9527

Chương 64



Dịch: Nguyễn Hạ Lan

‘KHÔNG NẶNG LẮM ĐÂU, EM YÊN TÂM’

***
Trương Dương hoảng hốt, ngập ngừng dừng bước. Cậu ấy chếch đầu, giọng nói khàn khàn loáng thoáng lộ vẻ bất an: “Chị Kiều, sao thế ạ?”
Kiều Mộ vừa định cất lời thì không khéo, điện thoại có tin nhắn. Cô mở khóa màn hình xem nội dung tin nhắn. Kìm nén cảm xúc kích động, cô thản nhiên cất di động đi, sau đó giơ cao hai tay, nhẹ nhàng đặt lên vai Trương Dương: “Khả năng bố em sẽ nổi nóng với em, em nhịn tí là qua thôi!”
Trương Dương khẽ mím môi, đột nhiên nói: “Chị Kiều ơi, về sau em có thể thường xuyên đến ở Nhân Tế Đường như Hoàng Viện không chị?”
“Đương nhiên là được rồi!” Tim Kiều Mộ thắt lại, cô ấn mạnh xuống bả vai Trương Dương, nhỏ giọng cất lời đầy ẩn ý: “Ông ấy là bố em, là người thân thiết nhất với em trên thế gian này.”
Mặt Trương Dương lấp ló nét cười, cậu chàng nghiêng mình ôm Kiều Mộ: “Cảm ơn chị đã đón em về!”
Kiều Mộ bình thản nhướng mày, chẳng đáp lời. Trương Dương lùi lại một bước, mỉm cười vẫy vẫy tay, rảo chân chạy về phía bố mình.
Tiếng bước chân cồm cộp vang vọng bốn phía. Trương Lương Nghiệp nhìn chằm chằm qua đây, ánh mắt sâu hun hút.
Kiều Mộ lùi hai bước, kế tiếp điềm nhiên xoay gót rời đi. Lên xe, cô lập tức lái vòng theo hướng cửa sau.
Dừng ở chỗ Tiêu Trì đã nói, cô tắt máy. Đi xuống mở cửa sau xe, Kiều Mộ lấy quần áo của anh ra cho Liệt Phong ngửi: “Liệt Phong, mày vào tìm anh ấy đi! Tao ở đây đợi cả hai nhé!”
Liệt Phong xuống xe, nhảy qua bức tường cao, chớp mắt đã hòa vào sắc đêm.
Lên xe, Kiều Mộ bần thần đọc tin nhắn Tiêu Trì gửi. Thành viên tổ trọng án và cảnh sát đặc nhiệm đã mai phục khắp xung quanh đây, các nút giao thông khác cũng đã lập chướng ngại vật để sửa chữa đường ống trong thành phố, do cảnh sát mặc thường phục trông chừng.
Hiện tại muốn rời khỏi nơi này chỉ có một đường ra, bọn Trương Lương Nghiệp chắp thêm cánh cũng chả thoát, trừ khi trong nhà thờ có lối khác.
Thở phù một hơi, Kiều Mộ ngả vào lưng ghế, cẩn thận gửi cho Tiêu Trì một tin nhắn: ‘Em ở trên xe, Liệt Phong đi tìm anh rồi đấy!’
Anh không trả lời. Sau bức tường cao im lìm, không nghe thấy chút động tĩnh nào cả.
Thi thoảng có chiếc xe điện chạy ngang qua, đèn xe rọi vào cánh cửa sắt với ổ khóa to đùng, lờ mờ trông thấy cả vết hoen rỉ.
Kiều Mộ nhấp môi, nóng ruột ngó lại nhìn. Tiêu Trì vẫn chưa ra, cô cũng không biết những người được bố trí xung quanh rốt cuộc ở đâu.
Khoảng nửa tiếng sau, bên tai vang lên tiếng súng nổ, mấy cái bóng lao ra khỏi bóng tối, lưu loát phá cổng sau tiến vào.
Kiều Mộ mở cửa xe, ngẫm ngẫm rồi lại đóng vào, ngồi yên trong xe.
Tiêu Trì không mong cô mạo hiểm, huống chi còn có rất nhiều cảnh sát đặc nhiệm hỗ trợ thế kia, anh nhất định sẽ ổn thôi.
