Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘CÓ NỢ NẦN PHẢI TÍNH SAO?’
***
Kiều Mộ kịp thời đỡ lấy Tiêu Trì, nâng tay phải anh lên, dìu anh vào phòng cấp cứu. Cô nôn nóng hét toáng với bác sĩ trực ban: “Trên người anh ấy bị thương rất nặng, mau đẩy băng ca tới đây.”
Nháy mắt khoa cấp cứu tíu tít tất bật. Kiều Mộ không mang theo thẻ công tác nên không được vào phòng phẫu thuật cùng Tiêu Trì. Cô chán nản khôn nguôi.
Vai trái của anh bị trúng mảnh đạn, tình hình không quá nghiêm trọng, cũng không tổn thương đến động mạch chủ và tim, xem như mạng anh lớn.
Ví thử là cả viên đạn thì có lẽ anh chẳng thể ra khỏi nhà thờ…
Viên đạn sẽ không để lại vết thương quá rộng trên da, nhưng sẽ tạo thành một cái lỗ rất to ở đằng sau.
Càng nghĩ miên man, Kiều Mộ càng không thể tha thứ cho sự sơ ý của mình. Mùi máu nồng như thế mà cô không phát hiện ra anh bị thương.
Mệt nhoài ngồi xuống, nhớ lại cảnh anh phóng xe đuổi bắt Trương Lương Nghiệp, Kiều Mộ lại bực bội đứng dậy, bực bội đi tới đi lui.
Lúc làm việc, anh luôn liều lĩnh lắm. Bọn Quan Công và Tam Nhi ít kể, song trong lòng cô rõ cả. Mỗi lần gặp anh, dù bị thương hay bị ốm cũng không có chuẩn mực, trước giờ không biết chẳng phải anh liều mà là anh bất chấp tính mạng.
Đêm nay, anh thật sự khiến cô mở rộng tầm mắt.
Khép mi, Kiều Mộ đứng im trước cửa phòng phẫu thuật. Có tiếng bước chân phía thang máy truyền tới, tiếp đó liền nghe thấy giọng của Quan Công: “Chị dâu, anh Trì thế nào rồi?”
Kiều Mộ ngoảnh đầu giơ tay chỉ chỉ vào hộp đèn báo sau lưng, giọng nói trầm thấp lộ ra một thoáng khàn khàn không che giấu nổi: “Vẫn đang ở trong đó. Trương Dương sao rồi?”
“Đã tỉnh! Ý thức hãy còn lơ mơ! Ngủ một giấc là ổn thôi!” Quan Công lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển: “Nguy hiểm quá!”
Kiều Mộ cụp mắt, khóe môi vô thức mím chặt.
“Ra khỏi trạm thu phí 5 km, có bốn tên đàn em của Trương Lương Nghiệp mai phục trang bị đầy đủ vũ khí.” Quan Công đặt mông xuống chiếc ghế bằng kim loại, quay sang nhìn phòng phẫu thuật: “Một khi Trương Lương Nghiệp vượt ‘rào’ thì chắc hẳn thương vong của tụi tôi khó mà ước tính nổi.”
Cúi nhìn ngón chân mình, Kiều Mộ không nói gì. Tiêu Trì lo lắng nhất chính là điều này, cho nên liều chết cũng phải chặn Trương Lương Nghiệp trong trạm thu phí, để tránh thương vong nhiều hơn.
Quan Công cũng trầm ngâm, nét mặt nặng nề.
Cứ im lặng đợi như vậy chừng một tiếng thì cục phó Lương và Ngân Kiều đến hỏi thăm tình trạng của Tiêu Trì, rồi bơ phờ ngồi xuống.
Kiều Mộ khoanh tay, lặng lẽ dựa vào tường, trong tâm trí là những suy tư lộn xộn.
Tiêu Trì không bị thương chỗ hiểm, nếu phẫu thuật thành công, nghỉ ngơi một thời gian sẽ gần như hồi phục hoàn toàn.
Nhưng cô vẫn bực lắm, đáy lòng ngập tràn lửa giận không chỗ trút ra.
Đứng một lúc, Kiều Mộ thẳng lưng, xoay đầu ngó về phía thang máy: “Tôi đi xem Liệt Phong.”
Nó không theo vào, xe cô cũng chưa khóa.
