Hạng Hạo Nhiên đứng ở phía trước, trên màn hình máy chiếu phía sau đặt ảnh hiện trường của nạn nhân. Mọi người xoay quanh Cao Á Nhân điều tra một ngày, các loại chứng cứ đều là manh mối lần đầu nhìn thấy.
“8h05 sáng sớm ngày 7 tháng 9, trong tiểu khu Gia Viên Cẩm Tú đường Xúc Tiến phía tây nội thành xảy ra một vụ án mạng. Qua khám nghiệm hiện trường, đã có thể xác nhận có liên quan với ba vụ án trước.
Người chết Cao Á Nhân, nam giới, 45 tuổi, có bối cảnh du học nước ngoài, từng được coi là cố vấn nổi tiếng hàng đầu khu vực ASEAN, về sau chuyển tới là phó tổng biên tập một tạp chí tài chính nào đó trong nước, sau khi từ chức dùng thân phận nhà quan sát tài chính độc lập dấn thân vào chuyên mục sáng tác.
Kết quả kiểm nghiệm thi thể ban đầu cho thấy: Thời gian tử vong là vào khoảng 23h tới 24h tối ngày 6 tháng 9. Nguyên nhân tử vong giống ba vụ án trước, là bị dây trói siết ngạt mà chết. Lưỡi người chết bị cắt sát gốc, hai bên má có nhiều chỗ chấn thương bị vật nhọn xỏ xuyên qua. Từ lượng máu chảy và màu máu đến xem, hành vi cắt lưỡi và đâm má đều phát sinh sau khi nạn nhân hoàn toàn ngừng thở. Hung khí được xác nhận là dụng cụ cắt gọt lưỡi đơn, thân dao dài chừng 20cm. Hung khí và lưỡi nạn nhân không tìm thấy ở hiện trường.
Phía vật chứng: Hung thủ lần này để lại hiện trường một mặt nạ kinh kịch. Qua phân tích thầy Hàn cho rằng, nó biểu thị nạn nhân bị giết có liên quan đến miệng của hắn. Theo ý nghĩa này, liên hệ với thân phận của nạn nhân, kế tiếp chúng ta phải tập hợp các loại văn chương và ngôn luận từng phát biểu trên truyền thông, có lẽ sẽ từ đó tìm được nguyên nhân hắn bị hung thủ lựa chọn. Mặt khác, dây chuyền phát hiện trong vụ án, qua phân tích, là trang sức của nạn nhân Liễu Thuần trong vụ án lớn 9.12 năm ngoái, khoa kỹ thuật đang tiến hành kiểm tra dây chuyền trước. Về phần dây chuyền của Liễu Thuần tại sao lại xuất hiện tại hiện trường, quan hệ giữa cô ấy và nạn nhân cùng hung thủ là thế nào, đại án 9.12 và án mạng 8.20 có liên quan tới nhau không, trước mắt còn chưa có phán đoán chuẩn xác.” Lúc này Hạng Hạo Nhiên đã hoàn toàn khôi phục được trạng thái thường ngày, nhắc tới tên của vợ, giọng nói lạnh lùng, dường như đó chỉ là một người không có bất cứ quan hệ nào với y.
“Còn nữa, chúng tôi vừa mới phát hiện Cao Á Nhân dùng tên của cha mình đăng ký một công ty tên là ‘Công ty Quảng Cáo Trực Tuyến Hắc Thạch’. Theo cha hắn nói, ông ấy chỉ cho công ty một cái tên, cụ thể đưa vào hoạt động đều do Cao Á Nhân làm việc. Về tình hình của công ty này, chúng ta cần phải tìm hiểu cụ thể hơn.”
