Dựa theo tin tức mà Lý Quảng Xuyên cung cấp, Quan Nam và Trần Du Dung lần lượt tìm đến Trương Bích Dao để tìm hiểu tình hình, Trương Bích Dao cung cấp hai lời khai, ngoài một số khác biệt trong chi tiết nhỏ thì còn lại hoàn toàn trùng khớp.
Tối ngày 7 tháng trước, cũng chính là hai ngày trước khi Lý Tuệ Mẫn nói với Lý Quảng Xuyên chuyện Lê Sâm mất tích, Trương Bích Dao tình cờ gặp được Lê Sâm ở quán bar Lưu Hoả. Cô ta nhớ rõ được thời gian là do có thói quen ghi lại chu kỳ kinh nguyệt, hôm đó vừa đúng vào cuối chu kỳ mới ra ngoài “hóng mát”.
Tối hôm đó cũng khá là kỳ quái, cô ta gọi một loạt số điện thoại trong danh bạ lại không hẹn được lấy một người, không phải là không rảnh thì cũng là đã có hẹn, bất lực bèn tự bắt xe đến quán bar Lưu Hoả. Lúc cô ta đến quán là khoảng chín giờ rưỡi tối, nhìn thấy Lê Sâm ngồi uống rượu một mình ở quầy bar. Lúc đó vẫn còn sớm, quán không đông khách, quá lắm là vài ba đám tụ tập uống rượu, tuy ồn ào nhưng vẫn còn đang hào hứng, chưa tới mức cãi vã.
Trương Bích Dao nhìn thấy Lê Sâm, ánh mắt lập tức sáng lên, bước tới chỗ anh ta. Con người Lê Sâm khá ngột ngạt, lúc uống rượu cực không thích nói chuyện, dù có nói cũng gắt gỏng vài câu, không hài hước không đáng yêu, thêm vào ngoài hình cũng chỉ bình thường, lúc trước ở quán bar rất ít khi có con gái bắt chuyện với anh ta, anh ta cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với phụ nữ.
Thế nhưng mỗi người có một sở thích riêng, tuy Lê Sâm không xuất chúng gì, lại vẫn có người yêu thích cái đẹp nội tâm của anh ta, Trương Bích Dao chính là một trong số đó. Qua mấy lần truy kϊƈɦ miệt mài của cô ta, hai người từng có vài lần duyên tình ngắn ngủi, đến nỗi có một độ cô ta mê đắm mùi sách vở và khí chất ông chú nho nhã của Lê Sâm, cũng khá hài lòng với biểu hiện trêи giường của anh ta, đến nỗi từng mơ màng có suy nghĩ phát triển mối quan hệ với anh ta, mỗi tội Lê Sâm hết sức coi trọng gia đình, thể hiện rõ thái độ không muốn qua lại chính thức với cô ta.
Trương Bích Dao bị từ chối vài lần, dần dần nguội lạnh, thêm vào bên cạnh cũng có sự xuất hiện của người mới, dần dần buông bỏ được Lê Sâm. Tính luôn cả hôm đó thì đã nửa năm hai người không gặp nhau, trước kia tuy cũng không phải tình sâu nghĩa nặng gì nhưng tình cảm bạn bè giải quyết khó chịu thì vẫn có.
Nhưng hôm đó tâm trạng của Lê Sâm bất ổn thấy rõ, hết sức bài xích sự gần gũi của Trương Bích Dao, cô khiêu khích mấy câu, anh ta đột nhiên bừng bừng lửa giận, cuối cùng hai người chia tay không vui vẻ gì, Lê Sâm thẳng thừng tính tiền ra ngoài, Trương Bích Dao thấy chán, sau đó tìm một quán bar khác xả stress.
