Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 153: "Giọng của anh rất dễ nghe"



Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

Thẩm Nguyên Gia xấu hổ xong cũng không có suy nghĩ gì khác.

Dù sao tin hay không thì tùy, cô sẽ không nói ra những chuyện mà mình đã biết trước, Giang Bạn nghĩ nhiều cũng vô ích.

“Weibo của anh toàn chuyện công việc, có gì không thể xem chứ.” Thẩm Nguyên Gia nói chuyện cũng không để ý gì, “Chẳng lẽ anh chưa từng xem qua Weibo của tôi?”

Giang Bạn thật sự không thể phủ nhận, bởi vì chuyện anh like bài viết của cô là thật.

Lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia khiến anh không biết phải nói gì, tâm trạng cô rất tốt khen một câu: “Cảnh sát Giang, thành thật mà nói, giọng của anh rất dễ nghe.”

Thẩm Nguyên Gia chưa bao giờ tiếc nói ra những lời khen như vậy, huống chi đây là sự thật.

Đã mở miệng thì sẽ không xấu hổ, cô dứt khoát nói thêm vài câu: “Nói thật, anh là người có giọng nói hay nhất trong số những người mà tôi quen biết.”

Sau đó, cô nhìn thấy Giang Bạn phía đối diện ngẩn người, bên tai hình như có hơi ửng đỏ.

Thẩm Nguyên Gia có chút ngạc nhiên nhưng không thể hiện rõ ràng, chuyển đề tài: “Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về nghỉ ngơi.”

Dù sao trong mắt người khác, người mẫu muốn giữ sức khỏe cần có thời gian nghỉ ngơi, cô lấy cái cớ này khá bình thường.

Giang Bạn im lặng một lát mới nói: “Tôi đưa cô về.”

Thẩm Nguyên Gia vốn dĩ muốn từ chối nhưng nghĩ lại, hiện tại Lộc Nguyệt không ở bên cạnh, vẫn nên để anh đưa về là an toàn nhất.

Trời đã về đêm, về tới chung cư cũng đã hơn mười giờ.

Thẩm Nguyên Gia đang định mở cửa xe, Giang Bạn nhìn vào kính chiếu hậu nói: “Cô vẫn chưa xem mệnh cho tôi.”

Tay cô dừng lại, sau đó nghĩ đến đoạn video đã xem trước đó, nhíu mày, trả lời ngắn gọn: “Thiên cơ bất khả lộ, tôi chỉ có thể nói, anh sẽ sống rất thọ.”

Đương nhiên Giang Bạn không tin.

Thẩm Nguyên Gia không muốn bị anh truy hỏi nên vội xuống xe, vẫy tay chào rồi đi vào chung cư.

Dọc đường về nhà tim cô đập cực nhanh, ngồi trên sô pha điều chỉnh lại tâm lý xong mới yên lặng cảm thán hai câu.

Ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, Thẩm Nguyên Gia vội vàng đi qua kéo lại.

Là người trong giới tất nhiên phải đóng kín màn cửa, cần phải bảo vệ sự riêng tư, nếu không bị paparazzi chụp hoặc mua được sẽ bị tung ra ngay.

Chỉ là cô không ngờ, xe của Giang Bạn vừa ra khỏi tiểu khu liền biến mất ở phía trước.

***

Sáng hôm sau, Thẩm Nguyên Gia bị đánh thức bởi cú điện thoại của Tôn Ngải.

Cô mơ mơ màng màng tìm điện thoại, giọng nói phóng đại ở đầu dây bên kia truyền tới: “Nguyên Gia, tớ muốn điên lên luôn rồi! Tại sao lại như vậy……”

Cô ấy đang nói lại đột nhiên im lặng.

Trực giác cho Thẩm Nguyên Gia biết có gì đó không bình thường, lập tức tỉnh táo, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

Lúc này mới nghe thấy giọng của Tôn Ngải có chút nghẹn ngào: “Cậu lên Weibo xem sẽ biết……”

Trong lòng Thẩm Nguyên Gia có hơi bất an, nhưng nhất thời lại không thể nghĩ được đã xảy ra chuyện gì, đành phải mở Weibo.

Vừa bật mạng lên, vài thông báo liền nhảy ra.

Cô không vội xem, trực tiếp vào phần hot search, không kịp mở xem gì mà ngẩn người nhìn chằm chằm vào hai cái tên phía trên, phía sau còn có chữ “Bạo”.

Trong lòng Thẩm Nguyên Gia lộp bộp một tiếng.

Cô nhấp vào xem tin về Lăng Lị Tư, bài đăng mới nhất là: “Mới vừa ngủ dậy đã thấy hot search, đây là cách PR bộ phim mới của Lăng Lị Tư à?”

Kéo xuống một chút, một tài khoản khác trả lời: “?? Cái này là hot search tấu hài hả? Lăng Lị Tư qua đời? Có chắc là không viết nhầm tên không đó?”

Thẩm Nguyên Gia quay về mở toàn bộ hot search mới phát hiện, ngoại trừ hai cái tên riêng lẻ nằm phía trước, phía dưới chính là tin tức Lăng Lị Tư và Trần Minh Toàn qua đời.

Lượt tìm kiếm tin tức cũng liên quan tới hai người.

Thẩm Nguyên Gia mím môi, thoát ra nhìn ngày tháng, quả nhiên là một tháng mười.