Xuống lầu, từ xa trông thấy Liệt Phong ngoan ngoãn ngồi đợi cạnh xe, cơn giận của Kiều Mộ cũng vơi bớt. Cô không nhịn nổi ngoảnh lại, lướt mắt lên tầng lầu khoa phẫu thuật.
“Mày vào xe đợi nhé! Tiêu Trì không sao đâu, kết thúc ca phẫu thuật nhanh thôi!” Kiều Mộ bước tới xoa đầu Liệt Phong, đoạn cô mở cửa xe ý bảo nó đi lên.
Liệt Phong dụi mũi vào lòng bàn tay cô, miễn cưỡng chui vào xe.
Kiều Mộ cũng lên xe ngồi. Cô lấy cái túi ni lông không thấm nước giấu sau tấm chắn nắng.
Hôm ấy đưa Tần Bân ra sân bay tí thì gặp tai nạn, cô ngẫm ngẫm rồi đem phí chữa trị Tiêu Trì đã trả, bỏ trên xe để trừ tà.
Mở cái túi, lấy ‘phí chữa trị’ ra đếm từng tờ, một lượt lại một lượt. Kế tiếp, cô rút tờ tiền mệnh giá lớn nhất nhét lại sau tấm chắn nắng, cất bốn tờ còn lại vào túi, miết chặt miệng túi. Cầm túi, cô mở cửa xe đi xuống.
Trở lại trước cửa phòng phẫu thuật, Tiêu Trì vẫn chưa ra. Những người đến chờ anh rành là đã nhiều thêm mấy mống.
Kiều Mộ lạnh nhạt khoanh tay đứng ngoài, nghiêng đầu dựa tường, khóe môi cong cong.
Ca phẫu thuật đã tiến hành hơn một giờ, không biết tình hình bên trong thế nào.
Di động của cục phó Lương chốc chốc lại có tin nhắn, Ngân Kiều ngoẹo đầu vào lưng ghế ngủ gà ngủ gật; lão Lục ngồi cạnh Quan Công, thi thoảng điều chỉnh tai nghe. Những người còn lại nom rất lạ mặt, cũng đều im lặng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Gần rạng sáng, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở, đám người chờ bên ngoài lao nhao vây tới. Y tá nhìn một lượt, cất giọng mệt mỏi: “Là người nhà của Tiêu Trì hết đây hả?”
Sếp phó Lương mang vẻ mặt kích động, lên tiếng trước tiên: “Đúng vậy!”
Lời đã đến miệng, nhưng Kiều Mộ nuốt về. Cô thong dong tiến lên.
“Phẫu thuật thành công. Bệnh nhân mất máu quá nhiều, trước mắt chưa tỉnh, đề nghị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt quan sát 24/ 24 giờ. Cần sự đồng ý của gia đình.” Y tá đưa giấy cho sếp phó Lương.
Ông quay sang nhìn Kiều Mộ, dường như lúc ấy mới nhớ ra cô cũng là bác sĩ.
“Quan sát 24 giờ.” Kiều Mộ trả lời luôn.
Sếp phó Lương cầm bút ký tên. Đợi Tiêu Trì được đẩy ra, ông đích thân ngó qua một cái, bấy giờ mới thoáng yên tâm.
Kiều Mộ thầm thở phào một hơi. Cô nghiêng đầu ném cho Quan Công một ánh mắt, rồi xoay gót đi rời bước.
Quan Công cực kỳ tinh ý, gã theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu, chị còn gì dặn dò ạ?”
Kiều Mộ nhấp môi, đưa món tiền lẻ trong cái túi chống thấm cho gã: “Tối nay để một người ở lại đây chờ tin tức. Ngày mai anh ấy tỉnh, cậu đưa thứ này cho anh ấy. Ngoài ra, sau khi Trương Dương tỉnh lại, nhớ đưa cậu ấy về Nhân Tế Đường giùm tôi.”
Dứt lời, cô khẽ gật đầu với sếp phó Lương và tiễn ông xuống lầu.
Quan Công cúi xuống nhìn món tiền lẻ trên tay, há miệng mấy lần, cuối cùng gã không hỏi cụ thể đây là có ý gì. Trương Lương Nghiệp quả tình đã sắp xếp người sẵn sàng tấn công xe cảnh sát truy đuổi, gã không nói dối thật mà.
