Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 59



Trong lòng Lâm Tư Vũ không ngừng cảm tạ đồ đệ của Trình lão tiên sinh.

Lúc trước bởi vì Trình Phi Khung không tiếp lần hai nên cô mới mời đệ tử của ông xem giúp. Sư phụ cao cường thì đồ đệ hẳn là không tệ.

Không ngờ có thể trực tiếp bắt được hung thủ.

Mà người này còn là mẹ chồng của cô, bà nội của Nguyệt Nguyệt.

Đối với người mẹ chồng này, Lâm Tư Vũ chưa từng chán ghét bởi vì bà là người của thế hệ trước, trọng nam khinh nữ đương nhiên sẽ có nhưng không đến mức quá cổ hủ.

Cô nhiều năm không mang thai, bà Lưu cũng không có lời nói ác ý chỉ trích, chỉ nhiều lần thúc giục, cũng gợi ý đủ các phương pháp dân gian.

Sau khi trị liệu rồi có thai, bà Lưu rất vui mừng, còn thường xuyên tự mình hầm gà mái nuôi trong nhà cho cô ăn, không nói nặng nhẹ. Bình tĩnh là nói thì lúc đó Lưu Tư Vũ cảm thấy bà rất tốt.

Sau khi hạ sinh Nguyệt Nguyệt, bà Lưu biết không phải cháu trai nhưng vẫn rất vui, dù sao cũng là cháu của mình.

Đây cũng là nguyên nhân cô không cản bà tới thăm Nguyệt Nguyệt.

Nhưng nào biết, chính bởi vì sự mềm lòng này mà suýt chút nữa hại chết con gái của mình.

Không biết là thầy bói nào nói mà lại phán Lưu Nguyệt khắc cha khắc mẹ, khắc anh chị em.

Bà Lưu còn tin vào lời đó.

Đối mặt với sự tức giận của con dâu và con trai, bà Lưu run bần bật, bà không ngờ tới hành vi của mình bị phát hiện, không dám hé lời, sợ bị con trai la nữa.

“Rốt cuộc Thiền Quyên đã nói gì với mẹ?” Lưu Húc Dương lạnh lùng hỏi.

Em gái của anh tên là Lưu Thiền Quyên, kém anh ba tuổi. Bởi vì ba mất sớm, mẹ lo kiếm tiền nuôi gia đình nên từ nhỏ anh là người dạy dỗ và chăm sóc em gái.

Sau khi Lưu Húc Dương ra khỏi thôn, đi tới thành phố lớn, anh cũng có bản lĩnh nên không chỉ cưới được con gái gia đình khá giả là Lưu Tư Vũ, mà còn cùng nhau phấn đấu để có được cao ốc Húc Dương như bây giờ.

Tòa cao ốc này cũng được xem là một trong các toàn nhà nổi tiếng.

Mà Lưu Thiền Quyên sau khi tốt nghiệp cấp hai liền không muốn đi học nữa, một hai muốn đi làm công. Lúc Lưu Húc Dương kiếm được kha khá đã là năm anh 30 tuổi, lúc đó Lưu Thiền Quyên đã lấy chồng sinh con.

Có điều chồng của em gái là một kẻ chẳng ra gì, không chỉ đánh bạc mà trước đây còn từng đánh người vào tù, cũng nhờ anh tìm người lôi ra lại.

Tóm lại cũng là em gái ruột của mình, Lưu Húc Dương thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ họ một chút.

Nhưng anh không ngờ tới em gái anh lại là một người ăn cháo đá bát!

Thầy bói yêu ma gì mà lại phán khắc cha khắc mẹ khắc anh chị em. Lúc Trình lão ở đây còn chưa nói những lời đó.

Thế mà mẹ anh lại tin!

Trước kia anh cảm thấy mặc dù mẹ vẫn mang tư tưởng truyền thống nhưng trong lòng vẫn có đứa con trai này, đối xử với Lâm Tư Vũ cũng không tệ.

Ai biết đường chỉ vì sự ngu muội này mà suýt nữa giết người.

Bà Lưu thật sự cũng không rõ sự thật như thế nào, bây giờ bị con trai hỏi vặn thì ấp a ấp úng nói: “…Thiền Quyên cũng khong nói gì hết.”

Mặt Lưu Húc Dương cà khó coi hơn, “Đến giờ mà mẹ còn giấu diếm thay nó? Mẹ, con và Nguyệt Nguyệt hòa toàn không có chút trọng lượng gì trong lòng mẹ có phải hay không?”

Bà Lưu vội vàng phủ nhận: “Sao có thể như vậy được?”

Thấy sắc mặt của Lưu Húc Dương ngày càng khó coi, bà biết không thể che đậy được nữa.

Bà Lưu chỉ học tiểu học, đến năm lớp ba đã nghỉ rồi, 18 tuổi thì lấy chồng, hơn hai mươi tuổi đã có Lưu Húc Dương và Lưu Thiền Quyên.

Nhưng chồng bà qua đời khi hai đứa nhỏ mới có mấy tuổi, tất cả gánh nặng đều đổ lên người bà.

