Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu qua màn mây, rọi lên nền nhà, chim lượn trêи bầu trời, sương trêи hoa lá dần bốc hơi.
Lục Đỉnh Hiên đã soạn sửa gọn gàng, nho nhã sang chảnh ngồi trêи bàn ăn thưởng thức bữa sáng ba trăm sáu mươi lăm ngày như một.
Hắn rất kiên định với thứ mình thích, kiên định tới mức khác thường, kiểu cố chấp thành bệnh này không chỉ trở thành sức chống chế bản thân mạnh mẽ của hắn mà còn khiến hắn luôn chiến thắng ở những phút sinh tử.
Hắn uống cạn ngụm sữa cuối cùng trong ly, dùng khăn ăn lau miệng cẩn thận, súc miệng đơn giản xong rồi mới mở miệng hỏi Lưu Thịnh đang đứng cạnh: “Xử lý xong cả rồi chứ?”
Biệt thự rộng lớn im lặng cả đêm cuối cùng cũng có chút hơi người nhàn nhạt nhờ câu nói của hắn.
“Lưu Thịnh giữ phong thái đứng đắn, bước lên hai bước, tôn kính báo cáo: “Vâng, đã làm hết ổn thoả như anh giao phó.”
Lục Đỉnh Hiên cười, nghiêm túc sửa lưng ông ta: “Sao lại nói là tôi giao phó, chúng ta chỉ “có qua có lại” mà thôi.” Hắn đặt hai tay chéo nhau, cả người toát ra sự vui vẻ, còn có chút tiếc nuối không biết thật giả: “Cậu ta cũng thông minh lắm, tuy chỉ nhắm vào lợi ích nhưng năng lực làm việc xứng với dã tâm của tôi, mấy năm nay cũng giúp tôi giải quyết được bao nhiêu khó khăn, chết vậy cũng hơi tiếc.”
Hắn nở nụ cười giả khổ, ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt trấn tĩnh của Lưu Thịnh: “Ông nói xem có đúng không?”
Lưu Thịnh cúi nhìn xuống bàn ăn, nén nỗi khϊế͙p͙ đảm trong lòng, cắn răng bày tỏ: “Là do nó nảy lòng không nên, nó đáng phải chết!”
“Ông đừng đau lòng là được.” Lục Đỉnh Hiên mang ánh mắt nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhàn nhạt: “Dù gì cũng là máu mủ ruột rà mà.”
Lưu Thịnh cúi người chín mưoi độ, giọng đều đều biện hộ: “Đó đều là đồn bậy cả, tôi là do ông Lưu cứu về, hoàn toàn không dính dáng đến đám người gọi là thân thích trước đây nữa.”
Lục Đỉnh Hiên không quan tâm, hắn cụp mắt nhìn dáng vẻ kính cẩn của Lưu Thịnh hồi lâu, mãi đến lúc ông ta đứng thẳng dậy, khép hai tay lại với nhau đặt ở phía trước mới chuyển chủ đề: “Thứ nên bỏ vào đã bỏ vào cả chưa?”
Hắn không nói, Lưu Thịnh không dám đứng hẳn dậy, vẫn giữ nguyên tư thế khó chịu mà nói: “Đã để vào rồi, để vào trong USB mà Hầu Ninh để ảnh cô Hứa, chắc cảnh sát cũng đã tìm thấy.”
“Hà, tốt lắm.” Sát khí trong mắt Lục Đỉnh Hiên bị niềm vui xấu xa che lấp, hắn bưng ly cafe đen người làm vừa pha, dưới ánh mặt trời, không khác gì một công tử quý tộc nho nhã môi đỏ răng trắng.
“Tôi thật sự muốn biết tay cảnh sát kia nhìn thấy những hành động này của Hầu Ninh sẽ có biểu cảm như thế nào. Tức giận? Ganh ghét? Câm phẫn? Hay là tự thấy xấu hổ?” Tâm trạng Lục Đỉnh Hiên hết sức vui vẻ, hài lòng đặt ly xuống, món đồ sứ bóng loáng thanh thoát, rất hợp với tâm trạng của hắn.
“Nhưng mà…” Lưu Thịnh cân nhắc cách dùng từ: “Tay cảnh sát đó có thể điều tra từ ngân hàng thành phố Gia Lăng tới Quân An và Lê Sâm, xem ra cũng không phải hạng xoàng, chúng ta ngang nhiên tự dâng tới cửa, hắn sẽ nghi ngờ anh chứ?”
