Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 8: Du lịch.



Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, cả người Thẩm Nguyên Gia đều run lên khiếp sợ thiếu điều muốn rớt bịch sữa chua đang cầm trên tay.

Hít sâu một hơi, cô tắt điện thoại.

Nhiều người như vậy, cô lại không quen ai, làm sao mà cứu được?

Thẩm Nguyên Gia mở to mắt cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Mãi đến nửa tiếng sau mới có thể bình tâm lại.

Cô không phải chúa cứu thế, không thể nào cứu vớt hết tất cả mạng sống này. Nếu cô đã từng gặp họ thì có thể, nhưng với tình hình bây giờ thì trừ phi cô chạy đi gặp từng người gàn họ không được đi bơi vào ngày mười tám.

Nhưng có thể không?

Thẩm Nguyên Gia cười khổ, đừng nói bọn họ, đổi lại là cô thì nếu bị gàn như vậy cũng sẽ cảm thấy đầu óc đối phương có vấn đề.

Chỉ có thể ở nhà cầu phúc.

Thẩm Nguyên Gia xóa weibo, không xem nữa. Định khi nào quen rồi thì tải lại, dù sao sắp tới cũng không cần dùng weibo.

Vừa tính đứng dậy thì có cuộc gọi đến.

Từ số lạ, Thẩm Nguyên Gia bình tĩnh lại, nối máy, “Xin chào?”

Đối phương là nữ, “Có phải là cô Thẩm Nguyên Gia không?”

Thẩm Nguyên Gia có chút ngờ ngợ nói: “Đúng vậy. Tôi có thể biết cô là ai không?”

Đối phương nhanh chóng trả lời, “Cô Thẩm, tôi là Lưu Lị, người đại diện của Hoa Nghệ. Công ty chúng tôi đã xem qua tạp chí và poster mà cô từng chụp. Tôi nghĩ cô rất có tiềm năng, muốn hỏi cô có hứng thú ký hợp đồng với công ty chúng tôi không?”

Hoa Nghệ?

Thẩm Nguyên Gia đương nhiên biết tới công ty giải trí này. Hoa Nghệ và Tây Ngu luôn được coi là hai đối thủ kỳ cựu giữa các công ty giải trí. Cả hai đều là những công ty hàng đầu.

Bây giờ họ lại đến tìm cô.

Thẩm Nguyên Gia biết giá trị của mình đang ở đâu. Bìa tạp chí duy nhất mà cô chụp là của Phi Thượng còn chưa bấm máy, làm sao có thể được coi trọng?

Cô hỏi thẳng: “Làm sao các người tìm được tôi? E là không phải do xem ảnh chụp trước kia của tôi mà là do Trương Văn Thao sắp xếp phải không?”

Người đại diện Lưu Lị hơi giật mình nhíu mày.

Đúng là một bình bông nhưng không phải di động, xem ra là một mầm giống tốt, trái tim lo lắng của cô cũng có thể thả lỏng.

Cô mỉm cười trả lời, “Nếu cô đã đoán được thì tôi cũng không gạt, là Văn Thao đề cử. Cô có muốn suy nghĩ một chút hay không? Cô cũng biết địa vị của Hoa Nghệ trong giới giải trí, tài nguyên lại còn phong phú. Người mẫu trong công ty rất ít, nếu biểu hiện của cô không tồi thì cô chính là người tiên phong.”

Nói vắn tắt đễ hiểu.

Tất nhiên Thẩm Nguyên Gia cũng biết chuyện không nhẹ nhàng như vậy. Nhưng không thể nói là cô không mừng, cô thực sự rung động. Trương Văn Thao đưa cô một cành ô liu, cô cũng không dại mà từ bỏ.

Không biết còn có lần thứ hai hay không.

Đến lúc đó hoa tàn cỏ héo, cô cũng không phải kẻ ngốc.

Thẩm Nguyên Gia sắp xếp lại ngôn từ, “Tôi muốn suy nghĩ một chút. Tôi nghe nói năm sau Hoa Nghệ sẽ công bố hợp đồng mới có phải không?”

Lưu Lị cười, “Cô thật thông minh. Không sai. Lúc Văn Thao đề cử cô còn kèm theo rất nhiều lời nói hoa mỹ, tôi cũng kiến nghị cô nên ký hợp đồng vào năm sau.”

Thẩm Nguyên Gia thoải mái: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nguyên Gia nghĩ nghĩ, tải lại weibo rồi tìm Trương Văn Thao, gửi cho anh một tin nhắn cảm ơn.

Cô không có số điện thoại của anh, chỉ có thể làm như vậy.

Gửi xong, Thẩm Nguyên Gia thử bấm theo dõi lại

Cô chưa nghĩ tới việc nếu xóa weibo thì có xóa luôn công năng đoán mệnh này hay không, nhưng sau khi theo dõi lại thì vẫn xuất hiện màn hình đen như cũ.