Cũng may đứa con trai này biết phấn đấu, từ nhỏ thành tích đã xuất sắc, sau đó còn đậu cả đại học tốt, cưới được vợ trong thành phố.

Tuy rằng Lưu Húc Dương đã phát đạt nhưng bà Lưu vẫn thích ở trong ngôi nhà cũ trước đây, ở nhà trồng rau nuôi gà, nhàn nhã, tự do tự tại.

Con trai và con dâu mãi vẫn chưa có con là điều khiến bà tiếc nuối nhất.

Lâm Tư Vũ cũng đã trên bốn mươi, bà lo con dâu không thể sinh nên vẫn luôn đau đầu về vấn đề này, cũng may là lấy nhau đến năm thứ 17 cũng có tin vui.

Sau khi Lưu Nguyệt sinh ra, bà liền chạy từ nông thôn đến thành phố, mang theo mấy con gà muốn bồi bổ cho con dâu. Tuy rằng sinh ra con gái nhưng điều này chứng minh con dâu không có vấn đề, muốn có cháu trai thì chỉ là chuyện sớm muộn.

Vốn dĩ muốn ở lại nhà của con trai nhưng Lưu Thiền Quyên nói với bà rằng mẹ chồng nàng dâu ở cùng nhau sẽ phức tạp, sản phụ lại rất dễ bị trầm cảm, sẽ tăng thêm phiền phức.

Cho nên suy xét kỹ càng, bà quyết định ở lại nhà của con gái.

Tuy rằng nhà con gái nhỏ nhưng vẫn còn con trai tiếp tế nên sống cũng an nhàn.

Vào một đêm trăng tròn, bà Lưu trở về từ nhà Lưu Húc Dương, phát hiện Lưu Thiền Quyên và một người đàn ông trung nhiên đang nói chuyện gì đó.

Bà nghe xong mới biết được đối phương là một đại sư.

Lưu Thiền Quyên hỏi vài chuyện đều bị đối phương nói trúng, sau vài lần thì cô ta nhờ đối phương đoán mệnh giúp Lưu Nguyệt, bà Lưu nghe thế thì hai mắt sáng lên. Bà biết sinh thần bát tự của Lưu Nguyệt nên tiện nói ra luôn.

Đại sư cũng nhanh chóng cho đáp án: Cháu gái bà khắc cha khắc mẹ, còn khắc cả anh chị em.

Chưa hết, con trai bà đáng lẽ có ba đứa con mới đúng, nhưng sự tồn tại của Lưu Nguyệt đã chặn đường sinh của những đứa trẻ còn lại.

Bà Lưu đã nghe qua những câu chuyện đoán mệnh chính xác của hắn ta nên không chút nghi ngờ nào, trong lòng tràn ngập lo lắng.

Bà không sợ Lâm Tư Vũ sinh ra con gái, chỉ sợ không thể sinh tiếp được.

Tuổi sinh sản của Lâm Tư Vũ cũng không phải điều mà bà có thể suy xét.

///

“…Thiền Quyên nói bệnh viện của nó vừa mới thử nghiệm một loại thuốc, có thể để cho trẻ nhỏ ra đi bình yên, không có thống khổ…” bà Lưu lí nhí nói, “Cho nên mẹ mới lấy một chút…”

Bà vẫn không dám nhìn Lưu Húc Dương.

Lưu Nguyệt bị tiếng nói ồn ào đánh thức, bắt đầu khóc nháo. Lâm Tư Vũ vội vàng đi tới bế đứa bé lên dỗ dành, đứng ở bên cửa sổ, không muốn nhìn mặt bà nữa.

Nhưng cô cũng không đi ra khỏi phòng vì cô muốn biết chân tướng.

“Chuyện không thể tưởng tượng vậy mà mẹ lại tin? Lưu Húc Dương gằng giọng: “Thiều Quyên muốn hại chết Nguyệt Nguyệt mà mẹ không nhìn ra sao?”

Lời nói đánh tỉnh bà Lưu.

Bà ngẩng đầu nhìn anh, nếp nhăn trên mặt run run, “Chuyện này mẹ bị lừa, không liên quan gì tới Thiền Quyên, con đừng trách nó.”

Bà Lưu biết tính cách của con trai, nhất định sẽ không bỏ qua.

Trái tim Lưu Húc Dương sắp nổ ra rồi, mẹ của anh còn ở đây bênh vực em gái, anh hít sâu một hơi, “Mẹ, mẹ có biết đây là phạm pháp không?”

Bà Lưu nào đã từng tiếp xúc với những chuyện như vậy, nào biết được chuyện lớn đến thế.

Lưu Húc Dương thất vọng nói: “Con sẽ báo cảnh sát, Lưu Thiền Quyên tự làm tự chịu, mẹ cũng không thể thoát tội, may mà Nguyệt Nguyệt không xảy ra chuyện lớn.”

Bà Lưu thì thào vài tiếng, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Nói xong, anh đi đến cạnh cửa sổ, nhìn Nguyệt Nguyệt đang ngủ say trong lòng Lâm Tư Vũ, sắc mặt mới hòa dịu đi một chút.

