Ra khỏi cổng đài truyền hình, Hàn Ấn nhận được tin nhắn của Lâm Hoan. Trên viết: Anh ở đâu? Nếu tiện, đến phòng pháp y một chuyến.
Có Hạng Hạo Nhiên bên cạnh, Hàn Ấn không tiện trả lời tin nhắn, chỉ có thể nói thầm trong lòng: Hai ngày nay bận rộn, không hề nhớ tới Lâm Hoan, không biết lần mình nói chuyện trước đó cô ấy có nghe vào không? Nhìn giọng điệu trong tin nhắn không giống như công việc, có khi nào đã nghĩ thông rồi?
Trở lại đội, Hàn Ấn đi thẳng đến phòng pháp y. Phòng pháp y nằm dưới lòng đất một tầng, trong hành lang tràn ngập mùi thuốc sát trùng, có lẽ hơi ẩm quá nặng, hoặc do tâm tình, mỗi lần đến đây, Hàn Ấn từ đầu đến chân đều có một loại cảm giác lạnh lẽo. Anh không khỏi rụt người, gõ lên cửa hai cái, nghe được một tiếng trả lời nhẹ nhàng, đẩy cửa đi vào.
Lâm Hoan nằm trên bàn máy tính, theo tiếng vang ngẩng đầu, uể oải nói: “Anh đến rồi.” Cô ấy so với hai ngày trước lại gầy đi một vòng, sắc mặt cũng rất kém, cả người ủ rũ không phấn chấn. Xem ra khuyên bảo của mình không có tác dụng gì, cô ấy vẫn còn trong rối rắm.
“Tan ca đã lâu rồi mà, sao cô còn chưa về, đang chờ tôi à?”
Lâm Hoan gật đầu, lại lắc đầu, làm cho Hàn Ấn khó hiểu. “Rốt cuộc là thế nào?”
“Tôi, tôi sợ.”
“Sợ? Sợ cái gì?”
“Tôi…” Lâm Hoan miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, sắc mặt tái mét, trong ánh mắt dao động một tia bất an, ngập ngừng nói, “Tôi… Tôi có thể là người kế tiếp không?”
“Cái gì kế tiếp?” Hàn Ấn càng nghe càng hồ đồ.
“Tôi có thể là tội ‘dâm’ đó không?” Giọng Lâm Hoan run rẩy nói.
Hàn Ấn lúc này đã hiểu: Trong mười ác nghiệp, hung thủ đã trừng phạt bảy, còn lại “dâm, hai lưỡi, ngu si”. Vẻ tiều tụy của Lâm Hoan không phải vì gút mắt tình cảm giữa cô và Hạng Hạo Nhiên, mà là lo mình sẽ vì ‘dâm’ mà bị hung thủ lựa chọn. Hàn Ấn khó hiểu hỏi, “Sao cô nghĩ vậy chứ?”
Lâm Hoan né tránh tầm mắt anh, rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Tôi quyến rũ chồng người khác, chen thân vào gia đình người ta, còn chưa tính… chưa tính là dâm sao?”
Lời trắng trợn như thế, từ miệng Lâm Hoan nói ra, Hàn Ấn đầu tiên là cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó lại cảm thấy có thể lý giải, “người thứ ba” bình thường, ngay từ đầu đều ôm tâm lý kích thích và áy náy, từ từ sẽ chuyển hóa thành tự ti và hối tiếc, tiến tới dưới tình hình không chiếm được “thứ mình muốn”, sẽ hình thành một loại chứng cuồng loạn. Lâm Hoan lúc trước nằm trong loại trạng thái này. Mà hiện giờ, dưới uy hiếp hung thủ hàng loạt biến thái tóm giết, bản năng cầu sống, thay thế dục vọng điên cuồng, thúc đẩy cô ấy lấy dũng khí xem xét bản thân, nhìn thẳng vào hành vi của mình. Người thứ ba đương nhiên đáng xấu hổ, nhưng cô vẫn chưa đủ để trở mục tiêu hung thủ lựa chọn, những người đạo mạo trang nghiêm đội đầu cao thượng tôn quý, miệng đầy lễ nghĩa liêm sỉ nhưng lại hoang dâm vô độ, mới thật sự đáng chết. So với sự dâm loạn của cô, những người đó càng đáng chết hơn cô.
Đương nhiên, Hàn Ấn không có khả năng nói vậy với Lâm Hoan, cho nên chỉ hời hợt phun ra một câu, “Không đâu, đừng suy nghĩ lung tung nữa!”
