Khi xuống xe, đề tài vừa nãy nhanh chóng bị bỏ qua, Hứa Tề Tư đi theo phía sau Hứa Tề Hiền, nơi đầu tiên ghé vào chính là cửa hàng quần áo.
Quần áo thu đông đều khá là nặng, người trong nhà đều không muốn Hứa Tề Tư dọn dẹp cực nhọc liền ngay từ đầu đã nói sẽ để Hứa Tề Hiền trực tiếp dẫn cậu đến cửa hàng gần đó chọn, vừa đúng lúc làm đầy đủ quần áo đơn sơ của cậu.
Quần áo ngày thường của Hứa Tề Tư ít đến đáng thương, cái quan niệm vẫn còn mặc được thì mặc của cậu khuyên mãi vẫn không bỏ được, cơ bản cứ hai ba năm sẽ không có quá ba bộ quần áo mới.
Người nhà lại không thể cứng rắn cưỡng chế bắt ép cậu, đành để cậu tùy tâm tùy ý, nhân lúc này đây mới có cái cơ hội mua thêm cho cậu thật nhiều quần áo mới.
Đối với mấy thứ này, Hứa Tề Tư không phải là chán ghét, nhưng nếu người trong nhà muốn mua quần áo cho cậu, cậu cũng sẽ không quật cường từ chối.
Hứa Tề Hiền đứng trước cửa hàng quần áo, nhìn di động trên tay: “Kỳ Kỳ nói buổi sáng em ấy không có tiết, hẳn là sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời, cách đó không xa liền truyền tới một giọng nữ thanh thúy.
“Anh cả! Anh hai!”
Hứa Tề Kỳ vẫy tay với bọn họ, cao hứng chạy tới.
Hứa Tề Kỳ nhỏ hơn Hứa Tề Tư 5 tuổi, hiện đang trong thời điểm thanh xuân hoạt bát, mặc một bộ quần áo thường ngày nhẹ nhàng, gương mặt có năm sáu phần giống Hứa Tề Tư.
“Anh hai anh hai, chuẩn bị thử đồ sao!” Hai mắt Hứa Tề Kỳ sáng long lanh, rõ ràng là đã mong đợi chuyện này rất lâu rồi.
Hứa Tề Hiền cười bất đắc dĩ, gõ trán cô: “Em bớt bớt lại một chút, chọn quần áo xong còn phải đi mua những thứ khác nữa.”
Hứa Tề Kỳ cười hì hì, lại câu cánh tay Hứa Tề Tư: “Anh hai ~~~”
Từ trước tới nay Hứa Tề Tư không chịu nổi bị người khác làm nũng, lắc đầu nói: “Không sao đâu anh cả, Kỳ Kỳ vui là được.”
“Anh hai là tốt nhất!!!” Hứa Tề Kỳ hoan hô nhảy nhót, hứng thú bừng bừng kéo Hứa Tề Tư qua khu quần áo.
Trung tâm thương mại này là sản nghiệp của Hứa gia, Hứa Tề Kỳ rất thích đi dạo phố mua sắm ở đây nên rất quen thuộc, hơn nữa ngày thường cô rất mong có thể cùng anh hai đi lựa quần áo.
Hứa Tề Hiền đi theo phía sau hai người, nói với Hứa Tề Tư: “Tiểu Thất em cũng thật là, đừng chiều Kỳ Kỳ quá, suốt ngày nó cứ lộn xộn không ngừng nghỉ.”
Tuy ngoài miệng thì anh ghét bỏ nói, nhưng ngữ điệu lại không hề tức giận.
Hứa Tề Kỳ nhìn anh, làm mặt quỷ nói: “Có chiều hư cũng là do anh cả với anh hai chiều ra như vậy.
Anh cả, anh đừng có đem nồi này bắt một mình anh hai cõng nha ~”
Hứa Tề Hiền khịt mũi, cười một tiếng: “Quỷ linh tinh.”
Hai anh em lại bắt đầu cười cười nháo nháo, Hứa Tề Tư chỉ an tĩnh ở giữa nghe, không tham dự, giống như cậu không hề tồn tại.
Mãi cho đến khi tới trước cửa hàng quần áo, Hứa Tề Kỳ mới dời lực chú ý tới trên người Hứa Tề Tư, lôi lôi kéo kéo cậu đi vào.
“Anh hai, anh thích kiểu quần áo nào?”
Hứa Tề Kỳ một tay cầm áo sơ mi trắng, một tay xách một kiện áo gió, trên mặt viết rành rành mau chọn hết đi.
Hứa Tề Tư không chú trọng việc ăn mặc bề ngoài lại bị Hứa Tề Kỳ cho rằng đây là quá lãng phí giá trị nhan sắc trời cho, thế nên cô nàng vẫn luôn tận sức chọn cho Hứa Tề Tư những phong cách khác nhau.
