Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 72: Weibo nâng cấp lần 2.



Nội dung bài viết chỉ có một câu như vậy, ngay cả ảnh chụp làm bằng chứng cũng không có.

Tài khoản này không có nhiều người theo dõi lắm, những bình luận và chia sẻ đều là cọ nhiệt nhưng không thể không nói là chủ tài khoản này đạt được mục đích rồi.

Phần bình luận có không ít fan của Thẩm Nguyên Gia nói bác chủ nói nhăng nói cuội, hơn nữa lượt chia sẻ đã lên đến một ngàn, nhiều hơn hot search ngày trước.

Thẩm Nguyên Gia lướt xem bình luận.

“Chỉ một câu như vậy thôi á? Làm ăn gì kì cục vậy, ít nhất cũng phải có chứng cứ chứ.”

“Bác chủ nói rất tỉ mỉ, tôi nghĩ là đã từng hợp tác với Thẩm Nguyên Gia rồi nên mới biết, biết người biết mặt không biết lòng, Thẩm Nguyên Gia nhìn vậy thôi chứ ai biết sau lưng như thế nào.”

“Tôi thấy weibo của Thẩm Nguyên Gia đăng nên mới biết cô ta là người mẫu, kiểu gì cũng sẽ có người đứng ra vạch trần cô.”

“Bác chủ mau lấy chứng cứ ra đây, để cho bọn họ thấy mình lợi hại cỡ nào, vả hết chúng nó!”

Chứng cứ cái gì chứ?

Thẩm Nguyên Gia nghĩ nghĩ, lúc chưa sống lại thì đoạn video đó đã hủy hoại cuộc đời của cô, nhưng chuyện này đối với người khác thì lại rất bình thường.

Một người mẫu chưa từng lên sàn diễn thì có mấy ai để ý chứ.

Chuyện đó khiến cô bị công chúng chửi rủa, sau đó mất luôn công việc. Đây chính là sức mạnh của dư luận.

Thẩm Nguyên Gia không nghĩ ra được còn cái gì có thể hắc cô nữa, trừ phi cái video khi đó chưa bị xóa đi.

Việc đầu tiên cô làm khi sống lại chính là lật ngược lại tình thế khiến cô bị quở trách, trực tiếp tìm người quay đoạn clip đó để xóa.

Chắc chắc đã xóa rồi chứ, cô đã tận mắt thấy thông báo đã xóa, hơn nữa biểu cảm của cô gái đó đã biểu lộ tất cả.

Đầu ngón tay Thẩm Nguyên Gia giật giật, có chút tò mò động thái tiếp theo của bác chủ.

Cô tìm những tin tức liên quan trên mạng. Quả nhiên trên mạng cái gì cũng có, còn có cách khôi phục lại những thứ vô tình bị xóa, cái này khiến cô mở mang tầm mắt.

Nếu vậy thì cô gái kia có thể khôi phục video sao?

Nếu thế thì cô không còn cách nào khác, video đó muốn xén như thế nào thì xén, cắt câu lấy nghĩa rồi đăng lên thì cô có trăm cái miệng cũng không thể cãi.

Trong phòng học cũng có vài người đang lướt weibo, ánh mắt mấy cô gái đó lén lút nhìn về phía cô, âm thầm cười ra tiếng nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Sao vậy?” Đột nhiên Chu Lộ lên tiếng.

Thẩm Nguyên Gia trả lời, “Không có gì, chuyện trên weibo thôi.”

Chu Lộ từng trải nhiều hơn cô, đương nhiên có kinh nghiệm, “Lơ đi là được, nếu là thật thì không thể giả, là giả thì chắc chắc không bao giờ thành thật.”

Lúc trước khi cô vừa mới bước vào con đường đi show giải trí này, có rất nhiều người nói ra nói vào cô ở trên weibo, nói cô catwalk không đi, đi show tạp kỹ làm gì.

Show tạp kỹ đó quay ở khu du lịch, cô vừa mới kết thúc một chuyến lưu diễn quốc tế nên nhân cơ hội thả lỏng mà thôi, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.

Còn có vài người nói cô muốn vào giới giải trí, cái này Chu Lộ khịt mũi coi thường, cô sớm đã ở trong giới rồi, người mẫu là một nửa showbiz còn gì.

Thẩm Nguyên Gia tin những lời này, “Cảm ơn chị Chu Lộ.”

Thẩm Nguyên Gia cũng không cảm thấy có gì đáng buồn. Sau khi sống lại, cái gì cũng không ảnh hưởng được cô, trên mạng đều là những thứ so sánh giả dối, cô nên tập trung vào công việc thì hơn.