Cả weibo của Lý Mộng Nhiễm cũng vậy, cô không biết sau này còn có thể nhìn thấy chuyện tương lai hay không nhưng trước mắt sau khi theo dõi lại thì màn hình vẫn đen không biến chuyển.

***

Lúc Trương Văn Thao đọc được tin nhắn là anh đang ở bệnh viện.

Lý Mộng Nhiễm bây giờ đang yên tĩnh tịnh dưỡng, anh cũng lùi hết các hoạt động phỏng vấn, mỗi ngày đều ăn vạ ở bệnh viện, ngoại trừ những lúc nói chuyện với cô thì còn lại là ngủ.

Sau đó cùng nhau xem bình luận trên weibo của fans.

Mặc dù nói là không để bụng nhưng làm sao có thể không chú ý tới được. Bọn họ cũng lo lắng không biết fan có còn theo bọn họ không?

Trương Văn Thao đọc to một bình luận, “Tôi biết ngay mà! Bình thường Trương Văn Thao đều nhìn chằm chằm Lý Mộng Nhiễm, chắc chắn có âm mưu, không ngờ lại bắt cóc con người ta về nhà thật! Toẹt vời!”

Giọng điệu của anh hài hước, Lý Mộng Nhiễm khịt mũi cong mày trêu chọc, “Nếu bọn họ biết anh như vậy thì chắc chắn sẽ hối hận.”

Trương Văn Thao chớp mắt, “Hối hận cũng vô ích.”

Anh về trang chủ, suy nghĩ một chút rồi tìm weibo của Thẩm Nguyên Gia thấy sân bạn trụi lủi không một bài đăng, tấm tắc hai tiếng.

Sau đó thì nhận được tin nhắn.

Trương Văn Thao nhắn qua vài chữ, nói với Lý Mộng Nhiễm, “Xem ra chị Lý đã sắp xếp thoả đáng rồi.”

Nghe vậy, Lý Mộng Nhiễm xoa bụng, “Lần này thực sự nợ cô ấy rất nhiều. Em có chút tin vào lời cô ấy nói, trong giới giải trí không thiếu những người như vậy.

Cực đoan nhất còn nuôi quỷ.

Trương Văn Thao không phủ nhận lời nói của cô, chỉ nói: “Đoán mệnh… Nếu cô ấy có thể tính được chuyện đó thì cũng xem như là có duyên với chúng ta nên mới tính đến chuyện của chúng ta.”

Lý Mộng Nhiễm dịu dàng nói, “Sau này anh nâng đỡ cô ấy một chút, cũng không phải chuyện gì to tát, cô ấy đã cứu em và con, sau khi xuất viện nhất định phải tự mình cảm tạ cô ấy.”

Thuận tiện xem xem cô ấy là ai.

Trương Văn Thao ngoan ngoãn đáp, “Được.”

Anh cũng phải cảm ơn. (Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpat alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)

///

Cuối tháng mười hai đầu tháng một, cuối cùng Thẩm Nguyên Gia cũng chụp xong bìa tạp chí cho Phi Thượng. Cũng trong khoảng nửa tháng này, tin tức của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm vẫn nằm trên top hot search weibo nhưng đã vơi đi nhiều.

Fan couple của hai người giống như nấm mọc sau mưa, trên weibo đầy các bài đăng dài ngắn phân tích khung hình hai người xuất hiện cùng nhau trước đó kèm theo những manh mối dựa trên các bức ảnh khác nhau.

Có một lần có tấm bóng của Lý Mộng Nhiễm, có một fan lớn đứng ra chắc chắn cổ tay của người qua đường kia là của Trương Văn Thao, chiếc đồng hồ trong ảnh Lý Mộng Nhiễm trùng khớp với chiếc đồng hồ mà Trương Văn Thao đã đeo chụp hình lần trước.

Chỉ là trước đây không ai quan tâm đến những chi tiết như vậy, ngay cả các blogger cũng không thèm tìm kiếm.

Thậm chí khi Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm gặp mặt nhau lần đầu tiên vào hai năm trước, Trương Văn Thao đã nói về hình mẫu lý tưởng của mình trong cuộc phỏng vấn nhỏ, lập tức bị đào ra đó là Lý Mộng Nhiễm.

Rõ như ban ngày.

Rõ ràng trước kia trách Trương Văn Thao bụng dạ hẹp hòi, bây giờ thì tụ thành nhóm chia sẻ cơm chó.

Thẩm Nguyên Gia không để ý đến tin tức của họ nữa.

Đây là lần đầu tiên cô chụp hình cho trang bìa tạp chí, phải tỉ mỉ cẩn thận trong từng khâu vì sợ có sai sót xảy ra.