“Không, không, không, là thật đó, tôi có cảm giác, hình như có người đang theo dõi tôi. Còn nữa… Điện thoại nhà tôi, mấy ngày nay thường xuyên vang lên khó hiểu, đầu kia điện thoại luôn im lặng chốc lát rồi treo, tôi thử bấm gọi lại thì không ai nghe máy.”
“Thật à? Không phải là ảo giác của cô?”
“Không phải.” Đồng tử Lâm Hoan phóng đại nhiều lần, xem chừng quả thật rất sợ hãi rồi.
“Được rồi, cô thu dọn đi, tôi đưa cô về nhà, thuận tiện quan sát chút.”
“Tới rồi, ở đằng kia.” Lâm Hoan chỉ vào bên cạnh ý bảo đã tới nhà mình, Hàn Ấn vội vàng giảm tốc độ, dừng xe lại.
Nhà Lâm Hoan nằm trên đường Quế Lâm phía nam hồ Minh Trạch, nhà cửa khu này đều là nhà hai tầng sân nhỏ. Nhà là do thời Nga Hoàng xâm lược để thuận tiện cho quý tộc Nga Hoàng ở mà xây nên, có chứa phong cách châu Âu rõ ràng. Mái nhà màu đỏ, vách tường màu xám trắng, phía trên bò đầy cây mây dài xanh biếc, lộ ra cảm giác tang thương nồng đậm.
Thấy Hàn Ấn đánh giá tòa nhà đầy hăng hái, Lâm Hoan tỏ vẻ bất đắc dĩ than vãn: “Ôi! Tiếc là sắp phá hủy rồi!”
“Hủy! Hủy! Hủy! Thế giới này khắp nơi đều đang hủy, lòng người đều chia rẽ…” Hàn Ấn bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiến vào nhà, bên tay phải là phòng khách, ánh sáng hơi tối, cửa bằng gỗ sơn đỏ, gia cụ kiểu xưa, thoạt nhìn đã có chút tuổi, trái lại cùng tòa nhà mang tính lịch sử này bổ sung cho nhau. Hàn Ấn đánh giá một vòng, đồ vật đều đặt rất ngay ngắn, lại không nhiễm một hạt bụi, có cảm giác kỷ luật rất mạnh, “Cha mẹ cô là quân nhân?”
“Đúng, mẹ tôi là quân y, ba là cán bộ văn chức.” Lâm Hoan tỏ vẻ khâm phục, “Sao chuyện gì cũng không chạy khỏi mắt anh thế?”
“Là bức ảnh trên bàn nói cho tôi biết, cô giống cha.”
“Ha ha, đúng, tôi thích người khác nói mình giống cha, cha tôi mặt mũi rất đẹp trai.”
“Họ không có nhà sao?”
“Đi về quê thăm bà con rồi, phải hơn một tuần nữa mới về, anh ngồi chút, tôi pha trà cho anh.”
“Không cần, không vội, cô đưa lịch sử cuộc gọi cho tôi, tôi tìm người điều tra.” Hàn Ấn vừa nói chuyện, vừa thong thả bước đến trước cửa sổ, cách cửa sổ nhìn về phía đường. Đang thời gian cao điểm tan tầm, người xe trên đường dày đặc, nhưng phần lớn mang dáng vẻ vội vã, nhìn không ra có ai đặc biệt chú ý tòa nhà bên này.
Phố đối diện là vài tòa nhà dân mới xây, dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, quán ăn, trước cửa đậu vài chiếc xe. Hàn Ấn đã biến hóa mấy góc độ quan sát, cũng không phát hiện dị thường. Đương nhiên, đây chỉ là mắt thường quan sát, gió êm sóng lặng không có nghĩa không có dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động. Hàn Ấn xoay người, Lâm Hoan đã sao chép lại lịch sử cuộc gọi trong điện thoại giao cho anh. Anh nhìn một chút, tổng cộng có ba số, hỏi: “Những cuộc gọi này gọi vào lúc nào?”
“Đều là khoảng hai ba giờ tối.”
“Ừ, tôi sẽ điều tra xem, có kết quả sẽ thông báo cô, cô cũng đừng nghĩ nhiều quá, cứ ở nhà, khóa kỹ cửa sổ, có tình huống gì lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Hàn Ấn vừa nói chuyện, vừa đi đến cửa, chuẩn bị cáo từ.