Tiễn cục phó Lương và mọi người lên xe xong, Kiều Mộ đi lấy xe. Nom Liệt Phong cứ dán mắt nhìn khu phòng bệnh, cô không khỏi thở phù một hơi: “Anh ấy ổn rồi, không cần lo lắng nhé!”
Lái xe về đến Nhân Tế Đường đã sắp sáng tới nơi.
Vẫn chưa ngủ, ông nội ngồi một mình trong phòng khách xem tin tức phát lại.
Trên màn hình đang phát vụ nổ súng xảy ra tại nhà thờ Lão Bách Hối, cùng sự kiện phóng xe vây bắt ở trạm thu phí cao tốc phía Tây thành phố.
Toàn bộ tin tức được phát lại hết, không có hình ảnh Trương Lương Nghiệp dùng súng tự sát.
Kiều Mộ thở phào, uể oải ngồi xuống. Cô đưa tay thử độ ấm của ấm trà, đoạn bật bếp từ, sau đó đứng dậy đi lấy thức ăn cho Liệt Phong.
“Thằng ranh kia sao chưa về?” Ông nội bỗng mở miệng, giọng điệu nóng ruột nóng gan: “Không về được hay bị thương rồi?”
“Vai trái bị găm mảnh đạn, không nghiêm trọng lắm! Vừa phẫu thuật xong, phải theo dõi ạ.” Kiều Mộ ngồi lại, cúi nhìn khay trà trước mắt, cô cau mày: “Muộn quá rồi, ông lên lầu nghỉ đi thôi!”
Ông nội ngồi thẳng dậy, nheo mắt: “Nó chọc cháu à?”
“Không ạ.” Giọng Kiều Mộ hơi cứng ngắc.
“Thế nặng lắm hả?” Ông nội nhíu mày.
Kiều Mộ lắc đầu. Thấy cô không chịu nói, ông nội bèn không hỏi nữa.
Liệt Phong ăn no, tự đi uống nước rồi trở lại ngoan ngoãn ngồi bên ông nội.
“Ông cháu mình lên lầu nghỉ thôi! Mai cháu cũng phải đi làm còn gì.” Ông nội vỗ vỗ đầu Liệt Phong. Uống xong hớp trà, ông chậm rãi đứng dậy ra ngoài.
Kiều Mộ rót cho mình một chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ. Trên mu bàn tay cầm chén nổi gân xanh, những khớp xương trắng bệch thành một đường.
Dẫu điều Quan Công nói là sự thật, cô cũng vẫn không thể chấp nhập được việc Tiêu Trì đã làm.
Đấy là vết thương do súng đạn chứ không phải vết dao chém bình thường, ấy thế mà anh còn gắng gượng lâu như vậy trước mặt cô.
Cô cũng không dám nghĩ tỉ mỉ, nhỡ đâu anh đi thật, liệu cô có hận mình suốt đời không?
Uống hết chén trà, rốt cuộc không sao yên tâm được, cô lấy điện thoại gọi cho Mạnh Trường Phong hỏi anh ta có quen ai bên bệnh viện thuộc viện y học Lâm Châu không.
Mạnh Trường Phong hình như mới chợp mắt. Nghe cô hỏi vậy, anh ta sửng sốt mất vài giây, rồi sực tỉnh: “Rất quen là đằng khác. Bọn anh thường xuyên hẹn nhau lái xe đi du lịch này.”
“Mấy hôm tới, anh giúp em để ý chút. Tối nay Tiêu Trì nhập viện bên đó, khoa ngoại, phòng 18-09. Vai trái bị trúng mảnh đạn.” Kiều Mộ nhấp môi, nói tiếp: “Không cần cho anh ấy biết, có vấn đề gì cứ báo ngay cho em!”
Dứt lời, cô cúp máy luôn. Tắt đèn kiểm tra các ổ cắm điện một lượt, cô lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Sáng hôm sau, phỏng chừng Tiêu Trì đã tỉnh, lúc Kiều Mộ rời giường thì nhận được một tin nhắn, nội dung chỉ có 3 chữ: Anh xin lỗi.
Kiều Mộ nhắn lại: Anh sai ở đâu?