Tiếng súng dần dần trở nên dày đặc. Chừng 5 phút sau, bốn bề im phăng phắc, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua ngọn cây.
Trán cô toát mồ hôi, đôi mắt gắt gao dán chặt vào cánh cửa đã bị phá.
1 giây, 2 giây… đếm đến 6, bóng một người, một chó từ bên trong đi ra, lên xe thở liền thở hồng hộc.
“Lái xe! Trương Lương Nghiệp mang theo Trương Dương đang hôn mê chạy trốn về hướng Tây thành phố.” Tiêu Trì vừa thở vừa nói: “Mau lên em!”
Kiều Mộ bừng tỉnh, chẳng kịp xem xem trên người anh có vết thương không, cấp tốc cho xe chạy.
Đến ngã tư gần đó, rào chắn trên đường vẫn còn nhưng không có ai canh chừng, cô nghiến răng giẫm chân ga tăng tốc vọt qua.
“Gặp phải một đối thủ mạnh phết!” Tiêu Trì khẽ ho một tiếng, “Trong hòm thuốc có bông băng nhỉ. Bật đèn lên, anh tự xử lí phát!”
Kiều Mộ bật đèn. Liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, cô cau mày: “Anh bị thương ở đâu?”
“Chân. Xích sắt kia khó phá quá, mài mất miếng da.” Tiêu Trì nhếch môi, “Tóm hết mấy tên đàn em của lão rồi, giờ chỉ sót lại mình lão thôi!”
“Tình hình Trương Dương thế nào ạ?” Kiều Mộ lo lắng.
Nhất là những lời cậu ấy nói sau khi vào nhà thờ. Chắc hẳn cậu ấy đã biết được phần nào chân tướng.
“Hai bố con nói chuyện chưa được mấy câu đã ầm ĩ cả lên, Trương Dương bị đánh ngất.” Nói đoạn, Tiêu Trì nghiêng người lấy hộp cấp cứu, rồi ngồi lại cúi đầu làm sạch vết thương trên chân.
Miệng Liệt Phong thở phù phù, nó liên tục dụi mũi vào lưng anh. Tiêu Trì ngừng tay, trừng mắt cảnh cáo Liệt Phong, sau đấy tiếp tục băng vết thương.
Chiếc áo phông màu đen gần như đã nhuốm đầy máu, nhưng Kiều Mộ không để ý.
Qua một lúc, tai nghe của Tiêu Trì truyền tới giọng nói. Anh đáp đã ở trên đường, sẽ không để mất dấu, kế tiếp anh bảo Kiều Mộ đổi cho anh lái.
“Ông nội Hứa đã nói anh không được lái xe.” Kiều Mộ kiên quyết không đồng ý.
“Một lần này thôi!” Tiêu Trì vỗ vai cô, giọng điệu như đang cầu xin: “Anh đảm bảo chúng mình đều có thể yên lành trông thấy Mặt Trời ngày mai.”
Kiều Mộ tấp xe vào ven đường, sắc mặt cô không dễ coi cho lắm.
Tiêu Trì đi xuống, anh mở ghế lái, cúi đầu hôn cô một cái, đoạn ra hiệu cho cô ngồi vào ghế sau: “Thắt dây an toàn cẩn thận!”
Kiều Mộ thoáng mím môi, ngồi xuống ghế sau, cô chau mày không vui: “Mùi máu trên xe nồng thế này cơ mà ! Anh còn bị thương chỗ nào nữa?”
“Chân mất hơi nhiều máu tí thôi! Tin anh đi!” Tiêu Trì xiết chặt vô lăng, không ngừng tăng tốc.
Ra khỏi vành đai ba phía Tây, xe của Trương Lương Nghiệp dần dần lọt vào vòng vây, tuy nhiên nó chạy mỗi lúc một nhanh hơn.
Mấy lần Tiêu Trì thử cố gắng vượt lên chặn đầu đều không được. Cách trạm thu phí mỗi lúc một gần, xe Trương Lương Nghiệp đột ngột tăng tốc, tình hình này là có vẻ muốn lao qua chốt chặn.
Cũng đã phát hiện được ý định của lão, Kiều Mộ thấp thỏm: “Liệu có xảy ra vấn đề gì không anh?”