Trong suốt cả quá trình xét hỏi, biểu hiện của Trương Bích Dao tương đối thoải mái, không lâu lâu lại tò mò như các người tình nghi khác trong quá trình cho lời khai, cô ta dường như hoàn toàn không quan tâm đến cảnh ngộ của Lê Sâm, từ đầu tới cuối không hỏi một câu. Trả lời lưu loát mọi vấn đề cảnh sát nhắc đến, làm người ta có cảm giác hoàn toàn không thêm mắm dặm muối, đích thực là có sao nói vậy.
Quan Nam hỏi: “Hình như cô không hề quan tâm tới cảnh ngộ của Lê Sâm?”
Trương Bích Dao nghe thấy có hơi kinh ngạc nhưng lại bật cười như mới nghe thấy gì buồn cười, hỏi ngược lại: “Tôi hỏi thì các anh sẽ trả lời sao?”
Quan Nam không đồng ý hay phủ định, cô ta lại cười: “Thứ cảnh sát muốn điều tra, nếu không cần thiết thì tất nhiên là biết càng ít càng tốt.”
Cô ta quá mức thấu hiểu, việc này lại làm Quan Nam cảm thấy có chút bất thường.
Thật ra trước khi hỏi chuyện Trương Bích Dao, Quan Nam đã hơi khó hiểu với hành động của cô ta, Trương Bích Dao sống ở khu Tây Lí, làm việc ở bệnh viện Quang Minh ở khu Vạn An, quán bar Lưu Hoả lại ở tít khu Đông Lí, dù là đi đến quán bar Lưu Hoả từ chỗ ở hay nơi làm việc thì cũng đều rất mất thời gian. Cũng không phải ý muốn nói là cứ như vậy là đáng nghi, chỉ là quán Lưu Hoả nằm trêи một phố quán bar, mà con phố này quá lắm cũng chỉ có thể được coi là có chút tiếng tăm bởi số lượng quán bar khá nhiều, hoàn toàn không giống như phố Tô Luân trước đây, mỗi khu ở thành phố Gia Lăng đều không thiếu những nơi như thế, còn quán bar Lưu Hoả tuy kinh doanh cũng khá khẩm nhưng lại không thể coi là nổi trội. Một người thích cái mới, ghét những thứ cũ kĩ lại thích những thú vui rẻ tiền như Trương Bích Dao, nhất định có lý do chọn lựa một nơi như thế này.
Đối mặt với nghi ngờ của Quan Nam, Trương Bích Dao phản ứng rất khéo léo, trước tiên, cô ta cười ngạc nhiên, nói thẳng: “Thật nể phục sức quan sát của anh cảnh sát.” Sau đó lại có chút bẽn lẽn, thậm chí còn hơi đỏ mặt, hồi lâu mới nói: “Vì đồng nghiệp của tôi nói từng gặp bác sĩ Lục ở đó, tôi mới định đi thử vận may.” Cô ta nói tới đây, cằm khẽ ngậm, ánh mắt uyển chuyển sáng rỡ, cả khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh đèn sáng chói mắt phòng thẩm vấn, khác hẳn với dáng vẻ hời hợt ban nãy.
“Tiếc ghê.” Cô ta hơi ngượng nghịu than: “Tôi đi nhiều lần vậy mà chưa gặp anh ấy lần nào.”
Quan Nam nhìn thẳng vào cô ta: “Bác sĩ Lục là ai?”
“Là bác sĩ khoa ngoại bệnh viện chúng tôi.”
“Tên gì?”
Trương Bích Dao như phải dùng hết sức lực mới nói ra được ba chữ: “Lục Đỉnh Hiên.”
…
Cùng lúc phía Quan Nam có tiến triển thì bên hình sự cũng có tiến triển mới.
Được biết thì trong quán bar Lưu Hoả có một nhân viên phục vụ part-time tên Châu Hiểu, người này cho biết, vào đêm Hà Tiếu mất tích, vì thấy mệt trong người nên cô xin ca trưởng về nhà sớm, lúc đứng bên đường bắt xe thì đúng lúc gặp Hà Tiếu cũng đang đợi xe. Vì Hà Tiếu cũng thuộc dạng khách quen, cô giơ tay vẫy chào lịch sự với cô ta nhưng Hà Tiếu lúc đó trông cực kỳ căng thẳng, cảnh giác nhìn cô không đáp trả, nhìn thấy xe taxi ngừng lại trước mặt liền lập tức kéo cửa xe bước lên.