…
Hội nghị kéo dài mãi đến hơn 10h tối mới chấm dứt, thời gian dài hơn so với dự tính không ít. Nguyên nhân là ở vấn đề đại án 9.12 và án mạng liên hoàn 8.20 có phải cùng một vụ hay không, mọi người tranh luận khá kịch liệt. Có bộ phận lãnh đạo cục cho rằng, lúc này đội hình cảnh không nên phân tán quá nhiều tinh lực, phải tập trung nhân thủ phá được án mạng liên hoàn, tranh thủ sớm ngày cho lãnh đạo cấp trên và lão bách tính một công đạo. Lý do của họ xem như chu đáo: Hai vụ án khác biệt tính chất quá lớn, rất khó nói là cùng một hung thủ gây nên. Còn lại đương nhiên là phía đội hình cảnh, lý do của họ là: Dây chuyền có khả năng là hung thủ không cẩn thận để quên ở hiện trường, theo manh mối này rất có khả năng sẽ kéo ra được hung thủ.
Hai phe tranh chấp không dứt, cuối cùng cục trưởng gõ tay: Nếu khả năng nào cũng có, hoặc nói khả năng dây chuyền là hung thủ của vụ án liên hoàn 9.12 để quên ở hiện trường cũng tồn tại, thì cứ đặt gộp lại điều tra đi.
Cục trưởng đã lên tiếng, mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa. Đến đây, hai vụ án có thể chính thức gộp án điều tra!
Sau khi tan họp, Hàn Ấn trở lại phòng làm việc, thấy trên bàn mình có thêm một hộp giấy lớn. Anh quay đầu hỏi Phương Vũ và Từ Thiên Thành đang chuẩn bị tan ca, hai người đều lắc đầu nói không biệt hộp của ai đặt đó. Hàn Ấn có chút buồn bực, đang muốn mở hộp nhìn thử, Hạng Hạo Nhiên đi đến.
Hạng Hạo Nhiên đi thẳng tới trước bàn Hàn Ấn, chỉ vào hộp nói: “Trong này chứa tất cả tài liệu của đại án 9.12, mấy ngày này cậu gác hết tất cả các việc trong tay lại, tập trung tinh thần, chuyên môn nghiên cứu vụ án này. Nếu thật sự có thể tìm được mối liên hệ giữa nó và án mạng liên hoàn, đối với hai vụ án này mà nói đều là đột phá quan trọng.”
“Dạ, em hiểu rồi.” Hàn Ấn đồng ý, mở hộp ra. Thấy bên trong là từng chồng từng chồng hồ sơ nhét đầy ắp, Hàn Ấn nghĩ thầm, lại phải thức đêm.
“Hôm nay đã muộn rồi, tan ca trước, hôm sau xem tiếp.” Hạng Hạo Nhiên vỗ vai Hàn Ấn, ra vẻ muốn đi, lại như tạm thời nhớ tới gì đó, hất cằm với Từ Thiên Thành, “Lão Từ, anh đến phòng làm việc của tôi một chút.”
Hành động của Hạng Hạo Nhiên nhìn như hời hợt, như rất bình thường, nhưng không biết tại sao, Hàn Ấn cảm thấy có chút là lạ. Anh dùng vẻ mặt nghi hoặc đứa mắt nhìn bóng dáng hai người rời đi, mãi đến khi biến mất.
Hạng Hạo Nhiên và Từ Thiên Thành đi rồi, Phương Vũ vội vàng đến một cuộc hẹn, vội vã nói lời từ biệt với Hàn Ấn, cũng đi theo. Sau đó, các đồng sự khác cũng lần lượt đi hết sạch, phút chốc phòng làm việc to như thế mà chỉ còn lại mỗi Hàn Ấn. Anh dựa đầu trên lưng ghế, yên lặng nhìn chằm chằm hồ sơ trên bàn — Anh đã quyết định đọc hết chúng trong đêm nay.
Thời kỳ làm nguội của hung thủ liên tục gây án đã càng ngày càng ngắn, có thể nói bây giờ là thời gian chạy đua trên ý nghĩa chân chính. Sớm một ngày bắt hung thủ quy án, có lẽ có thể cứu lại được một mạng người trong thành phố này, nếu không có trời mới biết còn bao nhiêu sinh mệnh nữa sẽ chôn vùi trong tay hắn.
Hàn Ấn nghỉ ngơi chốc lát, đứng dậy pha cho mình một tách trà đặc, tắt đi thiết bị chiếu sáng khác trong phòng làm việc, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ trên bàn mình, sau đó từ trong hộp giấy lấy ra xấp hồ sơ đầu tiên.