“Nghi ngờ có ích gì không? Cảnh sát làm việc phải dựa vào chứng cứ.” Lục Đỉnh Hiên không vừa ý nâng cánh tay, Lưu Thịnh thở phào đứng đó, hắn nhìn ông ta, nói bằng một giọng ngạo mạn đứng trêи mọi thứ: “Điều quan trọng nhất là để tìm ra chứng cứ mà hắn sẽ từ từ phát hiện ra Âu Dương Tuân là do hắn giết, còn Hứa Dữu lại vì Âu Dương Tuân mới tiếp cận hắn.”
“Cô ấy không chỉ chưa từng yêu hắn mà ngược lại… cô ấy hận hắn.” Hắn nhếch mép cười: “Đây mới là thứ tôi muốn.”
…
Trêи một hòn đảo cách rất xa thành phố Gia Lăng, có một toà biệt thự rộng rãi mà khiêm nhường được xây lên giữa đảo, bức tường trắng phản chiếu lại ánh sáng mặt trời rực rỡ, cây gỗ nhiệt đới cao lớn thấp thoáng vài đoá hoa được ghép nên, cành lá sum suê, tạo nên bóng mát giữa cái oi bức.
Hai người đàn ông ăn mặc thoải mái ngồi đối diện nhau trong phòng trà, vẻ mặt cả hai đều nhẹ nhõm, cho người ta cảm giác như chỉ đang tán chuyện thời tiết con người, kinh tế địa lý, ăn ý vui vẻ.
Nhưng thật ra dưới lớp vỏ ngoài hoà bình lại là một tình huống như gươm tuốt khỏi vỏ.
Hạ Thiếu Thành chậm chậm nhấp ngụm trà trong tay, tuy người làm nhà họ Lý đã nắm rõ sở thích của y như lòng bàn tay nhưng nhiều năm nay, mỗi lần nhấp trà đều cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
Cụ thể là gì y cũng không biết, có lẽ là một cảm giác, một thứ kỳ vọng trong lòng luôn hướng tới, vì dụ y đã pha theo lượng nước mà cô nói, cẩn thận theo từng bước gợi ý của cô cũng không có được trải nghiệm hoàn hảo.
Y ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ cổ treo trêи tường, lúc này có lẽ cô đang ăn sáng.
Lưu Thuật Huân thấy y có vẻ đang thất thần, khẽ cười hỏi: “Giám đốc Hạ nghĩ gì mà vui vậy? Là lần hợp tác sắp tới của chúng ta sao?”
Hạ Thiếu Thành dẹp bỏ suy nghĩ, hời hợt nhìn Lưu Thuật Huân, con người này gian trá hơn Lưu Năng ngày trước nhiều, không có sự phách lối chỉ tay năm ngón của Lưu Năng, trông rất thân thiện lại dễ chịu nhưng nói về mưu tính sâu xa với thủ đoạn tàn độc thì thật sự là con vượt xa cha.
…Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm… đều đang ăn cắp chất xám của người khác…
Hạ Thiếu Thành chậm chậm đặt ly trà lên bàn trà, cười nhàn nhạt: “Chủ tịch Lưu có thích trà này không?”
Lưu Thuật Huân cười: “Con người tôi thô kệch, đồ có tốt đến đâu vào miệng tôi, tôi cũng đều không đều không biết thưởng thức, tuy là hơi tiếc nhưng cũng bớt được không ít rắc rối. Con người ấy mà, chỉ có bao đó thời gian trong cuộc đời, sống vui cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, hiểu biết quá nhiều, bận tâm cũng sẽ càng nhiều, lại sẽ càng mệt hơn.” Vì “vui” mà đôi mắt ông ta híp lại thành một đường dài, cái đầu tròn trịa kết hợp cùng thân hình mập mạp, chỉ ngồi một chỗ cũng toát ra khí chất vui vẻ như diễn viên hài kịch, nhìn thế nào cũng không giống trùm ma tuý nắm mạng người trong tay.
“Tôi chỉ cần có tiền là được, dù sao chỉ cần có tiền thì có chả biết cái đếch gì đi nữa, trong mắt người khác cậu vẫn là anh tài.”
“Ha ha ha ha” Hạ Thiếu Thành cười khanh khách hùa theo: “Chủ tịch Lưu sống thông suốt thật.” Y thờ dài, hơi tiếc nuối: “Cụ Lưu trước đây nếu có thể giống như ngài, đừng tự ý hành động một mình thì chắc bây giờ kết cục đã khác.”
“Bố tôi trọng tình cảm quá, quá mức tin tưởng người khác, bị vài thứ được gọi là tình nghĩa làm mờ hai mắt mới thất bại như thế.” Lưu Thuật Huân cười: “Tôi không giống ông ấy, tôi chỉ cần lợi ích, tình người không là cái đếch gì với tôi cả, ai mang tới nhiều lợi ích tôi sẽ hợp tác với người đó, tính rõ từng đồng từng cắc, không ai phải chịu thiệt.”