“Trên xe còn Trương Dương, lão ta ắt sẽ không làm bừa đâu.” Tiêu Trì nói thế, nhưng hai đầu lông mày lại trĩu xuống cực thấp.
Kiều Mộ xoa đầu Liệt Phong theo thói quen, nỗi lo âu càng tăng. Trương Lương Nghiệp rành rành đang liều chết một phen, ra khỏi trạm kiểm soát này, nếu có người tiếp ứng ở phía trước thì bọn Tiêu Trì sẽ thêm khó khăn trong việc bắt giữ lão, điều này khỏi phải nghi ngờ.
Hơn nữa lão gấp gáp rời đi thế này, đoán chừng đã sớm có sự chuẩn bị.
“Ngồi vững nhé!” Tiêu Trì đột nhiên mở miệng, rồi anh nhấn chân ga, thình lình tăng tốc.
Kiều Mộ bám vào tay vịn, tim cũng sắp vọt tới cổ họng.
Tiêu Trì phóng bạt mạng, nháy mắt đã vượt qua xe Trương Lương Nghiệp, anh đánh tay lái phanh kít lại.
Tiếng lốp xe ma sát do phanh gấp chói tai ghê gớm, Kiều Mộ đâm sầm vào kính cửa sổ xe, trước mắt hoàn toàn tối thui.
“Kiều Mộ?” Tiêu Trì xuống xe, rút ngay súng nhắm thẳng vào Trương Lương Nghiệp, một tay kia anh kéo cửa ghế sau, căng thẳng ấn lên bả vai cô: “Em có sao không?”
Kiều Mộ cựa quậy cái đầu, xua đi cảm giác choáng váng, rồi nắm tay anh bước xuống.
Xe của Trương Lương Nghiệp bị vây quanh bởi xe của tổ trọng án và những cảnh sát đang cầm súng.
“Xuống xe! Ông đã bị bao vây!” Thấy Kiều Mộ vẫn ổn, Tiêu Trì tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Trương Lương Nghiệp hiện lên một thoáng cười khổ, lão lấy khẩu súng trong ngăn kéo trên xe, mở cửa đi xuống, giơ hai tay: “Tôi chỉ có một yêu cầu, đừng cho Trương Dương biết những gì tôi đã làm!”
Tiêu Trì nhắm mắt, nín nhịn cảm giác chóng mặt, lần nữa mở miệng: “Bỏ súng xuống!”
Trương Lương Nghiệp ngoảnh đầu nhìn Trương Dương vẫn đang mê man trong xe, sau đó lão tiến lên trước 2 bước, nhìn thẳng vào Tiêu Trì.
Chỉ kém vài phút thì lão đã đột phá chốt chặn thành công, không ngờ hành động của Tiêu Trì lại chóng vánh thế này, khoảnh khắc vượt xe ban nãy phần nhiều hừng hực khí thế ‘cùng chết chung’.
Lão thua rồi, thua bởi không đủ tàn nhẫn.
Lão không có sự ác liệt của Tiêu Trì, dù đang ngồi trên xe là cô gái anh thương yêu, nhưng vẫn không quên liều mạng.
Trương Dương là con trai duy nhất của lão, còn quan trọng hơn cả tính mạng lão. Lão từng nghĩ đến vô số lý do, muốn thuyết phục Trương Dương cùng ra nước ngoài, song hết thảy đều uổng công.
Trong đầu thằng bé chỉ ngập tràn mong muốn làm cảnh sát.
“Giúp tôi giấu Trương Dương! Tất cả sổ sách và tài liệu buôn bán ma túy, cách liên lạc với bên nước ngoài đều ở sau tủ trong phòng linh mục của nhà thờ trên đường Lão Bách Hối.” Trương Lương Nghiệp từ từ bỏ tay xuống, nòng súng ngắm thẳng vào huyệt thái dương của mình: “Trong đấy còn rất nhiều tài liệu mà các người quan tâm.”
Tiêu Trì nhíu mày: “Ông chết rồi thì cậu ấy cũng sẽ biết sự thật! Chúng tôi không có nghĩa vụ che giấu giùm ông!”