Đại án 9.12, bản thân tình tiết vụ án không hề phức tạp.
Đêm xảy ra vụ án, Liễu Thuần vốn gặp mặt một bạn nữ trong nhà hàng tên là Vượng Khách Mỹ Thực Thành, sau khi kết thúc buổi hẹn một mình lái xe về nhà. Liễu Thuần khoảng 9h rời khỏi nhà hàng, thời gian tử vong là từ 9h đến 9h30, trong cơ thể được nghiệm ra lượng lớn rượu cồn, xung quanh hiện trường phát hiện án cảnh sát còn phát hiện một ít vết nôn, qua kiểm nghiệm giống với thức ăn trong dạ dày Liễu Thuần. Dưới đây là suy đoán của cảnh sát: Liễu Thuần trên đường về nhà, vì hơi rượu bốc lên, liền đậu xe bên cạnh bồn hoa ngoài tường vây công viên Trung Sơn, khi cô xuống xe nôn mửa thì bị tập kích.
Ót của Liễu Thuần bị công kích rất mạnh, tạo thành gãy xương đầu sau đó. Từ vết thương đến xem, hung khí hẳn là một vật cứng to bằng bàn tay. Vì bồn hoa ở hiện trường phát hiện án đang sửa chữa, phụ cận chất rất nhiều gạch vỡ, cảnh sát tìm được trong đó một khối gạch có dính máu của Liễu Thuần, nhưng phía trên không có dấu tay. Nhưng cái chết của Liễu Thuần không phải vì bị gạch vỡ đánh mạnh tạo thành, mà bị hung khí dạng dây thừng siết ngạt, không thở được mà chết. Phân tích độ sâu độ rộng của vết dây, cùng với tình hình tổn thương ngoài da, pháp y phán đoán, hung khí là một cái cà vạt của đàn ông.
Nạn nhân Liễu Thuần khi còn sống đảm nhiệm chức phó giám đốc quản lý quy hoạch xây dựng của cục quy hoạch, chồng Hạng Hạo Nhiên thì nhận chức chi đội trưởng chi đội hình cảnh thành phố. Vì Liễu Thuần là nhân viên công chức nhà nước, trong tay có nắm giữ chức quyền quan trọng quy hoạch, chọn địa điểm phê duyệt các hạng mục xây dựng, hơn nữa còn có thân phận người nhà của cảnh sát, cho nên vụ án đã gây chú ý đông đảo khắp nơi. Cảnh sát thị cục cũng vì vậy mà điều động số lượng lớn cảnh lực, hợp thành tổ chuyên án quy mô khổng lồ. Tổ chuyên án đã phân tích các loại động cơ, tiến hành điều tra dạng lưới với những người có khả năng tình nghi.
Thấm thoát mấy tiếng liền đã qua đi, lúc Hàn Ấn buông hồ sơ trong tay ngẩng đầu, đồng hồ treo trên tường đã chỉ hướng ba giờ sáng. Anh chợt cảm thấy một cơn co quắp trong dạ dày, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa ăn cơm chiều, liền lục ngăn kéo, tìm được một hộp mì gói. Nhưng nước trong ấm đã sớm uống cạn, anh đành phải xách ấm đến phòng nước múc nước.
Trong hành lang trống trải, rất yên tĩnh, bốn phía chỉ vang lên tiếng bước chân anh. Tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhịp nhàng, hiển nhiên Hàn Ấn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ về vụ án.
Đại án 9.12 hẳn là một lần xúc động phạm tội, không có dự mưu, cũng không giống giết thuê. Thời gian, địa điểm hung khí gây án của hung thủ, thậm chí mục tiêu cũng giống như lựa chọn ngẫu nhiên, mà động cơ gây án kiểu này thường rất khí tìm tra.