Vì thật sự mệt mỏi trong người, trước cửa quán bar lại khó bắt xe nên sau khi Hà Tiếu lên xe, Châu Hiểu cũng kéo cửa xe tài xế hỏi có ghép xe được không. Hai người vốn cùng hướng, hoàn toàn có thể ghép xe nhưng Hà Tiếu nằng nặc không chịu, nói mình đang có chuyện gấp, còn lấy trong túi ra mấy trăm tệ vứt cho tài xế hối anh ta lái xe đi. Cô ta làm tới nước đo, Châu Hiểu cũng ngại nài nỉ, chỉ đành lùi ra đợi xe sau.
Điều khiến Châu Hiểu không ngờ tới là khoảng mười phút sau xe taxi lại quay trở lại, cô thấy xe không có ai bèn lên thẳng. Tài xế rất vui vẻ nói với Châu Hiểu, người phụ nữ ban nãy chắc là đang trốn ai đó, cả đoạn đường thấp thỏm lo sợ, mới lái đến ngã rẽ trước mặt lại đòi xuống xe, tiền còn chưa thối đã chạy mất. Lúc đó Châu Hiểu không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này, nghe như chuyện cười rồi cũng quên luôn.
Vì tính chất công việc mà Châu Hiểu bình thường làm gì cũng rất cẩn thận, nhất là tối đến đi xe nhất định sẽ ghi lại biển số xe taxi, thói quen này vô tình đã giúp cảnh sát giải quyết phiền phức, nhanh chóng tìm được tài xế taxi Lý Giang, người tối đó đón Hà Tiếu đi từ cửa quán bar.
Vì tối đó ánh sáng khá yếu, thời gian lại cách quá lâu, Lý Giang đã không còn nhớ được Hà Tiếu trông như thế nào. May là lúc đó hành động của Hà Tiếu quá “đặc biệt” nên anh ta nhớ được rất rõ.
Theo lời Lý Giang, Hà Tiếu xuống xe ở phố Tấn Giang cách quán bar Lưu Hoả một con đường, lúc đó là đèn đỏ, anh ta ngừng xe lại, Hà Tiếu đợi khoảng mười giây thì đột nhiên kéo cửa xe chạy đi. Lúc đó anh ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, còn đưa đầu ra gọi cô ta vài tiếng, thấy cô ta hoàn toàn không có ý định quay lại bèn quay đầu về lại đường cũ.
Trùng hợp là lúc anh ta quay đầu về thì nhìn thấy Hà Tiếu lên một chiếc xe taxi khác, càng trùng hợp hơn, tài xế taxi đó là cháu anh ta, sau đó vì tò mò nên anh ta còn hỏi cháu mình chuyện này, thế nhưng theo lời cháu anh ta kể thì sau đó Hà Tiếu không có hành động gì đặc biệt, anh ta cũng coi như chuyện không đâu gác lại một bên.
Dựa vào cách thức liên lạc do Lý Giang cung cấp, cảnh sát lại tìm được Lý Vĩ. Lý Vĩ nhớ lại bảo rằng lúc đó sau khi lên xe, Hà Tiếu quả thật hơi hoang mang, hình như là gọi điện mãi vẫn không ai nhấc máy, cô ta trông hết sức nôn nóng nhưng cũng không có nhiều biểu hiện gì khác. Cuối cùng, đến được địa điểm liền xuống xe.
Cảnh sát hỏi Lý Vĩ xem Hà Tiếu xuống xe ở đâu, Lý Vĩ ngẫm nghĩ hồi lâu mới có chút khẳng định: “Vườn hoa Đằng Long”.