“Đúng rồi, cũng chỉ có thể như vậy.” Lâm Hoan ở phía sau ủ rũ yếu ớt nói, “Không như vậy còn có thể thế nào đây? Chẳng lẽ còn có thể cầu xin bảo vệ từ đội sao? Thế chẳng phải tự rước lấy nhục sao?”
Dường như bị Lâm Hoan nói trúng tiếng lòng, Hàn Ấn có chút khó xử, giơ tay lên, vội vàng kéo cửa đi vội ra ngoài. Trong khoảnh khắc cửa nhà đóng lại, cảm giác an toàn ngắn ngủi đã vụt biến mất, sợ hãi lần nữa vọt lên trong thân thể Lâm Hoan, cô vội bước nhanh về phía cửa sổ.
Từ trong tòa nhà đi ra, Hàn Ấn vừa đi vừa nhìn tờ giấy trong tay gọi điện thoại cho Phương Vũ: “Tìm người tra giúp tôi mấy số điện thoại này, anh ghi lại nhé. Tình hình thế nào anh khoan hỏi đã. Càng nhanh càng tốt. Kín đáo chút…”
Ngồi vào xe, khởi động máy, tầm mắt Hàn Ấn lại xẹt qua tòa nhà, cửa sổ tầng hai chẳng biết khi nào đã bị bức màn thật dày che khuất, tòa nhà tang thương dưới trời chiều u buồn dường như càng thêm phần cô tịch và âm trầm, không biết đó có phải là cõi lòng Lâm Hoan lúc này không.
“Nguồn gốc nỗi sợ chưa biết, cái chết là nỗi sợ sâu nhất”. Chẳng lẽ đây mới là chủ ý của hung thủ? Hàn Ấn đột nhiên tỉnh ngộ: Mỗi sinh mệnh sống hung thủ cướp đi, là đang uy hiếp người trần và cảnh cáo người trần — Việc ngươi làm, trời đang nhìn. Kẻ không có tội có thể tránh được trừng phạt, ngươi từng thoát khỏi trừng phạt hiện thế, cũng không chạy khỏi tâm ma của ngươi.
Trở lại phòng làm việc, vừa ngồi vào chỗ của mình, còn chưa kịp uống miếng nước, Phương Vũ liền hấp tấp xông tới, đoạt lấy ly nước trong tay Hàn Ấn, uống một hơi cạn sạch. “Làm gì mà khát thành như vậy?”
“Còn không phải tại cậu à, mấy số điện thoại muốn tra, mọi người tan ca hết rồi, khó khăn lắm mới tìm một anh bạn tra được, lại gấp gáp trở về, tôi chết khát rồi nè.” Phương Vũ vừa nói chuyện vừa từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Hàn Ấn cùng giải thích, “Ba số điện thoại đều là dùng thẻ điện thoại công cộng, trên giấy có địa chỉ.”
Hàn Ấn tiếp nhận tờ giấy nhìn một chút, nói: “Tốt, việc này xử lý rất đáng tin.”
“Thừa lời, có khi nào không đáng tin cậy đâu.”
Hàn Ấn cười, “Chỗ anh có quét dấu vân tay không?”
“Để làm chi? Muốn đi lấy dấu tay hả? Đó là điện thoại công cộng, dấu tay sớm bị hủy rồi.”
“Hiện giờ mọi người dùng điện thoại di động, dùng điện thoại công cộng không nhiều đâu, đi thử vận may. Hơn nữa tôi cũng muốn quan sát tình hình xung quanh, nói không chừng có máy quay ở đó sẽ quay được trạm điện thoại.”
“Được rồi, giúp người giúp đến cùng, đi thôi, cùng đi! Nhưng mà cậu phải mời tôi ăn cơm trước.”
“Không thành vấn đề, tôi cũng chưa ăn, đi thôi.”
Hàn Ấn cùng Phương Vũ gọi hai chén hoành thánh và mấy món ăn sáng ở quán đồ ăn nhanh phụ cận sở cảnh sát, Hàn Ấn sợ hắn ăn không đủ no lại gọi thêm hai bánh bao. Phương Vũ thật sự đói lắm rồi, Hàn Ấn mới ăn một nửa, hắn đã quét sạch sẽ mọi thứ trên bàn như gió cuốn mây tan. Sau đó lau miệng, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chơi nhắn tin. Phương Vũ vừa nghịch điện thoại, vừa nhếch miệng cười khúc khích, Hàn Ấn có chút hiếu kỳ, “Chuyện gì vui vẻ thế?”