“Tôi không nhờ anh, tôi đang nhờ bác sĩ Kiều.” Trương Lương Nghiệp mỉm cười, tầm mắt rơi trên mặt Kiều Mộ: “Bác sĩ Kiều, Trương Dương, xin nhờ cả vào cô. Thứ để lại cho thằng bé, chắc ngày mai, ngày kia sẽ gửi đến Nhân Tế Đường!”
Dứt lời, một tiếng súng nổ đoàng.
Trương Lương Nghiệp ngã xuống. Kiều Mộ quay mặt đi, cô nắm chặt tay Tiêu Trì, khẽ nói: “Đưa Trương Dương lên xe em, bọn em về trước!”
Tiêu Trì cất súng, không nói hai lời, đi đến đỡ Trương Dương xuống xe.
Để đảm bảo Trương Dương không tỉnh lại giữa chừng, hình như Trương Lương Nghiệp còn tiêm thuốc mê cho cậu ấy.
Đưa Trương Dương vào trong xe Kiều Mộ, Tiêu Trì vẫn giữ tỉnh táo, tiến lên dặn dò lão Lục và những người khác một lượt. Xong đâu đấy, anh quay lại xe, ôm Liệt Phong, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, khép hờ mắt. Trương Dương xiêu vẹo trên hàng ghế sau cùng, hãy còn chưa tỉnh.
Kiều Mộ lái xe. Trên đường thấy anh im lặng suốt, cô sốt ruột không thôi: “Trên người anh bị thương ở đâu nữa đúng không? Làm sao anh chạy thoát?”
“Bắt được nhiều trộm, thế là tự nhiên học được ít kỹ năng.” Tiêu Trì quay đầu, nhờ chút ánh sáng hiu hắt, anh nhìn thoáng qua Trương Dương. Rồi, nén lại đầy một bụng những lời muốn nói, anh chỉ bảo: “Anh chợp mắt tí, chạy luôn đến bệnh viện nhé!”
Tim Kiều Mộ treo lơ lửng, cô liên tục tăng tốc. Quả nhiên trên người anh có vết thương khác, ấy vậy mà cô còn bắt anh vác Trương Dương…
Lái một mạch tới bệnh viện gần nhất với tốc độ như tên bắn, Kiều Mộ dừng xe, bước xuống, cuống quýt mở cửa và gọi anh: “Tiêu Trì, anh tỉnh đi!”
“Không nặng lắm đâu, em yên tâm!” Tiêu Trì nắm tay cô, chầm chậm xuống xe.
Di động có cuộc gọi, ánh mắt sâu thẳm của anh liếc cô một cái mới bắt máy. Anh bình tĩnh chỉ huy bọn lão Lục đi lấy chừng cứ, kế tiếp lại gọi cho Tiểu Cửu hỏi thăm sau khi ra khỏi trạm thu phí, có phát hiện đàn em của Trương Lương Nghiệp không?
Đứng cạnh xe, trên mặt Kiều Mộ phủ đầy sương giá.
Tiêu Trì gọi liền mấy cú điện thoại, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, tí nữa đứng không vững.
Kiều Mộ đưa tay đỡ, thấy anh còn muốn gọi tiếp, cô kiễng chân, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: “Đi vào trước đã!”
Tiêu Trì ‘ừ’ một tiếng. Cúp máy, anh ôm vai Kiều Mộ, nhấn cô lên thân xe, khàn giọng, lơ mơ hỏi: “Hồi nãy đã dọa em à? Em có khó chịu chỗ nào không?”
“Anh bị thương ở đâu?” Lông mày Kiều Mộ nhíu chặt, đáy mắt đầy ắp buồn bực.
Cô biết, anh nói ban nãy là chuyện vượt xe với tốc độ cao. Nói không sợ là giả, nhưng cô tin anh sẽ không để cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa thời gian chỉ vài phút, chậm một bước thì có khả năng Trương Lương Nghiệp đã chạy thoát chứ không phải đạp phanh từ bỏ việc chạy trốn, cuối cùng dùng súng tự sát.
“Hình như trúng một phát đạn vào vai trái!” Tiêu Trì mỉm cười. Rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, anh nhắm mắt, đổ ập lên người cô, từ từ trượt xuống.
(Tác giả: Anh Trì ‘liều chết’ đã chọc giận Kiều Mộ rồi ~~~)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.