Tổ tạo hình đã thử rất nhiều kiểu, thử rất nhiều bộ trang phục, còn chụp thử vài tấm để xem hiệu quả rồi định hình lại phong cách cuối cùng.

Thẩm Nguyên Gia chưa được thấy tấm ảnh được chọn nên cô thực sự mong chờ nó.

Chờ đến đầu tháng hai, bìa tạp chí đầu tiên của cô.

Nửa cuối tháng một, lô tạp chí cuối cùng đã chuẩn bị xong, Tô Vân xin nghỉ phép mấy ngày.

Ở vị trí này của cô, chỉ cần phân phó công việc là được, cô không cần phải chạy tới chạy lui nữa.

Nhiều năm trước chỉ thả lỏng được một chút rồi lại phải làm thêm giờ. Được nghỉ hai ngày, cô quyết định đi du lịch.

Lâm Tuệ Tâm và Tô Vân là bạn thân. Hai người quen nhau từ mấy năm trước, sau đó vẫn luôn giữ liên lạc, cuối tuần thường hẹn nhau xuống phố ăn bánh uống trà, nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất.

Sở thích cũng tương tự.

Biết một người cuồng công việc như Tô Vân lại xin nghỉ phép, Lâm Tuệ Tâm lập tức gọi điện tới, “Thật sự cho mình nghỉ xả hơi à?”

Tô Vân đang làm salad hoa quả, nghe xong, cô ‘Ừm’ một tiếng: “Công việc tháng sau đã hoàn tất rồi, nếu không nghỉ ngơi thì lãng phí.”

Nhân tiện sử dụng luôn thời gian nghỉ phép năm nay của cô.

Lâm Tuệ Tâm cười, “Vậy thì hay quá. Vì mọi người đều đang nghỉ, hay là đi chơi cùng nhau nhé? Tớ sẽ lên kế hoạch, tiện thể giới thiệu cho cậu một người.”

Bạn thân của cô năm nay 39 tuổi mà vẫn chưa có người yêu, mối tình gần nhất là năm năm về trước, nghĩ thôi đã thấy hoảng.

Một tiểu thịt tươi cũng được mà.

Tô Vân phủ quyết thẳng thừng, “Khỏi cần. Tớ không muốn kết hôn. Cuộc sống bây giờ rất tốt, không ai xen vào cũng không ai yêu cầu tớ làm bất cứ thứ gì.”

Lâm Tuệ Tâm dựa vào đầu giường, không khách khí nói: “Tớ biết cậu sẽ nói như vậy. Tớ không giới thiệu cũng được, nhưng mà đi chơi cùng bạn mới của tớ đi, cậu cũng nghe nói rồi đó.”

Các cô thường xuyên gặp mặt, Tô Vân biết được Lâm Tuệ Tâm kết thân thì chắc chắn tính tình không tồi. Nghĩ như vậy cô liền đồng ý: “Được, vậy cậu sắp xếp thời gian đi nhé.”

Lâm Tuệ Tâm nói câu cuối: “Được, vậy để tớ nói bọn họ rồi mai gọi lại cho cậu. Lần này chúng ta không vui không về.”

Ngày hôm sau, Tô Vân nhận được tin nhắn của Lâm Tuệ Tâm.

Ba ngày sau, một nhóm tám người đi đến một hòn đảo ở nước ngoài. Trong nước thời tiết lạnh giá, đương nhiên phải tới một nơi ấm áp thả lỏng rồi.

Tô Vân lười biếng buồn bực cả ngày.

Khi bọn họ tắm biển thì cô sẽ nằm dưới dù che đọc tạp chí, uống coctail và tắm nắng.

Lâm Tuệ Tâm hỏi: “Sao cậu không xuống bơi?”

Tô Vân hạ kính râm xuống, “Tớ không muốn động đậy.”

Nhắc đến bơi, cô lại nhớ đến những lời Thẩm Nguyên Gia từng nói tháng trước. Lắc đầu, khóe môi mỉm cười.

Lâm Tuệ Tâm nhìn thấy, “Nghĩ gì mà cười vậy?”

Tô Vân nói với cô bạn chuyện này rồi hỏi: “Cậu nghĩ cô gái này đang suy tính điều gì? Vì sao lại nói những lời như vậy với tớ?”

Lâm Tuệ Tâm rung chân, “Có lẽ chỉ muốn thu hút sự chú ý của cậu. Dù sao thì cậu cũng là đại biên tập, xem đi, đến giờ cậu vẫn nhớ rõ cô ấy còn gì.”

Đây là lần đầu tiên cô thấy thủ đoạn như vậy, Tô Vân không nói gì nhưng cũng có chút đồng tình.

*

#07092020


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.