“Anh mày biết yêu rồi!” Phương Vũ tỏ vẻ mặt mập mờ ám muội nói.
“Anh không thường yêu đương sao?”
“Lúc này bận lắm, đã hơn hai ngày rồi.”
“Cùng ai vậy?”
“Cậu đoán xem?”
“Không đoán được.” Hàn Ấn biết thằng nhóc Phương Vũ này, hắn không muốn nói rồi, mình cũng có thể nghẹn chết.
“Được rồi, nói cho cậu biết, chính là Vương Vy kia.”
“Ai? Vương Vy? Thư ký của Khổng Gia Tín á? Mấy hôm trước hai người chẳng phải đều chọc râu nhau sao? Nhanh như vậy đã thân rồi?” Thế giới này thật sự biến hóa nhanh, hết thảy đều có khả năng, Hàn Ấn không phải bất ngờ bình thường đâu.
“Ha ha, chẳng phải châm ngôn đã nói sao, không phải kẻ thù không tụ đầu, đều là duyên phận. Ngày đó tôi đi điều tra chiếc xe tình nghi, có xe là xe tiếp phẩm của một quán ăn, tôi đến quán ăn vừa vặn gặp phải Vương Vy đang ăn tại đó, có mấy thằng lưu manh muốn chọc ghẹo em ấy, tôi ra tay giúp em ấy, em ấy quả là dễ thương, còn mời tôi ăn cơm chiều. Ăn cơm xong lại đi quán bar, thẳng thừng bày tỏ tình cảm, cảm thấy người kia cũng không tồi.” Phương Vũ nhịn không được lộ ra vẻ mặt đắc ý, “Con bé theo đuổi tôi chặt lắm, một ngày gửi hơn 20 tin nhắn.”
“Vương Vy dáng vẻ cũng không tệ, nhưng có chút ngạo khí, lại còn tính tình tiểu thư, anh chịu được không?” Hàn Ấn cười chế nhạo Phương Vũ.
“Cậu thì biết gì chứ? Cái này gọi là cá tính! Anh đây thích như vậy, chỉ thích loại cảm giác chinh phục này, hiền lương thục đức tôi không cần đâu!”
“Anh coi chừng đó, cẩn thận sát thủ liên hoàn ngay cả anh cũng lấy mạng.”
“Dựa vào cái gì? Phán tôi tội gì?”
“Không tự trọng!”
Ăn cơm xong, hai người tới một trạm điện thoại cách gần đó. Buồng điện thoại nằm đối diện xéo tòa nhà văn phòng cục quy hoạch đất đai khu thương mại Hướng Dương. Trong buồng điện thoại rất bẩn, quảng cáo dán chằng chịt, thừa dịp Phương Vũ lấy dấu tay, Hàn Ấn tìm kiếm máy quay theo dõi bốn phía. Phụ cận đều là tòa nhà văn phòng của một vài đơn vị, nhìn không thấy có máy quay theo dõi bên ngoài, Hàn Ấn lại cố ý nhìn hai đầu đường cái, cũng không phát hiện thiết bị theo dõi giao thông, không khỏi có chút thất vọng.
Buồng điện thoại thứ hai ở đường Hoa Tây, sau lưng là tiểu khu Hoa Tây. Có lẽ là do tiếp giáp khu dân cư, bên trong lại đặt vài túi rác. Phố đối diện là một ngân hàng dự trữ, bên cửa sổ có máy rút tiền ATM, đối diện buồng điện thoại. Hai người liền hưng phấn. Song lúc này sở dự trữ tan tầm sớm, muốn lấy video theo dõi máy ATM cũng phải sáng mai.
Mang theo một phần thu hoạch, hai người lại đến phố Hưng Hóa, buồng điện thoại thứ ba ngay tại chỗ quẹo của phố này, bên cạnh đó là bồn hoa tường ngoài công viên Trung Sơn. Vừa xuống xe, Phương Vũ nhìn thấy vị trí của buồng điện thoại, hơi ngẩn ra, lập tức nhíu mày, giữa hai tròng mắt đột nhiên lưu chuyển ra một tia phiền muộn.
Hàn Ấn không rõ vì sao hắn đột nhiên nghiêm trọng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Vũ chỉ vào bồn hoa bên cạnh buồng điện thoại, có chút thương cảm nói: “Chị dâu Liễu Thuần bị hại tại đây…” Lời còn chưa dứt, hắn lập tức sửng sốt, hơi suy xét một chút, trợn to mắt kêu lên, “Quỷ dị! Quá quỷ dị!”
