh xem…”
Hạng Hạo Nhiên vừa định nói, Doãn Chính Sơn phất tay, nói: “Thôi được rồi. Đi, đi gặp hai ông bà.” Doãn Chính Sơn có thể thông cảm cho cách làm của thủ hạ, cũng có thể hiểu được tâm tình của hai ông bà. Ông có thể tưởng tượng được loại bi thương của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này.
Trong phòng ngủ, Ngô Thục Nhàn nằm trên giường con trai, đang hai tay che mặt thấp giọng nức nở, sàng giường dưới người đã bị nước mắt làm ướt một mảng lớn. Cao Thường Sinh thì ngồi trên ghế bên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà, so với ông cụ buổi sáng còn tinh thần khỏe mạnh kia, ông hiện giờ như thoắt cái già nua đi nhiều.
“Cụ ơi, cụ khỏe không?” Doãn Chính Sơn thấp người, cầm tay Cao Thường Sinh nói.
“Cậu là…?”
“Ông à, đây là Doãn cục trưởng của bọn cháu.” Phương Vũ giới thiệu Doãn Chính Sơn xong, lại chỉ vào Hạng Hạo Nhiên giới thiệu, “Vị này chính là Hạng đội trưởng của đội hình cảnh bọn cháu.”
“Các đồng chí lãnh đạo, các cậu nhất định phải làm chủ cho chúng tôi, con tôi chết quá thảm!” Cao Thường Sinh nghe vậy, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Cụ mau đứng dậy, đừng như vậy! Cụ yên tâm, bọn cháu nhất định sẽ toàn lực ứng phó bắt được hung thủ!” Doãn Chính Sơn và Hạng Hạo Nhiên đỡ Cao Thường Sinh ngồi về trên ghế.
“Cụ à, con trai cụ làm nghề gì?” Đợi Cao Thường Sinh ngồi vào chỗ của mình, Hạng Hạo Nhiên hỏi.
Cao Thường Sinh không mở miệng, chỉ run lẩy bẩy từ trong túi áo sơ mi lấy ra tờ danh thiếp đưa cho Hạng Hạo Nhiên.
Hạng Hạo Nhiên nhận lấy. Trên danh thiếp tin tên Cao Á Nhân, chức vụ: Nhà quan sát tài chính độc lập, nhà bình luận thời sự tài chính, chuyên môn: Người viết bản thảo.
“Cao Á Nhân là tên thật của anh ta sao?” Hạng Hạo Nhiên cảm thấy cái tên này hơi giống bút danh.
“Đúng vậy.” Cao Thường Sinh gật đầu, “Đứa nhỏ Á Nhân này, hiếu thuận, cẩn thận. Nó biết tôi và mẹ nó cơ thể không tốt, sợ chúng tôi ra ngoài gặp bất trắc, liền luôn bảo chúng tôi mang theo danh thiếp của nó, vạn nhất xảy ra chuyện để người ta kịp thời thông báo cho nó. Cậu nói xem đứa trẻ tốt như vậy, sao nó lại…” Cao Thường Sinh nói một lát rốt cuộc không khống chế được, hai tay bụm mặt, nước mắt theo khe hở chảy ra.
Nghe chồng nghẹn ngào, tình tự Ngô Thục Nhàn cũng trở nên kích động, tiếng nức nở cũng lớn hơn.
Đối mặt với tình cảnh này, Doãn Chính Sơn đành phải khoát tay, đưa mọi người nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ. Ông đóng cửa phòng, nói: “Khụ, lát nữa hãy lấy lời khai, chờ ông bà bình tĩnh lại một ít rồi tính.”
Lúc Doãn Chính Sơn và Hạng Hạo Nhiên trở lại phòng khách, tất cả mọi người đều bận rộn. Hàn Ấn đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, đang ngẩn người nhìn một túi vật chứng.
Trong túi vật chứng chứa một mặt nạ kinh kịch dùng giấy làm thành. Cả khuôn mặt dùng màu trắng làm nền, thuốc màu đen phác họa ngũ quan, khéo léo tinh tế, màu sắc rõ ràng. Có chút kỳ lạ là, miệng giữa ngũ quan trên màu gốc hình như bị pha thêm một lớp màu đen thật dày, thoạt nhìn hiển nhiên không đủ hài hòa.