Mấy hôm nay do Giang Bạn dời sự chú ý, cô hoàn toàn quên mất chuyện của Trần Minh Toàn và Lăng Lị Tư, ai ngờ lại nhanh như vậy.

Tôn Ngải đã cúp điện thoại, Thẩm Nguyên Gia cũng không gọi lại, cô biết bây giờ nên để cô ấy một mình là tốt nhất.

Nhấp vào xem Weibo của Trần Minh Toàn cùng Lăng Lị Tư, bình luận mới nhất quả nhiên đều không tin hai người xảy ra chuyện.

Thẩm Nguyên Gia còn đang hoảng hốt, một thông báo mới xuất hiện —— công ty của Trần Minh Toàn và Lăng Lị Tư đưa ra phản hồi.

Mọi thứ đã được kết luận.

Là người biết rõ nhất, cô đương nhiên biết bài phản hồi sẽ không viết những chuyện gây ra tranh cãi, cũng là vì không muốn làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Về chuyện giữa Trần Minh Toàn và Lăng Lị Tư, công ty của họ chắc chắn là bên rõ ràng nhất.

Khoảng thời gian trước lúc tin tức bay đầy trời còn có người bình luận bên dưới Weibo của họ rằng đồng tính thật kinh tởm, spam khắp mọi nơi.

Hiện tại tất cả đã biến mất.

Thẩm Nguyên Gia không thể nói ra được cảm giác của mình.

Nếu còn nhớ rõ chuyện này có lẽ cô có thể thay đổi được, nhưng lại không thay đổi được quan hệ giữa hai người, cô không thể can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của người ta.

Chức năng dự đoán của Weibo cho cô khả năng cứu giúp người khác, rồi lại khiến cho cô có đôi khi không thể không máu lạnh, cái cảm giác không thể cứu được người thật sự quá tồi tệ.

Thẩm Nguyên Gia thở dài.

Trần Minh Toàn lựa chọn phương thức cực đoan như vậy, rốt cuộc là oán hận Lăng Lị Tư hay có nguyên do khác, hiện tại đã không còn biết được nữa.

Weibo bùng nổ, một vài nhóm người cũng bùng nổ theo, đã nhiều ngày không thấy tung tích bây giờ bỗng đồng loạt xuất hiện.

Lưu Lị gọi điện thoại tới: “Em có muốn phát Weibo chia buồn một chút không?”

Thẩm Nguyên Gia vẫn chưa nghĩ tới điều này, được cô ấy nhắc nhở có hơi ngơ ngác, hỏi: “Chia buồn trên Weibo ạ?”

“Làm cho người ta biết.” Lưu Lị nói: “Nói đúng ra em có thương tiếc như thế nào là chuyện của em. Nhưng cả Trần Minh Toàn và Lăng Lị Tư lúc trước đều từng theo dõi em, mấy nhóm anh hùng bàn phím rỗi hơi cũng sẽ chú ý đến em, nên làm để tránh rước lấy phiền phức.”

Thẩm Nguyên Gia có chút chán ghét với những chuyện như thế này, nhưng quả thật những gì chị ấy nói rất đúng.

Dù cho cô và Trần Minh Toàn cùng Lăng Lị Tư có gặp qua vài lần và cũng chưa nói chuyện gì, nhưng người ở ngoài nhìn vào lại khác.

Thẩm Nguyên Gia muốn cúp điện thoại lại nhịn không được hỏi: “Chị Lị, chị có biết chuyện giữa Trần Minh Toàn và Lăng Lị Tư không?”

Lưu Lị im lặng hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Em là người mới vào giới cho nên không biết.”

Lời này mang nhiều ý tứ, Thẩm Nguyên Gia lập tức hiểu nhất định trong đó có chuyện gì đó mà cô không biết, tức khắc tính tò mò nổi lên.

Lưu Lị thở dài, hạ giọng nói: “Trần Minh Toàn có thể đi trên con đường này, cũng không phải không có liên quan tới Lăng Lị Tư, bởi vì cô ấy bị ép buộc.”

Đáp án này giống như một quả bom lập tức nổ vang bên tai Thẩm Nguyên Gia.

Dường như là ngay lập tức, cô nhớ ra đã từng xem qua tư liệu về Trần Minh Toàn, đoạn thời gian lúc mới ra mắt của cô ấy vẫn luôn không được như ý, vài bộ phim đều bị hoãn lại.

Mãi cho đến những năm gần đây những bộ phim bị hoãn chiếu mới được lên sóng, lúc này mới nổi tiếng.

Nào có sự trùng hợp như vậy, trừ phi Trần Minh Toàn xui xẻo tới cực điểm mới có thể mỗi bộ phim đều bị hoãn không được công chiếu. Mà cho dù có hoãn thì lý do đưa ra cũng hợp lý, không có khả năng đột nhiên lập tức được phát sóng như vậy.

Thẩm Nguyên Gia không biết nhiều về những việc này trong giới nghệ sĩ, nhưng cũng có thể cảm giác được có gì đó không ổn.

“Chuyện này em có biết cũng không sao, không ít người trong giới cũng hiểu rõ.” Lưu Lị nói: “Lúc Lăng Lị Tư áp bức Trần Minh Toàn cũng nên chuẩn bị tâm lý, ở chung lâu như vậy không thể không biết cái tính kia của Trần Minh Toàn.”

Thẩm Nguyên Gia nghe xong vẫn cảm thấy hoảng sợ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.