Đây là cơ hội hiếm có, Hứa Tề Kỳ nghĩ chắc chắn mình sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hứa Tề Tư không còn cách nào đành phải cầm quần áo Hứa Tề Kỳ lựa, bắt đầu đi thử đồ.
Tuy Hứa Tề Kỳ biểu hiện cực kỳ thích thú, khí thế như rằng không thử hết quần áo của cửa hàng sẽ không đi, nhưng trên thực tế cô nàng vẫn lo Hứa Tề Tư mệt nhọc, chỉ đưa cậu thử bốn năm bộ mà thôi.
Thẩm mỹ của Hứa Tề Kỳ rất tốt, mà bản thân Hứa Tề Tư cũng là giá treo đồ nên mỗi bộ mặc thử đều khiến Hứa Tề Kỳ và Hứa Tề Hiền cảm thấy rất vừa lòng, quyết định mua hết.
Toàn bộ hành trình, Hứa Tề Tư mặc cho hai người lăn lộn, dạo qua ba cửa hàng, số quần áo đủ để Hứa Tề Tư mặc tới qua mùa đông.
Hứa Tề Hiền đem quần áo để vào xe trước, rồi lại cùng bọn họ đi dạo những chỗ khác.
Nói là đưa Hứa Tề Tư đi mua đồ nhưng từ đầu tới cuối chỉ có Hứa Tề Kỳ hứng thú bừng bừng, chạy hết chỗ này tới chỗ khác, gần như là bọn họ đã đi hết nửa cái trung tâm thương mại.
Khi đang đi dạo, tầm mắt Hứa Tề Kỳ bỗng dừng trước một gian hàng gắp thú bông.
Hứa Tề Hiền nhìn thời gian, nói với Hứa Tề Tư: “Anh dẫn Kỳ Kỳ qua bên kia chơi một lát, tiểu Thất em muốn ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi hay là cùng đi qua đó?”
Thấy gian hàng thú bông đàng kia đang có mấy người đứng gắp, Hứa Tề Tư trả lời: “Em ở chỗ này chờ hai người.”
Gần khu nghỉ ngơi không có mấy người, so với đi tới gian gắp thú bông, cậu cảm thấy ngồi đây thoải mái hơn là tới đó.
Hứa Tề Kỳ nhét cho cậu cái gối ôm nhỏ vừa mua được lúc nãy, “Em chơi một lát thôi, rất nhanh liền trở lại!!!”
Hứa Tề Tư ôm gối nhỏ lắc đầu: “Không sao, hiếm khi cùng nhau ra ngoài, em cứ chơi vui là được.”
“Anh hai là nhất!” Hứa Tề Kỳ cười hì hì, cùng Hứa Tề Hiền qua bên kia.
Hứa Tề Tư nhìn theo bóng hai người vừa nói vừa cười hòa vào đám đông, thu lại tầm mắt, an tĩnh ngồi một chỗ.
Vị trí của trung tâm thương mại này rất tốt, mặc dù Hứa Tề Tư chỉ ngồi ở một góc tương đối khuất nhưng cách đó không xa vẫn luôn có người qua lại, đâu đâu cũng có tiếng cười nói náo nhiệt.
Hứa Tề Tư một mình ngồi ở đó, đầu hơi rũ xuống, như thể tách biệt mình khỏi thế giới, không ai có thể nhận ra có một người đang ngồi đây.
Nhưng vào lúc này, bên tai lại vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Tiểu Thất?”
Hứa Tề Tư theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy Nguyễn Ôn Tịch không biết tự khi nào đã đứng trước mặt, bên cạnh còn có một người cậu không quen.
Cậu khẽ siết chặt gối nhỏ, liếc mắt nhìn Mạc Nghiêm Tường đứng phía sau, rồi nhìn Nguyễn Ôn Tịch: “Nguyễn tiên sinh sao lại tới đây?”
Nguyễn Ôn Tịch cười dịu dàng đáp: “Anh tới mua vài thứ, tiểu Thất thì sao? Sao lại ngồi đây một mình?”
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn trả lời: “Tôi đang đợi anh cả và Kỳ Kỳ.
Bọn họ qua bên kia chơi rồi.” Vừa nói cậu vừa chỉ tay sang hướng gian hàng gắp thú.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn theo hướng cậu chỉ, trong lòng liền rõ: “Vậy nên hôm nay tiểu Thất cùng anh cả và em gái ra ngoài mua đồ?”
Hứa Tề Tư nhẹ nhàng gật đầu.
Mạc Nghiêm Tường đứng bên cạnh tò mò hỏi: Vậy sao cậu lại ngồi đây một mình, không cùng bọn họ qua bên kia chơi sao?”