Tại sao hung thủ phải làm nổi bật miệng trên khuôn mặt? Mặt nạ kinh kịch, miệng màu đen, là ý gì?
“Thầy Tiểu Hàn, đây là?” Câu hỏi của Doãn Chính Sơn đã cắt ngang suy nghĩ của Hàn Ấn.
“Là một mặt nạ kinh kịch, hẳn là hung thủ để lại.” Hàn Ấn trả lời.
“Là thế này, cục trưởng.” Hạng Hạo Nhiên thấy cục trưởng có chút khó hiểu, liền nói chen vào giải thích, “Trong hai vụ án trước, hung thủ đều để lại ở hiện trường một món đồ. Chúng tôi phân tích sơ bộ cho rằng, đây là một loại hành vi phạm tội. Hung thủ muốn mượn những thứ đó hơi bày tội nghiệt của nạn nhân.”
“Ồ, có chuyện như vậy à.” Doãn Chính Sơn gật đầu, vươn tay tới Hàn Ấn, “Cho tôi xem.”
“Đúng vậy! Quên mất ngài là người trong nghề, mau giúp xem thử!” Hạng Hạo Nhiên nhớ tới Doãn Chính Sơn là diễn viên kinh kịch nghiệp dư.
Doãn Chính Sơn cầm túi vật chứng trong tay, cẩn thận đánh giá một phen, một lát sau, ông ta trả túi vật chứng lại cho Hàn Ấn, nói: “Trong biểu diễn kinh kịch, bình thường sẽ lợi dụng màu sắc khuôn mặt để phân định tính cách, thân phận, phẩm hạnh của nhân vật. Hung thủ để lại đây một khuôn mặt màu trắng, mà mặt màu trắng đại biểu cho âm hiểm, xảo trá và tà ác. Ví dụ như vẽ Tào Tháo gian trá là mặt nạ trắng. Tôi có thể nói chỉ có bấy nhiêu, không biết có giúp ích gì không?”
Mặt nạ màu trắng, xảo trá tà ác, nhấn mạnh vẽ miệng, xem ra giống với các vụ án trước, miệng mới là trọng điểm.
Ba người đang thảo luận mục đích hung thủ lưu lại mặt nạ, đột nhiên nghe Lâm Hoan phát ra một tiếng “A”.
Hóa ra, vừa nãy khi Lâm Hoan đang di chuyển thi thể nạn nhân, phát hiện phía dưới đầu gối nạn nhân dính một sợi dây chuyền đầy máu. Trên dây chuyền treo một mặt dây, phía trước là một loạt hình ngựa, mặt sau khắc một chữ phồn thể “Liễu”.
Lâm Hoan thuận miệng đọc ra chữ “Liễu”. Lời còn chưa dứt, liền thấy Hạng Hạo Nhiên bước nhanh từ phòng khách vào phòng vệ sinh, cướp lấy dây chuyền trong tay cô. Lâm Hoan hét lên một tiếng, suýt nữa bị ngã xuống đất.
Hạng Hạo Nhiên làm sao vậy? Trước mắt ba người thế mà thất thố như thế! Y không để ý tới Lâm Hoan bị giật mình, thậm chí ngay cả găng tay phá án cũng không mang, liền không để ý ai bên cạnh nhìn chằm chằm dây chuyền trong tay. Cuối cùng, y đỏ bừng mặt, thanh âm run rẩy nói với Doãn Chính Sơn: “Doãn… Doãn cục… Liễu Thuần… Đây là dây chuyền của Liễu Thuần!”
Cái gì? Đây là dây chuyền của Liễu Thuần? Lời Hạng Hạo Nhiên nói khiến tất cả mọi người ở hiện trường đều khiếp sợ.
Sao dây chuyền của Liễu Thuần lại xuất hiện ở hiện trường giết người? Nó thuộc về hung thủ hay nạn nhân? Hai người đó có liên quan gì tới cái chết của Liễu Thuần? Giữa họ có thể nào có một người chính là hung thủ đã giết chết Liễu Thuần không?