“Quỷ dị? Cái gì quỷ dị?” Hàn Ấn khó hiểu.
“Anh hãy cân nhắc kỹ lại địa chỉ của ba buồng điện thoại công cộng này.” Phương Vũ vội vàng nói.
“Địa chỉ thế nào?” Hàn Ấn thuận miệng lặp lại, “Một ở đối diện cục quy hoạch đất đai, một ở cổng tiểu khu Hoa Tây, còn hiện tại đây…”
“Hạng đội và chị dâu Liễu Thuần sống ở tiểu khu Hoa Tây. Cục quy hoạch đất thành phố là đơn vị chị dâu làm việc. Địa điểm chị dâu bị hại chính là ở đây.” Phương Vũ nhịn không được nhắc nhở.
“A! Mấy địa chỉ này hóa ra đều có liên quan đến Liễu Thuần vợ của Hạng đội! Tại sao có thể như vậy?” Hàn Ấn há hốc miệng, trực giác khiến da đầu có chút tê dại.
Phương Vũ run giọng nói: “Có khi nào là oan hồn của chị dâu…?”
“Không đâu, làm sao có thể? Nếu có quỷ, cũng là do con người làm ra.” Hàn Ấn tỉnh táo lại, khuyên Phương Vũ không nên suy nghĩ bậy bạ, trong lòng cân nhắc, “Mặc kệ là người hay quỷ, xem ra đều cần phải chú trọng vấn đề an toàn của Lâm Hoan một chút.”
“Anh đang lo lắng cho an toàn của Tiểu Hoan đúng không?” Phương Vũ cũng không ngại nói toạc ra tâm tư của Hàn Ấn, lại còn nói như thật, “Tôi có thể tra được nguồn gốc ba cuộc điện thoại này, đương nhiên có thể tra được điểm xuất hiện cùng lúc của chúng, cho nên tôi mới nghĩ sự tình này có chút quỷ dị.”
Nếu Phương Vũ đã rõ ràng, Hàn Ấn cũng không cần giải thích, liền dặn dò: “Sự việc tạm thời đừng nói ra ngoài, nhất là không thể cho Lâm Hoan biết được, ngày mai để xem video theo dõi rồi, tôi tìm Hạng đội thương lượng chút, để xem giải quyết thế nào?”
“Được, nghe lời cậu.”
Sáng sớm hôm sau, Hàn Ấn chạy tới ngân hàng mượn video theo dõi của máy ATM, trở lại đội liền chui đầu phòng hình ảnh. Kéo video tới thời gian Lâm Hoan nhận được điện thoại quấy rầy, trên màn hình xuất hiện một bóng người. Chuẩn xác mà nói, là một bóng đen. Chỗ máy ATM quá xa, tiêu cự không đủ, hơn nữa ánh sáng vào ban đêm cũng không tốt, cho nên hình ảnh buồng điện thoại trong video cực kỳ mờ. Mặc dù nhân viên kỹ thuật đã rất cố gắng, đến cùng vẫn chỉ nhìn thấy một cụm bóng đen.
Bóng đen trong buồng điện thoại, vóc người tướng mạo, là nam hay nữ, là người hay quỷ, đều không thể nhận ra. Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng khi Hạng Hạo Nhiên nhìn thấy đoạn video này, lại từ Hàn Ấn biết được Lâm Hoan bị điện thoại quấy rối, cũng kinh hãi đến lặng thinh. Y ngây người hồi lâu không phản ứng, vụ án điều tra đến giờ, y, Liễu Thuần, còn có Lâm Hoan đều bị liên lụy vào, thật sự khiến y trong khoảng thời gian ngắn rất khó chỉnh sửa ra được đầu mối.
“Ban ngày hẳn không sao, mấu chốt là buổi tối, hay là vậy đi…” Hàn Ấn thấy dáng vẻ đầy mù mờ của Hạng Hạo Nhiên, vừa định nói chuyện lại bị một hồi chuông điện thoại cắt ngang. Hạng Hạo Nhiên nghe điện thoại, nói hai câu, sắc mặt đại biến.
“Xảy ra chuyện gì?” Hàn Ấn bỏ ngang lời muốn nói trước đó, ngược lại hỏi.
“Khu biệt thự Phẩm Hải, hung thủ lại gây án.”
“Ai chết?” Hàn Ấn truy hỏi.
Vẻ mặt Hạng Hạo Nhiên mờ mịt, “Còn chưa rõ, đầu người chết đã biến mất!”