Ánh mắt cô dừng lại trên weibo.

Bác chủ cảm thấy mình đứng trong tối nên không ai phát hiện sao?

Thẩm Nguyên Gia lần đầu tiên cảm thấy weibo đoán mệnh đã cứu cô, bởi vì cô có thể xem được thông tin thật của chủ tài khoản.

Chỉ cần đối phương sử dụng tài khoản thật của mình.

Trước mắt thì tài khoản này đã được chứng thực, trừ phi đối phương mua lại tài khoản nên không phải là thông tin của bản thân.

Sau khi theo dõi, di ảnh bên trái là một bà cụ, Thẩm Nguyên Gia chưa từng gặp, cũng không nhận ra là ai hết.

Cô tiếp tục xem bên dưới.

Họ tên: Triệu Thu Lộ.

Ngày sinh: 1/4/1994.

Ngày mất: 26/5/2075.

Triệu Thu Lộ? Cô chưa từng nghe qua cái tên này, mà bây giờ blogger mọc lên như nấm, cô không biết cũng là điều bình thường.

Cô kéo xuống phần lịch biểu, cho dù không biết đối phương là ai nhưng vẫn có thể xem người ta có xui xẻo hay không mà nhỉ.

Phần lớn lịch biểu đều hiển thị màu trắng, chỉ có ngày mốt và sau đó nữa là màu đỏ, nhưng màu sắc không đậm lắm.

Thẩm Nguyên Gia bấm vào xem.

[Ngày 1 tháng 5 năm 2018 – nguy hiểm cấp 1] Bị ăn vạ.

[Ngày 2 tháng 5 năm 2018 – nguy hiểm cấp 1] Bồi thường tiền.

Ăn vạ sao? Đầu năm nay trên đường có đủ thể loại ăn vạ, không ngờ tới bác chủ còn bị bắt bồi thường tiền.

Thẩm Nguyên Gia nghĩ: Đáng lắm.

Còn lại mấy ngày màu trắng thì không có chuyện gì đặc biệt, đều là những chuyện vặt thường ngày, không lộ thêm tin tức gì, không dùng được gì.

Ảnh hiện trường tử vong là một bà cụ hai mắt nhắm nghiền trên ghế.

Thẩm Nguyên Gia thoát weibo.

“Mọi người đi thay giày trước đi.” Cô giáo đứng đằng trước nói, dáng người mảnh mai. Trước kia cô giáo là người mẫu, ở nước ngoài cũng có chút danh tiếng nên thừa sức dạy bọn họ.

Sau khi Thẩm Nguyên Gia mang cao gót vào thì cao lên rất nhiều. Nhóm người mẫu ai ai cũng thích ứng với giày cao gót nên không có ý kiến gì.

***

Kết thúc một tiết học, cô giáo tuyên bố nghỉ ngơi.

Trong phòng học lập tức vang lên tiếng thở phào, còn có tiếng ném giày.

Thẩm Nguyên Gia quay về vị trí của mình, mở điện thoại lên.

Có lẽ đối phương mua hot search nên chuyện của cô cứ thế mà lên cuối bảng rồi.

Lần này bấm vào lại lộ ra một điểm bất lợi với cô, một tài khoảng blogger khác chụp được màn hình khi cô follow và unfollow người khác liên tục, bao gồm cả Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm.

“Này chắc là muốn móc nối quan hệ nhưng sau đó không thành công quá?”

“Móc nối với mấy người này có tác dụng rất lớn với Thẩm Nguyên Gia, cô gái này có đầu óc ghê.”

“Còn có mấy lần làm lúc khuya nữa, cũng đáng sợ quá, hơn nửa đêm mà đi theo dõi rồi lại hủy theo dõi weibo của người khác, nghĩ kiểu gì cũng thấy đáng sợ.”

“Bây giờ loại người nào cũng có thể vào giới giải trí sao?”

Lúc Thẩm Nguyên Gia theo dõi bọn họ là hồi cuối năm ngoái, khi đó cô chẳng có chút nổi tiếng nào, không ngờ lúc đó đã có người rình rập cô.

Cô cũng đoán trước được sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nhưng thực sự không còn cách nào khác, weibo không có chức năng theo dõi lặng lẽ.

Cho nên cô mới chọn ngay nửa đêm để theo dõi, không ngờ vẫn bị chụp hình lại.

Ánh mắt cô dần ảm đạm.

Nếu đã rình rập cô lâu vậy rồi thì chắc chắn không phải là người mới quen, cũng không có khả năng là cô gái bị cô xóa đoạn clip kia đi.