“Tôi không thích đến nơi có nhiều người.” Hứa Tề Tư không giỏi giao tiếp với người lạ, giọng nói cũng tự khắc nhỏ đi rất nhiều, nghe có vẻ hơi nhỏ.
Nguyễn Ôn Tịch thuận thế giới thiệu: “Đây là bạn anh, Mạc Nghiêm Tường.”
Hứa Tề Tư không có nhiều hiểu biết trong giới thế gia, chỉ biết Mạc gia rất có lợi thế trong ngành giải trí, mà cậu lại càng không quen Mạc Nghiêm Tường.
Nhưng vì phép lịch sự, cậu nhỏ giọng chào hỏi: “Chào ngài.”
Mạc Nghiêm Tường mở miệng đáp: “Đừng dùng kính ngữ làm gì, tôi chỉ lớn hơn cậu có ba tuổi thôi.”
“Ách…..” Hứa Tề Tư do dự một chút, lại thử nói: “Chào anh.”
Mạc Nghiêm Tường bị cậu chọc cười: “Nhóc con sao lại thành thật thế này?”
Hứa Tề Tư không hiểu lắm, cậu theo bản năng nhìn sang Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tiểu Thất sợ người lạ, cậu đừng trêu em ấy nữa.”
Mạc Nghiêm Tường nhún vai, không mở miệng trêu ghẹo nữa.
Nguyễn Ôn Tịch thuận thế ngồi xuống bên cạnh Hứa Tề Tư, quay đầu sang hỏi: “Bọn em đã mua xong hết chưa?”
Hứa Tề Tư gật đầu: “Sắp xong rồi.”
“Vậy lát nữa chúng ta cùng nhau trở về nhé?” Nguyễn Ôn Tịch thử hỏi, “Anh cả em còn phải đưa em gái em về trường, nhà của chúng ta lại ngược hướng, như vậy sẽ đỡ cho anh cả em chạy nhiều lần.”
Hứa Tề Tư nghĩ nghĩ, tựa hồ cảm thấy cũng có lý, nhưng lại có chút băn khoăn: “Không phải Nguyễn tiên sinh cũng muốn đi mua đồ sao?”
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười: “Anh muốn mua nguyên liệu nấu ăn, nếu tiểu Thất không ngại, chúng ta có thể cùng nhau đi mua, anh còn chưa biết em thích ăn cái gì mà.”
Hứa Tề Tư vẫn cảm thấy lo lắng: “Nguyễn tiên sinh và Mạc tiên sinh cùng nhau tới, tôi hẳn là quấy rầy hai người rồi.”
“Việc của cậu ta đã làm xong, vốn dĩ đang định rời đi.” Khi nói, Nguyễn Ôn Tịch ngước mắt nhìn Mạc Nghiêm Tường, ý vị không nói cũng biết: “Có đúng không?”
Mạc Nghiêm Tường nhìn nụ cười đầy thâm trường của Nguyễn tiên sinh: “……”
Bị ghét bỏ, Mạc Nghiêm Tường chỉ đành phải đáp ứng: “Ừ, tôi phải đi rồi, mấy cậu ở lại chơi vui vẻ.”
Nói xong hắn xua xua tay, dứt khoát rời đi, không quấy rầy bạn tốt nhà mình dụ dỗ tiểu bạch thỏ ngây thơ.
Người lạ rời đi rồi, Hứa Tề Tư hơi thả lỏng người, ôm gối nhỏ ngồi một chỗ.
Cậu hơi cúi, sợi tóc mềm mại theo động tác cũng rũ xuống, thoạt nhìn trông rất ngoan, nhưng vẫn cố chấp tách mình với thế giới bên ngoài.
Trong lòng Nguyễn Ôn Tịch mềm nhũn, không kìm được mà giơ tay xoa nhẹ đầu của cậu.
Hứa Tề Tư cảm nhận động tác ôn nhu từ trên tóc truyền tới, cậu giật mình ngước mắt nhìn Nguyễn Ôn Tịch, trong mắt có chút thất thố.
Giống như con thỏ con bị dọa sợ.
Nguyễn Ôn Tịch thu tay, khẽ cười nói: “Trên tóc em có dính cái gì đó, vừa rồi nghĩ gì mà lại thất thần như vậy?”
Anh rất tự nhiên xoay chuyển đề tài, Hứa Tề Tư nhanh chóng hồi thần, lắc đầu nói: “Không có nghĩ gì, chỉ là đang đợi anh cả và Kỳ Kỳ.”
Nguyễn Ôn Tịch hiểu ý của cậu, chủ động khơi một chủ đề khác: “Đúng rồi, chuyện hồi sáng anh hỏi em, em đã nghĩ ra gì chưa?”