Về động cơ, đương nhiên dễ nghĩ đến nhất là cướp của giết người. Nhưng khi kiểm kê tài vật của Liễu Thuần phát hiện tiền mặt cô mang theo bên mình, thẻ tín dụng, phiếu mua hàng, điện thoại di động, đồng hồ, thậm chí nhẫn kim cương trên tay cũng không bị mất, chỉ có một sợi dây chuyền vàng khắc cầm tinh của cô là không thấy đâu. Dây chuyền là chồng Hạng Hạo Nhiên tặng sinh nhật của cô, sáng cùng ngày xảy ra vụ án cô vẫn đeo.
Về phần động cơ khác, kể cả giết vì tình, nguyên nhân chính trị hoặc lợi ích kinh tế sinh ra tranh chấp, vì bị Hạng Hạo Nhiên liên lụy mà bị thế lực hắc ác trả thù vân vân, xoay quanh những khả năng này tổ chuyên án đều đã làm công tác điều tra hàng loạt, kết quả không tìm được chứng cứ liên quan.
Xem ra, điểm thiết nhập duy nhất của đại án 9.12 chỉ có thể là “dây chuyền”, vì đó là hành vi kèm theo duy nhất của hung thủ trong cả quá trình giết người.
“Tại sao là dây chuyền? Tại sao hung thủ chỉ lấy đi dây chuyền? Mà dây chuyền sao lại xuất hiện ở hiện trường Cao Á Nhân bị giết?” Hàn Ấn dừng chân, dựa vào bệ cửa sổ hành lang, bắt đầu lẩm bẩm.
Một cơn gió thổi mở cửa sổ, hơi lạnh tràn vào, Hàn Ấn không nhịn được rùng mình, trong nháy mắt đại não lóe lên: Lưỡi của Vu Mai, mắt của Vương Ích Đức, mắt kính của Khổng Gia Tín, lưỡi của Cao Á Nhân… Chiến lợi phẩm… Dây chuyền… Dây chuyền của Liễu Thuần có khi nào cũng là chiến lợi phẩm không?
Dây chuyền là chiến lợi phẩm lần đầu giết người của sát thủ liên hoàn, với hắn mà nói mang ý nghĩa phi phàm, cho nên hắn luôn mang theo bên người, nhưng không cẩn thận đánh rơi tại hiện trường giết Cao Á Nhân.
Đột nhiên nảy ra ý tưởng, thần kinh Hàn Ấn hưng phấn hẳn, cảm giác mệt mỏi trên người nhất thời quét sạch, thậm chí không còn biết đói bụng nữa. Anh dứt khoát bỏ qua ý định múc nước, tranh thủ thời gian trở về chứng thực lại chi tiết có liên quan — Dù sao bây giờ còn tồn tại một loại khả năng khác cũng đồng dạng hiềm nghi giết chết Liễu Thuần, lấy đi dây chuyền.
Hàn Ấn mau chóng trở về, chưa được vài bước lại dừng bước lui lại, vì anh nhìn thấy một tia sáng, ánh sáng đó đến từ phòng làm việc của Hạng Hạo Nhiên.
“Hạng đội còn chưa về?” Hàn Ấn đi qua thử gõ cửa, nghe được bên trong có đáp lại liền đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tràn ngập khói thuốc, Hạng Hạo Nhiên đang cầm điếu thuốc đọc hồ sơ. Thấy Hàn Ấn tiến đến, y có chút kinh ngạc, vê tắt điếu thuốc trong tay, khéo lại hồ sơ, nói: “Sao cậu chưa về?”
“Ngài cũng chưa về mà.” Hàn Ấn cười nói.
Hạng Hạo Nhiên hơi vuốt cằm, trong lòng đầy vui mừng, y biết Hàn Ấn đang tranh thủ thời gian cho vụ án. Song y không phải người giỏi về biểu đạt tình cảm, vì vậy liền chuyển chủ đề: “Nghiên cứu thế nào rồi?”
“Chỉ mới đọc đại khái một lượt, còn chưa có suy nghĩ cụ thể. Đúng rồi, ngài nghĩ vợ ngài có khả năng quen biết Cao Á Nhân không?” Hàn Ấn hỏi.
“Hẳn là không biết đâu, không nghe cô ấy nhắc tới. Sao, có vấn đề gì không?” Hạng Hạo Nhiên có chút khó hiểu.