May mà nghe lời Thẩm đại sư.

Lâm Tư Vũ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt thất thố của bà Lưu, trong lòng chỉ còn cảm giác lạnh lẽo.

Bởi vì bà nội quá ngu muội mà đã suýt hại chết cháu gái ruột của mình, đến bây giờ vẫn chưa nghiệm được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Lâm Tư Vũ cũng không ngờ tới Lưu Thiền Quyên lại ác độc đến thế.

Đối với cô em chồng này, cô vẫn luôn giúp đỡ, chồng của Lưu Thiền Quyên quá rác rưởi nên cô cũng từng khuyên bảo, lúc ấy Lưu Thiền Quyên cũng nói là muốn ly hôn. Vì vậy mà Lâm Tư Vũ liền giúp cô tìm một luật sư ly hôn.

Kết quả chưa quá hai ngày, luật sư nói với cô rằng Lưu Thiền Quyên không có ý định ly hôn, còn mắng luật sư một trận.

Chuyện qua rồi, sau đó Lâm Tư Vũ cũng không đề cập lại chuyện ly hôn.

Nhưng mà những lúc rảnh rỗi, cô sẽ đưa Lưu Thiền Quyên đi mua quần áo mới, hoặc mà những thứ cô ta muốn mua, Lâm Tư Vũ đều rất sẵn lòng. Hai người ở cùng cũng rất hợp.

Không ngờ tới cô em chồng được đối xử tốt thế mà lại ra tay với cháu của mình.

Không cần nói cũng biết tên thầy bói kia là lừa gạt, bà Lưu quá dễ mắc bẫy.

Sắc mặt Lâm Tư Vũ lạnh lẽo.

Camera trong nhà bị phá hư, xem ra là bị Lưu Thiền Quyên phá hủy.

Bà Lưu đã 70 tuổi rồi, nào có hiểu mấy phương diện này, Lưu Thiền Quyên không chỉ lừa bà, mà để cho quá trình thuận lợi còn phá thiết bị theo dõi.

Có lần cô ta tới chơi nhà, Lâm Tư Vũ cũng không để ý chuyện này.

Camera trong nhà thường chỉ để trang trí, căn bản là xưa giờ đều không xảy ra chuyện gì, cho nên ngày đó bị Lưu Thiền Quyên làm nỏng cũng không ai biết.

Lưu Húc Dương nói: “Anh đã báo cảnh sát rồi.”

Lâm Tư Vũ gật đầu.

Lưu Húc Dương nói chuyện rất nghiêm trọng, mong cảnh sát sẽ đến nhanh.

Có đoạn video mới làm chứng, bà Lưu đương nhiên bị bắt về đồn điều tra, Lưu Thiền Quyên cũng không thể thoát tội.

Lâm Tư Vũ nhìn con gái yêu trong lòng, tựa trán lên mặt con bé, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bà Lưu sợ nhất là cảnh sát, vừa bị giải về là bao nhiêu lời đều tuông ra hết, kể lại toàn bộ quá trình chi tiết.

Loại thuốc kia cũng bị tịch thu.

Mấy tiếng sau, Lưu Thiền Quyên bị cảnh sát bắt tại nhà riêng, không chỉ mang tội xúi giục người khác mà còn bị điều tra về dược phẩm mới, trước sau cũng có vài tội.

Lâm Tư Vũ ở nhà chăm con, Lưu Húc Dương đến sở cảnh sát.

Lúc Lưu Thiền Quyên bị đưa vào phòng thẩm vấn, trái tim cô ta đập liên hồi, tự nhủ chuyện mình làm đã bị bại lộ rồi.

Cô ta âm thầm mắng bà Lưu được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, có chút chuyện này mà cũng làm không xong.

Lần trước dứt khoát dùng một lượng thuốc là xong rồi, đâu có kéo dài đến bây giờ, tính ra đều là do bà Lưu không đành lòng.

Hai cảnh sát ngồi đối diện, lạnh lùng hỏi: “…Cho nên, Lưu Thiền Quyên, cô còn không nhận tội sao?”

Lưu Thiền Quyên cúi đầu, tóc che hết nửa gương mặt bên trái, “Là tôi làm, là tôi xúi giục mẹ tôi, bà ấy không biết gì hết, bà ấy bị tôi lừa.”

“Thuốc là cô trộm ở bệnh viện sao?”

“Đúng vậy.” Lưu Thiền Quyên bộc trực thú nhận.

Mấy năm trước, Lưu Húc Dương tìm cho cô một việc hộ lý ở bệnh viện. Có lần cô nghe hai bác sỹ thảo luận về một loại thuốc mới vừa được nghiên cứu nên để ý.

Loại thuốc chữa bệnh đó nếu dùng cho trẻ sơ sinh thì có tác dụng trí mạng.

Cảnh sát lại hỏi: “Vì sao cô lại làm như vậy.”

Đối mặt với vấn đề này, Lưu Thiền Quyên thật lâu sau mới mở miệng.

*
#12042021


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.