Tân Lang Thứ 7

Chương 53: Tấm hình cũ



Tôi lê thân xác mình trở về phòng.

Mọi chuyện về vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này, diễn ra quá mức nhanh chóng, cho dù tôi đã cố gắng hết sức mình để có thể nắm bắt nó, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại thất bại ê trề, kẻ thủ ác đứng đằng sau mọi chuyện thiệt sự quá lợi hại, với sức lực của một người bình thường như tôi quả thật đấu không lại, bây giờ tôi không biết nên làm sao nữa đây.

Nạn nhân thứ sáu đã chết, vậy chỉ còn một nạn nhân duy nhất thôi, đây cũng chính là cơ hội cuối cùng của tôi, nếu như tôi không thể ngăn cản được tên hung thủ ra tay với nạn nhân này, thì coi như vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 sẽ tiếp tục một vòng lặp mới, các nạn nhân mới sẽ cứ như vậy mà tiếp tục bị hung thủ sát hại.

Tôi mở của phòng, bước vội tới giường, tiếp đó cả thân người của tôi té xuống mền nệm, tôi đã mệt mỏi ở ngoài thân xác, thất vọng trần đầy ở trong tâm trí, nên chẳng còn muốn nghĩ ngợi thêm gì nữa, cứ vậy mà nhắm mắt ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay biết.

“Reng… reng… reng…”.

Tiếng chuông điện thoại di động của tôi vang lên không ngừng, nó bắt buộc tôi phải thức dậy.

Tôi chầm chậm ngồi dậy, bộ dạng lúc này vẫn còn đang say ngủ, nheo nheo đưa đôi mắt nhìn xung quanh.

Bây giờ không biết là lúc nào rồi, trong phòng chẳng có một ai hết, ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm ở khung cửa sổ rọi một đường khá dài vào trong phòng.

“Reng… reng… reng…”.

Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên một lần nữa, tôi thở dài, cố gắng tỉnh táo lại để tìm coi, rốt cuộc những chiếc điện thoại di động đang nằm ở đâu mà cứ kêu hoài.

Sau khi lục tung mùng mền chiếu gối, tôi cũng đã tìm được chiếc điện thoại.

Lúc nhìn vào màn hình, tôi có chút ngạc nhiên.

Bây giờ đã là mười giờ sáng rồi ngày hôm sau, tôi đúng thiệt không ngờ bản thân mình lại ngủ một giấc dài tới vậy. Đồng thời cũng chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, chính là hôm nay tôi có để lịch hẹn báo giờ trong điện thoại, nhằm nhắc nhở bản thân rằng, phải tới chỗ thư viện để trả lại đống sách đã mượn từ hồi tháng trước.

Tôi ngáp một cái, rồi dùng tay vỗ vỗ vào mặt mình cho tỉnh táo lại.

Tiếp đó bước vào bên trong phòng tắm, tắm rửa thay đổi quần áo, vệ sinh cá nhân, rồi thu xếp đống sách cần trả lại, cùng với cuốn sổ của Dương Đăng. Tôi quyết định sẽ tới chỗ Dương Đăng trước, sau đó mới tới thư viện.

Tôi mất kha khá thời gian mới có thể làm xong những công việc này.

Hiện tại, tôi nghĩ, chắc có lẽ là mình nên đi tìm Trần Phi Võ để bàn bạc thêm về nạn nhân thứ bảy, cũng như kiếm cách ngăn cản tên hung thủ ra tay.

Chỉ là, tôi mải mê suy nghĩ nên đụng trúng một người.

Một đống giấy tờ ngay lập tức bay giữa không trung, tạo ra cảnh tương y hệt như trong các bộ phim truyền hình vậy.

“A, xin lỗi, xin lỗi”.

Tôi vội vội vàng vàng vừa lên tiếng xin lỗi vừa cúi người xuống lụm lại từng tờ giấy một trên sàn gạch bông.

“Không sao đâu”.

Một giọng nam rất quen thuộc vang lên bên tai, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện ra người vừa mới bị mình đụng trúng không ai khác chính là thầy Ngô Văn.

“Thầy Ngô Văn”.

Tôi bất giác lên tiếng.

Thầy Ngô Văn nhìn tôi mỉm cười, nói “Ừm, chính là thầy đây”.

Tôi “Dạ” một tiếng, cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng, bèn đánh trống lảng sang chuyện khác, trầm giọng hỏi “À, giấy tờ nhiều như vậy, không biết thầy định đem đi đâu?”

“Đây là giấy tờ của ban nhiếp ảnh”.

Thầy Ngô Văn chậm rãi giải thích “Thầy vừa mới xử lý xong, định đem qua bên đó”.

“Ơ”.

Tôi khó hiểu, thấp giọng hỏi “Sao thầy không nhờ mấy bạn nam sinh viên giúp đỡ, chứ một đống giấy tờ như vầy, mà đem tới ban nhiếp ảnh sẽ mất rất nhiều thời gian”.

Thầy Ngô Văn nhìn tôi, cười nói “Chuyện này là chuyện nhỏ mà, một mình thầy có thể làm được”.

Tôi nghe thầy ấy nói vậy, liền cảm thấy không ổn chút nào, cũng vì từ đây tới ban nhiếp ảnh phải đi tới mấy dãy hành lang, còn lên lầu nữa.

Suy đi nghĩ lại một hồi, tôi bèn quyết định “Thầy Ngô Văn, lúc nãy em vô tình đụng trúng thầy như vậy, làm cho thầy tốn công lụm lại, công thêm phí thời gian, không bằng em sẽ đem giấy tớ tới phòng nhiếp ảnh phụ thầy, coi như chuộc lỗi”.

Tôi cố gắng nói làm sao cho thầy Ngô Văn không thể từ chối được.

Thầy Ngô Văn hình như biết được điều này, liền thở dài, đáp “Thôi vậy cũng được, thầy cảm ơn em trước”.

Tụi tôi mau chóng lụm hết đống giấy tờ lên, rồi vội vàng đem chúng tới ban nhiếp ảnh.

Khi tới nơi, thầy Ngô Văn liền sắp xếp mọi thứ vào đúng vị trí của nó, còn tôi đứng đợi, rảnh rỗi nên có nhìn sang mấy tấm hình cũ treo trên tường.

Trong khoảnh khắc, tôi chợt trông thấy hình ảnh của Trần Phi Võ ở trong một tấm hình, nó khiến cho tôi cứ nhìn chằm chằm.

“À, cậu ấy là nam khối năm nhất nổi tiếng của trường mình mấy năm trước đó”.

Thầy Ngô Văn đột nhiên lên tiếng, khiến cho tôi giựt mình nhìn sang.

Lúc này mới phát hiện ra, thầy ấy đang đứng ở cạnh tôi, đôi mắt chăm chú nhìn vào trong tấm hình của Trần Phi Võ, chỉ là ánh mắt này chứa đầy hoài niệm hòa lẫn chút buồn bã.

Thầy ấy chợt thở dài, nghẹn ngào nói thêm “Nhưng mà tiếc thay, thằng nhóc đẹp trai này đã qua đời cách đây vài năm trước, là một trong những nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn ở khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt”.

Câu nói vừa dứt, tôi như thể bị sét đánh ngang tai, cả người cứ run lên bần bật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.