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.” Hàn Ấn dừng một chút, mắt nhìn Hạng Hạo Nhiên, cân nhắc trong chốc lát rồi nói, “Tôi có một nghi vấn, là về ngài, không biết có thể…”
“Có liên quan tới tôi? Chuyện gì? Hỏi đi.”
“Tôi đã thấy ghi chép vài một vài kẻ tình nghi, trong đó hình như không có ngài, theo lý thuyết hẳn là phải có ngài.”
“Ờm, cái này…” Hạng Hạo Nhiên cũng không tránh ánh mắt của Hàn Ấn, “Việc này tôi đã báo cáo với lãnh đạo, lúc xảy ra vụ án tôi ở cùng Lão Từ. Lão Từ có thể làm chứng, hai chúng tôi sau giờ làm việc đến nhà hàng Thải Vân ăn cơm, mãi đến khi nhận được điện thoại Liễu Thuần xảy ra chuyện.” Hạng Hạo Nhiên nói xong, có thể là mũi có chút ngứa, đưa tay lên gãi hai cái.
Hàn Ấn nhíu mày, phản ứng của Hạng Hạo Nhiên khiến anh bất ngờ quá. Thời khắc trả lời vấn đề mà nhìn thẳng đối phương, vô thức chạm mũi, đây đều là biểu hiện nói dối và che giấu. Tại sao Hạng Hạo Nhiên phải nói dối? Ở vụ án của Liễu Thuần, y có gì phải che giấu? Hàn Ấn chợt cảm thấy, có lẽ đại án 9.12 phức tạp hơn hẳn tưởng tượng của anh nhiều.
Hai người ôm tâm sự riêng, cứ ở đó hai cũng không nói lời nào, bầu không khí có chút khó xử. Cuối cùng, vẫn là Hàn Ấn ho nhẹ hai tiếng phá tan im lặng: “Vậy không còn chuyện gì, tôi ra ngoài trước.
Hạng Hạo Nhiên gật đầu, không nói gì.
Hàn Ấn xoay người, đi chưa được mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của Hạng Hạo Nhiên: “Đừng lãng phí thời gian trên người tôi, nếu có khả năng, tôi thà mình là người chết, cũng tuyệt đối không muốn để cho Liễu Thuần chịu thêm chút thương tổn nào nữa!”
Hàn Ấn nghe ra được, lời Hạng Hạo Nhiên nói giống như thừa nhận y có điều giấu diếm, nhưng đồng thời cũng ám chỉ y có lời khó nói. Chẳng qua Hàn Ấn thật sự không nghĩ ra, có chuyện gì có thể quan trọng hơn so với cái chết của Liễu Thuần. Song nếu đã nói đến mức này, có truy hỏi tiếp chỉ làm quan hệ thêm căng thẳng, thậm chí phức tạp hóa vụ án hơn. Cũng may còn có nhân chứng Lão Từ, đối phó với Lão Từ dễ hơn đối phó với Hạng Hạo Nhiên nhiều. Nghĩ vậy, Hàn Ấn hơi dừng một chút, đưa lưng về phía Hạng Hạo Nhiên gật đầu, ngay sau đó liền kéo cửa đi ra ngoài.
Hàn Ấn còn chú ý tới, trong lời Hạng Hạo Nhiên vừa nói có một chữ “nữa”.
Từ Thiên Thành tùy tiện đẩy cửa phòng làm việc ra, rồi thoáng cái lại trở nên rón rén. Hắn nhìn thấy Hàn Ấn đang nằm ngủ say giữa những xấp hồ sơ, cho rằng thằng nhóc này đã phân tích vụ án cả đêm, vì vậy liền ngồi vào trước bàn làm việc của mình, từ trong túi lấy ra một tờ báo, trải lên bàn nhẹ nhàng lật xem. Hắn cố gắng không phát ra tiếng động nào, muốn để Hàn Ấn ngủ thêm chút nữa.