Sau đó, cô cất điện thoại, theo ông nội dẫn Liệt Phong ra ngoài tản bộ một vòng. Khi về, cô vào gara ngó qua xe, kế tiếp lên lầu sửa soạn rồi đi làm.
Hôm qua Kiều Mộ nhờ đồng nghiệp trực thay, tuần này cô không có ngày nghỉ, phải trực ban đến tận cuối tuần sau.
Buổi trưa, cô đưa xe đến gara sửa chữa phun lại sơn. Tiêu Trì gửi một tin nhắn nữa, vẫn là 3 chữ kia, không giải thích gì thêm.
Kiều Mộ nhắn lại cái tin y hệt lúc trước: Anh sai ở đâu?
Bắt taxi về nhà. Vào cửa, cô gặp Quan Công đang ngồi chơi với Liệt Phong dưới mái hiên. Không thấy bóng dáng của Trương Dương. Kiều Mộ nhíu mày: “Trương Dương đâu?”
“Lão Lục đưa cậu ấy trở lại viện điều dưỡng rồi.” Quan Công đứng dậy, rẽ sang phòng trị liệu cầm túi bưu kiện chuyển phát nhanh để trên giường bệnh: “Ông nội ký nhận hộ chị.”
Kiều Mộ không nhận lấy mà bảo: “Đây cũng xem như một trong những chứng cứ phá án của các cậu, cậu xem trước đi!”
Quan Công thở phù một hơi, bật thiết bị ghi hình, bắt đầu mở túi chuyển phát nhanh.
Bên trong chỉ có một tấm thẻ ngân hàng và một bức di thư.
Di thư viết cho Trương Dương.
Đọc được một nửa, Kiều Mộ quay mặt đi: “Có cho Trương Dương xem không, tự các cậu quyết định! Cậu ấy nhất định cũng đã biết chân tướng!”
Quan Công gãi đầu, không hé môi. Hoàn tất việc ghi hình, nom sắc mặt Kiều Mộ không vui, gã chẳng dám ở lại lâu, ôm Liệt Phong đùa nghịch một chốc rồi chuồn êm.
Sáng nay đến bệnh viện, Tiêu Trì bảo Kiều Mộ đang giận, gã còn không tin.
Tối qua ở bệnh viện, rõ ràng cô lo lắng thế cơ mà.
Kiều Mộ đóng cửa lớn. Ăn cơm xong về phòng, cô lại nhận được tin nhắn của Tiêu Trì. Nghĩ một tẹo, Kiều Mộ gọi luôn cho anh.
Chuông reo đúng một tiếng thì truyền tới giọng nói khản đặc của Tiêu Trì: “Tỉnh dậy không nhìn thấy em là anh nhận ra mình sai rồi. Đây là em đang tính sổ à?”
“Có nợ nần phải tính sao?” Kiều Mộ tức. Vừa nghĩ đến bộ dạng máu me đầy mình của anh thì lại không nén nổi cơn giận.
“Không bắt được lão, chưa biết chừng sau này lão còn sai người quấy rầy em, quấy rầy ông nội. Với cả, lão là kẻ nếu không chuẩn bị đâu vào đấy thì sẽ không có hành động. Anh không thể để em đã về nước còn phải trải qua mối đe dọa mưa bom bão đạn được.” Tiêu Trì húng hắng ho hai tiếng, rành rành đang thở gấp: “Anh sai rồi, được chưa. Em muốn ăn gì, lần này nghỉ dưỡng thương nửa tháng, anh nấu cho em mỗi ngày nhé!”
“Sai ở đâu, sao em không biết nhỉ.” Đến bên cửa sổ, Kiều Mộ khom lưng, chống một tay lên bệ cửa sổ, vô thức ngắm nhìn bầu Trời xa xa.
Bên tai yên lặng hẳn, lâu sau mới lại vang lên giọng Tiêu Trì khàn khàn: “Anh sai thật rồi! Về viết bản kiểm điểm cho em. Em phạt anh thế nào cũng được.”
Trong đầu Kiều Mộ phác họa nên dáng vẻ anh nghiêm túc viết bản kiểm điểm. Cô buồn cười nhưng vẫn cứng rắn: “Vậy thì viết bản kiểm điểm đi! Đọc xong hẵng nói!”