“…….” Hứa Tề Tư mờ mịt nhìn Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch cười, nhắc cậu: “Chính là em có muốn ăn món nào không?”
Hứa Tề Tư nhớ tới việc này, định nói món nào cũng được nhưng lại sợ như vậy không tốt lắm, do dự không thể mở miệng trả lời.
Nguyễn Ôn Tịch biết rõ suy nghĩ trong lòng cậu, dịu dàng nói: “Chưa nghĩ ra cũng không sao, đợi lát nữa đi mua nguyên liệu về lại nghĩ tiếp.”
Hứa Tề Tư thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.
Nguyễn Ôn Tịch lại chuyển đề tài khác, luôn chủ động hỏi Hứa Tề Tư những câu hỏi khác nhau để Hứa Tề Tư dù ở trong thế bị động vẫn có thể tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người.
Chờ Hứa Tề Hiền và Hứa Tề Kỳ trở lại, thấy Hứa Tề Tư đang nghe Nguyễn Ôn Tịch nói chuyện, trông bộ dáng chuyên chú lắng nghe, hơn nữa cả người thả lỏng thoải mái hơn rất nhiều so với khi ngồi một mình.
“Nguyễn nhị thiếu?” Hứa Tề Kỳ hoạt bát, là người đầu tiên mở miệng hỏi, thu hút sự chú ý của hai người.
Cô nàng tò mò nhìn Nguyễn Ôn Tịch: “Nguyễn nhị thiếu sao cũng ở chỗ này vậy?”
Nguyễn Ôn Tịch thấy bọn họ đã trở lại, đứng dậy lễ phép chào hỏi: “Hứa công tử, Hứa tiểu thư.
Lúc nãy tôi vừa vặn đi ngang qua, không ngờ ngẫu nhiên gặp được tiểu Thất, liền cùng tiểu Thất ngồi chờ hai người.”
Hứa Tề Tư cũng đứng lên theo: “Anh cả, Kỳ Kỳ, hai người về rồi.”
Lực chú ý của Hứa Tề Kỳ lại trở về trên người anh hai nhà mình, hưng phấn đưa một con gấu bông to lớn tới trước mặt cậu: “Anh hai anh hai, anh xem con thỏ này đáng yêu làm sao!!!!”
Trong tay cô nàng là một con thỏ lớn hơn gối ôm hình vuông mà cô đưa cho Hứa Tề Tư, hai lỗ tai rũ xuống hai bên sườn, đường chỉ thêu tinh xảo đúng thật là rất đáng yêu.
Hứa Tề Tư gật đầu, ngay lúc này cái gối ôm liền được thay bằng con thỏ lớn, được nhét vào lòng ngực cậu: “Con thỏ này tặng anh hai! Chúc mừng anh hai chuyển tới nhà mới!”
Hứa Tề Tư không đề phòng, đột nhiên bị nhét một con thỏ bông to bự trong lòng, khựng một chút mới cười nói: “Cảm ơn Kỳ Kỳ.”
“Không có gì, dù sao cũng là do anh cả gắp được.” Hứa Tề Kỳ cười hề hề trả lời, chính mình mượn hoa hiến phật mà nói như hợp tình hợp lý.
Hứa Tề Hiền bất lực lắc đầu, hai tay xoa đầu mỗi người, cuối cùng mới nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch: “Chúng tôi chuẩn bị đi về, vừa rồi đã làm phiền Nguyễn nhị thiếu đã ngồi chờ cùng với tiểu Thất nhà chúng tôi.”
“Có thể cùng tiểu Thất ngồi trò chuyện, không tính là phiền toái.
Nhưng mà…..” Nói tới đây, Nguyễn Ôn Tịch không tiếp tục, chỉ dời tầm mắt về phía Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư hiểu ý, chủ động nói: “Cái kia…..anh cả, em vừa mới thương lượng với Nguyễn tiên sinh, cùng Nguyễn tiên sinh trở về.
Không phiền anh cả chạy qua lại hai bên.”
Nguyễn Ôn Tịch thuận thế tiếp lời: “Hơn nữa đúng lúc tôi muốn đi mua nguyên liệu nấu ăn, tiểu Thất đi cùng có thể chọn theo khẩu vị của em ấy.”
Anh nói tới mức hợp tình hợp lí không thể tìm lý do nào để từ chối, khiến người tung hoành thương trường nhiều năm như Hứa Tề Hiền cảm giác có chút không đúng.
Hứa Tề Tư lại hồn nhiên không phát hiện ra, còn gật đầu phối hợp với Nguyễn Ôn Tịch.
Trong nháy mắt, Hứa Tề Hiền bỗng có cảm giác Hứa Tề Tư và con thỏ bông trong lòng cậu giống nhau như đúc.
– ———byhanako———–.