Khoảng 20 phút sau, Hàn Ấn mơ mơ màng màng cảm giác trong phòng dường như có người, liền ngẩng đầu, lần mò tìm kính đeo mắt. Anh nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn Từ Thiên Thành, sau đó đứng dậy, duỗi người nói: “Tới sớm thế!”
“Cậu dậy rồi?” Từ Thiên Thành khép lại tờ báo trong tay, “Thức cả đêm sao? Hồ sơ đọc thấy thế nào?” Từ Thiên Thành vừa nói chuyện, vừa vòng ra khỏi bàn lầm việc, cầm lấy thùng nước và cây lau nhà đặt cạnh cửa, ngay sau đó là múc nước, lau sàn, lau bàn bận rộn.
Nhìn Từ Thiên Thành cẩn thận quét dọn, Hàn Ấn trêu ghẹo nói: “Không hổ là lãnh đạo, làm gương mọi lúc mọi nơi!”
“Ha ha, trời sinh mạng lao lực, không chịu ngồi yên, toàn làm rèn luyện thân thể.”
“Giác ngộ này không tồi.” Hàn Ấn hạ giọng, như nói với Từ Thiên Thành, lại như đang lẩm bẩm. Anh nhìn Từ Thiên Thành, như có điều suy nghĩ, nói: “Nghe nói đêm Liễu Thuần bị hại, Hạng đội ở cùng với anh?”
Động tác lau nhà của Từ Thiên Thành hơi khựng lại, lắc đầu, ngoài miệng nói: “Đúng thế, khi đó tôi quả thật ở cùng Tiểu Hạng.” Từ Thiên Thành tiếp tục lau sàn, “Ngày đó sau giờ làm việc…”
Cách nói của Từ Thiên Thành cơ hồ giống hệt Hạng Hạo Nhiên, khi hắn ngẩng đầu lên, Hàn Ấn đã chắn trước người: “Thời gian đã qua lâu như vậy, anh không cần nhớ lại chút nào đã nói được?” Hàn Ấn nói bằng giọng trào phúng.
“Việc này… này…”
“Anh ngẩng đầu lên! Nhìn tôi!” Hàn Ấn tập trung nhìn Từ Thiên Thành, “Tại sao phải nói dối?”
“Nói dối? Không có… Không có mà!”
Hàn Ấn chỉ vào đầu Từ Thiên Thành: “Anh biết không, khi anh nói “Đúng”, đầu lại lắc? Việc này chứng tỏ gì? Chứng tỏ tâm khẩu anh không đồng nhất! Nói cho tôi biết tại sao? Tại sao vụ án của Liễu Thuần này, đường đường một tổ trưởng tổ trọng án, đường đường một đội trưởng đội hình cảnh, thậm chí là chồng của nạn nhân, phải nói dối? Các anh tới cùng đang che giấu gì?” Hàn Ấn ra vẻ tức giận, giọng đề cao tám độ.
“Cậu gào cái gì?” Từ Thiên Thành cuống quít buông cây lau nhà, hạ giọng nói, ngay sau đó lại chạy tới cửa, nhìn quanh quất một chút, đóng cửa, “Cậu bình tĩnh đi, không như cậu tưởng tượng đâu, có một số việc quả thật không có cách nào nói được.” Hàn Ấn lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Thiên Thành, Từ Thiên Thành có chút khó xử. Hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Từ Thiên Thành bại trận.
“Được rồi, hôm qua khi chạm mặt Tiểu Hạng, tôi đã nói sẽ giấu không được cậu mà. Cậu bình tĩnh chút, nghe tôi chậm rãi nói.” Từ Thiên Thành kéo Hàn Ấn nhấn xuống ghế ngồi của mình.
“Kỳ thật đêm Liễu Thuần bị hại, người thật sự ở cùng Tiểu Hạng là Lâm Hoan, hai người họ đến khách sạn Hương Phiếm…” Từ Thiên Thành nói đến đây, cố ý nhìn thoáng qua Hàn Ấn, hắn biết Hàn Ấn gần đây rất thân với Lâm Hoan, không biết sau khi Hàn Ấn nghe xong sẽ phản ứng thế nào, “… mướn phòng.”