Đời trước có thể cắt xén video, làm ra mấy chuyện khiến cô bị chỉ trích, nhưng Thẩm Nguyên Gia không chắc Triệu Thu Lộ này có phải là cô gái đã quay video hay không, lúc đó lẽ ra cô nên hỏi tên.

Ảnh hiện trường cho thấy Triệu Thu Lộ mặt đầy nếp nhăn, không nhìn ra được có điểm gì giống với cô gái lúc đó.

Mà blogger này chắc là không có thù oán gì với cô.

Thẩm Nguyên Gia cất di động, chuyên tâm học tập.

Màn hình khóa di động chớp lên một cái, sau đó di động tự động lên weibo, tải bản cập nhật mới, chờ xác nhận tải xuống.

Có điều tiết học này Thẩm Nguyên Gia học có mấy chục phút, rất nhanh đã xong.

Đúng là tự học khác hoàn toàn khi được giáo viên hướng dẫn, trước kia Thẩm Nguyên Gia chỉ xem video, lần này được cô giáo dạy còn có thể sửa sai cho mình, tiếp thu rất nhanh.

Chạng vạng 5 giờ, kết thúc buổi học.

Sau khi Chu Lộ rời đi, Thẩm Nguyên Gia cũng không quen ai trong lớp này, cô cũng chả còn sức để đi làm quen người khác, sau này tính sau.

Cô sửa soạn đồ của mình rồi ra khỏi công ty.

Lộc Nguyệt đang chờ ở bên ngoài, “Thẩm tiểu thư có muốn ăn tối luôn không?”

Thẩm Nguyên Gia nói: “Không cần đâu, về nhà chị tự làm ăn.”

Đèn bên ngoài đã sáng, bây giờ là thời điểm tan tầm, con đường nào cũng chật ních xe cộ, Đế Đô chạng vạng tối có một sức hút khó tả.

Thẩm Nguyên Gia cực kỳ mệt mỏi mà dựa vào cửa kính xe ô tô.

Nửa tiếng sau, xe vừa mới qua được một cái ngã tư thì cô tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, phục hồi lại tinh thần.

Di động vang lên, có tin nhắn wechat.

Là của Giang Bạn: 【Bao nhiều tiền?】

Thẩm Nguyên Gia chưa hiểu lắm, gửi một dấu chấm hỏi qua cho anh.

Đừng nói là cảnh sát Giang phá án nhiều quá nên bị chập mạch rồi nha.

Nhớ tới lần trước anh khẩu thị tâm phi ở thôn Thanh Sơn, bảo không tin nhưng cuối cùng vẫn đi, thế thì chính là miệng nói không nhưng thân thể vẫn rất thành thật trong truyền thuyết sao.

Thẩm Nguyên Gia nheo nheo mắt.

Dạo trước cũng không tin cô đoán mệnh nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời cô nói đấy thôi.

Giang Bạn: 【Cô Thẩm thật sự có công rất lớn với đội cảnh sát khu vực Giang Hải của chúng tôi, nghe nói mời đại sư xuống núi đều phải có phí, cô vất vả như vậy nên tôi muốn cảm ơn một phen.】

Lần này đã đánh được một câu hoàn chỉnh.

Thẩm Nguyên Gia cảm thấy anh đánh ra được mấy chữ này cũng không dễ dàng gì, cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời: 【Vì dân phục vụ.】

Mà hơn nữa lương cảnh sát cũng không cao lắm.

Thẩm Nguyên Gia thường xuyên thấy mấy tin tức liên quan đến cảnh sát nhiều năm trời sống chết hoàn thành nhiệm vụ nhưng lương còn không bằng một công nhân bình thường.

Chưa nói mấy nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao, có tiền mà mất mạng thì ai tiêu.

Thẩm Nguyên Gia cũng không định dùng bói toán kiếm tiền thật.

Bên kia không trả lời gì nữa, chắc là lại bị câu nói của cô làm cho câm nín rồi.

Đang nghĩ ngợi thì tin nhứn nữa lại đến: 【Tư tưởng giác ngộ của cô Thẩm thật cao】

Thẩm Nguyên Gia chớp mặt cạn lời.

Nói chuyện như thế thì cô thật quan ngại cho bạn gái tương lai của Giang Bạn.

Thẩm Nguyên Gia mở weibo lên, định xem có tin gì mới không thì phát hiện load quài load không được.

Lúc này cô mới để ý weibo đã cập nhật lại rồi.

Thẩm Nguyên Gia phấn chấn lên, lần đầu tiên weibo cập nhật đã thay đổi rất nhiều, hiện tại không biết còn có công năng nào mới nữa không.

Chắc sẽ không đi lùi đâu nhỉ.

*

#01052021


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.