Có được câu trả lời này, tất cả mọi người trong đội đều sững sờ. Triệu Lôi sống ở vườn Đằng Long, không lẽ lúc đó Hà Tiếu đã đi tìm y? Người mà cô ta gọi suốt dọc đường cũng là Triệu Lôi sao?
Cảnh sát lần theo ghi chép cuộc gọi điều tra được tối đó cô ta quả thật đã gọi rất nhiều cuộc cho Triệu Lôi, có tổng cộng mười mấy cuộc gọi đi cuối cùng đều là gọi cho Triệu Lôi nhưng đều không ai bắt máy.
Cảnh sát kết hợp với manh mối do Lý Vĩ cung cấp, trích xuất camera trong khu chung cư Vườn Đằng Long và tất cả các khu vực lân cận trong đêm đó, sau khi xem xét, xác định Hà Tiếu đêm đó quả thật đi vào Vườn Long Đằng nhưng không biết có phải là đi tìm Triệu Lôi hay không, vì trong thang máy toà nhà Triệu Lôi ở không tìm thấy bóng dáng của cô ta, cô ta vào cổng khoảng chừng bảy phút rồi lại căng thẳng chạy trở ra.
Triệu Lôi đưa ra giải thích cho việc này, từ lúc chính thức chia tay với Hà Tiếu, y đã cắn răng chặn hết mọi đường liên lạc với cô ta, chủ yếu là sợ mình nhất thời mềm lòng lại đi tìm Hà Tiếu. Đêm đó y cũng không ở nhà mà đi ăn đi nhậu với mấy cậu bạn chí cốt, những người bạn ở cùng y tối đó có thể chứng minh chuyện này là thật.
Hình ảnh cuối cùng của Hà Tiếu mất tích tại một con hẻm nhỏ gần Vườn Long Đằng, đó là một con hẻm cụt, không có lối ra. Tiếp theo đó, cảnh sát lại trích xuất camera mấy ngày sau của con hẻm, trêи màn hình hiển thị hơn một tiếng sau khi Hà Tiếu mất tích, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính từng đi vào, mười mấy phút sau thì đi ra, từ đó thì không có ai vào lại nữa. Khoảng ba giờ khuya, người đàn ông trẻ tuổi đã rời đi trước đó đẩy tới một cái vali cỡ lớn, lần này tận gần nửa tiếng sau y mới đi ra.
Từ dáng đi của người đàn ông, cảnh sát có thể suy đoán lúc y bước vào vali vẫn còn trống, kéo đi rất nhẹ nhàng, bước đi cũng khá nhanh, lúc bước ra lại thấy có chút tốn sức thấy rõ.
Lẽ nào y đã bỏ vào vật nặng gì đó? Cảnh sát mang theo nghi vấn này, so sánh lần nữa vali trong tay người đàn ông với vali chứa mảnh thi thể của Hà Tiếu ở hạ du con sông gần ranh giới khu Đông Lí, gần như giống hệt nhau.
Kết quả khiến Triệu Lôi vốn đã mang tâm trạng nặng nề càng thêm tồi tệ, y có thể tưởng tượng được cuối cùng Hà Tiếu vì sao lại tìm y, càng có thể hiểu được lo lắng và sợ hãi khi cô chạy từ phía kia thành phố đến tìm y, thất vọng và hoang mang khi không tìm được y cùng tuyệt vọng và oán than trong giây cuối cùng của sinh mạng.
Triệu Lôi chưa từng biết được vào giây cuối của sự sống Hà Tiếu đã nghĩ gì, những ý nghĩ liên quan tới y là oán hận hay là kỷ niệm, y chỉ vô cùng hối hận vì cách xử lý tình huống hẹp hòi yếu đuối của mình, y muốn cắt đứt triệt để hơn, không ngờ được hành động nhỏ nhoi này lại cắt đứt hy vọng sống cuối cùng của Hà Tiếu.