*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầng một giống như những tầng khác trong khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, cũng gồm tám phòng, được chia ra làm hai bởi một cây cột lớn.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, đưa mắt quan sát mọi thứ, chỉ là do không gian cứ mờ mờ tối tối, nên tôi không tài nào có thể trông thấy hết tất cả các phòng trên dãy hành lang được.
Âm thanh của tiếng mưa giờ phút này nghe như thể tiếng gõ của chuông đồng hồ, âm vang vào tận sâu bên trong tâm trí không thể ngừng lại.
Bỗng dưng mùi nhang khói từ đầu bay thoang thoảng, mùi vị của nó lúc này rất nồng so với bình thường, tôi vô thức cảm thấy khó chịu và có chút hô hấp không thông với nó.
Ngọn gió mang theo hơi lạnh liên tục thổi vào người tôi, làm cho rùng mình mấy lần, da gà da vịt trên người nổi lên hết.
Ánh sáng mờ ảo chiếu lên cả dãy hành lang tầng một, biến nó trở thành một nơi vắng vẻ u ám, chứa đầy âm khí.
“Cạch”.
Một tiếng động kỳ lạ vang lên ở phía trước, khiến cho tôi giựt mình một cái, ngay lập tức theo phản ứng tự nhiên chú ý về phía đó.
Cánh cửa của căn phòng thứ hai cách tôi một khoảng không xa đang mở ra.
“Phi Võ là anh sao?”
Tôi khe khẽ lên tiếng hỏi, bởi vì trong lòng tôi hi vọng người vừa mới mở cửa kia là Trần Phi Võ, dù sao đi nữa thì anh ta cũng lên đây trước tôi, nếu vào trong một căn phòng nào đó gần cầu thang, thì sẽ dễ dàng trả lời cho câu hỏi, tại sao không thấy anh ta ở trên dãy hành lang.
Câu hỏi của tôi vừa dứt, nhưng không hề có một lời hồi đáp, mọi thứ lại trở về với vẻ im lặng rợn người lúc ban đầu.
Do hiện tại tôi chỉ có một mình, nên mọi đường đi nước bước đều phải tính toán một cách rõ ràng tỉ mỉ nhất, nhằm để bảo đảm an toàn.
Sau khi quan sát tình hình một hồi, vẫn không có chuyện gì xảy ra, tôi liền hít một hơi lạnh để lấy dũng cảm, quyết định bước tới gần đó coi sao.
Càng di chuyển tới gần cánh cửa, tôi lại cảm thấy không gian càng trở nên lạnh hơn, cái hơi lạnh này không giống với hơi lạnh bình thường, nó hệt như thấu vào xương vào tủy vậy.
Vì điều đó mà bước chân của tôi bắt đầu chậm lại dần, cho tới khi bản thân đã đứng trước lối vào.
Một căn phòng như bao căn phòng khác của khu ký túc xá xuất hiện trước mắt tôi, chỉ có điều hiện giờ nó mờ tối, lạnh lẽo và như một nơi đã bỏ hoang rất lâu rồi.
Ở bên trong phòng, cánh cửa sổ không được đóng lại, vì vậy những ngọn gió từ ở phía bên ngoài thổi liên tiếp vào, lay động tấm rèm, làm nó tung bay giữa không trung.
Đang quan sát từng ngóc ngách một, thì tôi đột nhiên phát hiện ra ở phía gần giường ngủ có một bóng người, người này đang lục lọi gì đó, dáng dấp nhìn rất giống Trần Phi Võ.
Suy đi nghĩ lại một lúc, tôi quyết định không tiến tới mà đứng tại chỗ lên tiếng gọi “Phi Võ, là anh hả?”
Giọng nói của tôi khá lớn và đủ để cho người kia nghe thấy.
Anh ta ngừng hành động của mình lại, quay mặt về phía của tôi, đáp “Ừ”.
Trong sự mờ tối của căn phòng, vẻ mặt của Trần Phi Võ từ từ hiện ra, chỉ là sao tôi cảm thấy nó hình như rất mông lung, không giống thực tại chút nào.
“Nè, qua đây phụ tôi một tay đi”.
Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, thì Trần Phi Võ bỗng dưng lại lên tiếng, âm thanh trầm trầm của anh ta làm dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn. Tôi liền hướng sang phía anh ta, tỏ mò hỏi “Chuyện gì vậy? Bộ anh đã tìm ra manh mối rồi hay sao?”
“Ừ”.
Trần Phi Võ ngắn gọn trả lời “Tôi vừa mới tìm ra được manh mối, cậu qua đi giúp tôi đi, nhanh lên”.
Nghe anh ta thúc giục, khiến cho tôi không nghĩ ngợi nhiều, vội bước tới gần.
“Cậu mau nhìn cái này đi”.
Trần Phi Võ vươn tay kéo tôi lại sát bên cạnh của anh ta, vừa nói vừa chỉ vào cái giường trước mặt.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó, nhưng mà ngoài sự lộn xộn của mền bông ra, thì hoàn toàn chẳng có gì hết, không biết anh ta muốn tôi nhìn cái gì nữa đây?
Trần Phi Võ đợi tôi quan sát một vài giây rồi anh ta mới trầm giọng lên tiếng hỏi “Sao? Cậu có nhìn thấy gì kỳ lạ hay không?”
Anh ta vừa nói xong, tôi ngay lập tức lắc đầu, đáp “Có gì đâu”.
Nói tới đây tôi dừng lại, rồi ngẩng mặt lên nhìn anh ta, khó hiểu cất tiếng “Rốt cuộc là anh muốn tôi nhìn cái gì thì cứ nói ra luôn đi, như vậy chẳng phải là sẽ nhanh hơn hay sao?”
Trần Phi Võ bày ra vẻ mặt thất vọng, hướng về phía tôi, nói “Cậu nhìn kỹ lại đi, không phải bên trong mền bông có giấu cái gì hay sao?”
Nghe anh ta nói, tôi liền vội vội vàng vàng nhìn kỹ lại.
Đúng thiệt là ở bên trong mền bông có giấu vật gì đó, nhưng mà tại vì ánh sáng trong phòng hiện giờ quá yếu ớt, cho nên nếu như nhìn không kỹ càng, nhất định sẽ không phát hiện ra.
“Vật này là gì vậy?”
Tôi lo lắng lên tiếng hỏi.
Trần Phi Võ ầm ừ, trả lời “Có vẻ như là một vật quan trong mà nạn nhân trước khi chết đã giấu vô đây”.
“Cái gì?”
Tôi kinh ngạc, lắp ba lắp bắp hỏi “Phòng… phòng này là… là của nạn nhân vừa mới chết sao?”
Trần Phi Võ gật đầu một cái dứt khoát, đáp “Phải”.