Chẳng trách người này có thể đi lên nhanh chóng trong một thời gian ngắn, không thể không nói, có lúc những lợi ích loã lồ còn khiến người ta mê đắm hơn những thức thanh cao hư vô.
Có lẽ cảm nhận được sự nghi ngờ thoáng qua của Hạ Thiếu Thành, Lưu Thuật Huân “thẳng thắn”: “Nhưng mà giám đốc Hạ cứ yên tâm, tuy là tôi chỉ tính cho cái lợi nhưng vẫn sẽ tôn trọng quy tắc hợp tác cần có. Không phải tôi cao thường, những người như chúng tôi thì tín nghĩa và danh dự là tiền tại vô hình, là thứ dùng tiền cũng khó mà mua được, không dễ gì tôi mới vực lên được, tất nhiên là sẽ không tự huỷ cơ ngơi rồi.”
Hạ Thiếu Thành nói: “Tôi tin tưởng chủ tịch Lưu, nếu không thì hôm nay chúng ta cũng đã không ngồi đây.”
“Giám đốc Hạ còn yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, cậu không cần lo tôi có làm được hay không, gao dịch mà thành thì chủ yếu là hai bên đều vui vẻ mới tiếp tục được.”
“Cách thức phân chia chủ tịch Lưu nói lúc trước rất hợp lí, tôi không có ý kiến gì, hôm nay tìm ngài chỉ là lo tính hiện thực của cách thức này.”
“Cậu cứ việc nói ra.”
“Chủ tịch Lưu cũng đã biết vì sao năm đó cụ Lưu lại thất bại, bây giờ chủ tịch Lưu lại đường đột tới đây thế này, khiến người ta khó mà không nhớ tới bài học năm đó. Tôi biết mấy năm nay chủ tịch Lưu đã nuôi dưỡng không ít thế lực ở thành phố Gia Lăng, thế nhưng hình như cũng tổn hao không ít dưới sự truy bắt gắt gao của phía cảnh sát thành phố Gia Lăng, chủ tịch Lưu có nắm chắc được thành công của giao dịch này không?”
“Tôi có thể hiểu được điều mà giám đốc Hạ đang lo lắng nhưng nếu tôi đã đề nghị hợp tác, tất nhiên là có kế hoạch vẹn toàn, bên phía thành phố Gia Lăng đã sắp xếp vững vàng, việc cất trữ và tiêu thụ đều sẽ không có vấn đề. Hơn nữa “muốn giàu có phải mạo hiểm”, nếu vì sợ nguy hiểm mà chỉ nhìn một phía, chúng ta mãi mãi cũng sẽ không thể trở thành quốc vương của vương quốc này.”
“Chúng ta?” Hạ Thiếu Thành cười: “Chủ tịch Lưu nói quá rồi.” Y ngước mắt nhìn Lưu Thuật Huân đầy thâm ý, lại lần nữa cầm ly trà lên, vẻ mặt vẫn thản nhiên thong thả: “Chắc là con nít ba tuổi còn biết trêи cùng một lãnh thổ chỉ có thể có một vị quốc vương.”
Lưu Thuật Huân thoáng chút âm u trong đáy mắt nhưng lại lập tức bình thản, vẫn vui vẻ từ đầu đến chân: “Đúng là chỉ có một.” Ông ta cười khanh khách thành tiếng, “thật thà” như lệ thường: “Nhưng nếu hiện giờ tôi đã không có khả năng này thì cũng chỉ đành hợp tác lên âm mưu nhiều hơn thôi. Đợi đến lúc cần chọn một trong hai, cả cậu và tôi đều không cần phải nể tình nghĩa hôm nay, dù gì cũng chỉ là hợp tác lấy cái lợi, không cùng nhau có lợi được thì cũng không nhất thiết phải tồn tại, đến lúc đó người nào tự dựa vào bản lĩnh người nấy thì nên.”
Ánh mắt ông ta sắc lạnh, không chút gợn sóng nhìn Hạ Thiếu Thành, như đang đầu hàng, cũng như đang giao dịch: “Nhưng mà cậu yên tâm, dù thật sự có ngày đó thì tôi nhất định cũng không lấy mạng cậu đâu, nhất định đấy!”
Hạ Thiếu Thành nhìn ông ta chằm chằm cả buổi mới khẽ cười: “Tôi tin lời chủ tịch Lưu, tôi cũng vậy!”