Lại là một ngày lạnh lẽo, Duệ Thư Bạch chỉ muốn quấn chăn đến trường, ca sáng thật là ác mộng ngày đông mà…!
Hôm sau là Giáng sinh, khắp nơi đều lủng lẳng treo mấy hộp quà nhỏ trước cửa, mấy cửa hàng thì trang trí cây thông cùng ông già Noel, nhạc xập xình khắp nơi, nghe mà đỡ buồn ngủ.
Cậu ngồi trên xe bus nghĩ lung tung, sáng nay cậu ra cửa tình cờ gặp Lục Huyền Âm.
Hắn mặc quân phục, bên ngoài khoác áo bành tô, che dù đen, nhìn siêu ngầu, cậu đớ lưỡi lúc lâu mới nặn ra một câu “chào buổi sáng”.
Hắn chào lại cậu, âm thanh kia mặc dù cũng tính là nghe nhiều lần, nhưng sáng sớm lại phá lệ trầm khàn quyến rũ làm tai cậu to thêm 3 tháng.
Giáng sinh xong sẽ thi, nên sinh viên dù lười nhưng vẫn đến trường, mà các giáo sư giảng viên lớn tuổi lại không quan tâm mấy đến mấy ngày lễ này, nên bài thì vẫn cho, dạy thì vẫn dạy, kết quả, ca sáng kéo đến ca trưa, ca chiều thì tới tối mới được tan.
Cả một ngày ai nấy đều vùi đầu vào học.
Bây giờ mới cảm thấy yêu thương thời cấp 3, còn giờ thì cuốn giáo trình dày cui, lại không chỉ một cuốn, giấy tờ lại thêm ảnh chụp, học hết? Không thể nào!! Nên là cúng tổ tiên cho rồi.
Nói thì nói, nhưng chất lượng sinh viên của trường luôn đạt ngưỡng cao top 10 trong nước, năm rồi lại vào được 6 hạng đầu, từ đó mới thấy được cái gì gọi là học bá.
….!
Quân khu.
Một đám đàn ông cởi trần chạy bộ giữa tuyết lạnh, vừa chạy vừa hét lớn để giảm bớt hơi lạnh len lỏi, còn chỉ huy thì ngồi trong phòng uống trà nóng.
“Tân binh năm nay ngoan ghê.
Nói một là một, hai là hai, không đứa nào dám hó hé gì.”
Đội trưởng Liễu gác chân uống trà nóng, cả người tản ra khí thế lười nhác như thể ông đây là cao nhất.
Lục Huyền Âm lại nghiêm mặt, “Ngồi đàng hoàng.”
Liễu Tùng chậc một tiếng, thả chân trên bàn xuống, dựng thẳng lưng, “Sẽ có một ngày có người trị được cái tính cứng nhắc này của cậu.”
Người gì mà nghiêm túc vô vị.
Lục Huyền Âm không đáp lời.
Hắn nói, “Phía biên giới có động tĩnh gì không?” (*)
(*) Chú thích: Đây hoàn toàn là ý tưởng của tác giả tự nghĩ ra, không liên quan đến bất kì quốc gia nào, cho nên tên quốc gia tác giả sẽ viết giả định (X,Y…) và lặp lại, không hề có ý đả kích hay chê bai gì cả.
Liễu Tùng đáp, “Không có.
Trông có vẻ rất yên bình, nhưng theo báo cáo lại, thì thỉnh thoảng vẫn có mấy khuôn mặt lạ lảng vảng quanh đó.
Nhưng thực tế lại không gây ra ồn ào gì.”
“Ừ.
Cấp trên thông báo, cứ tiếp tục cảnh giác theo dõi.
Đám người đó nhất định sẽ trở lại, vì đồ chúng muốn còn chưa lấy được.
Chỉ là, nếu chúng trở lại, thì sớm muộn gì cũng phải đụng đến súng ống đạn dược.”
Liễu Tùng gật đầu, “Một đám ăn no rững mỡ.
Khi không lại đi khủng bố đất nước khác.”
Lục Huyền Âm cau mày, “Không có chuyện “khi không”, trừ khi trong tài liệu có thứ mà chúng nhất định phải có, nếu không chúng sẽ không liều mạng mà động vào chúng ta.”
Liễu Tùng tò mò, “Cậu có biết gì không?”
Hắn lắc đầu, “Không, ngay cả ông và ba tôi cũng chỉ nắm sơ tình hình, nhưng họ không thể nói.”
Liễu Tùng cũng chỉ tùy tiện hỏi chơi.
Bí mật quốc gia.
Mà đã là bí mật thì không được tùy tiện truyền đi, nếu không thì chuyện không đơn giản như tước quân hàm, mà có thể đó liên quan tới tồn vinh của một nước.
Giả sử Lục Huyền Âm có biết, thì hắn cũng chắc chắn không bao giờ hé miệng, lúc bước vào Quân đội thì họ đã được huấn luyện phải giữ bí mật thế nào.
Liễu Tùng uống hớp trà, “Năm nay mong là yên bình.
Tôi còn muốn về quê với ông bà già.
Chẳng muốn như năm rồi, đang ngồi ăn cơm thì bị gọi giật về Thủ đô gấp.”
Anh ta nhớ tới mà nản cả người.
Vốn là cái vị Chính khách kia phải đến mồng 5 mới tới Thủ đô, thế mà chẳng hiểu vì sao, vừa mồng 3 đã lên máy bay, hại anh ta đang gặm giò heo hầm cũng phải vất luôn lái xe về Thủ đô ngay trong đêm.
Sáng sớm ai cũng ngủ, chỉ có anh ta đội sương giá và bụng đói chiếm cứ một cái sân thượng của tòa nhà nào đó quan sát bốn phương tám hướng xác định có kẻ nào khả nghi hay không.
Đầu năm rồi trinh sát phải kiêm nhiều nhiệm vụ quá…!
“Đám người kia sao lại kín kẽ thế nhỉ? Lần nào cũng tới lúc phút chót thì vụt mất.”
Vốn chỉ là một câu nói bâng quơ, nhưng sau đó hai người đột ngột khựng lại.
Liễu Tùng nuốt nước bọt, tim nhanh chóng đập nhanh.
Anh ta hạ thấp người, kéo gần khoảng cách với Lục Huyền Âm.
“Chắc không phải như tôi nghĩ đâu nhỉ? Cái này, cái này…” Anh ta lắp bắp hồi lâu vẫn không dám nói ra.
Đôi mắt Lục Huyền Âm thăm thẳm, hắn mím môi, “Nếu là thật, thì đó bị liệt vào tội phản quốc.”
Bọn họ đã bao vây chặt chẽ như thế, vậy mà đám người đó vẫn có thể thoát ra ngoài, trừ khi, có người ngoại ứng nội hợp với chúng, thậm chí, có thể làm đến không nhìn ra dấu vết, thân phận người đó chắc chắn không nhỏ.
Bầu không khí im lặng cực điểm.
“Không có bằng chứng thì đừng nói lung tung.” Lục Huyền Âm nghiêm giọng.
Liễu Tùng vội gật đầu, “Đương nhiên đương nhiên.” Nghĩ lại vẫn sợ, nếu thật, vậy hành động của họ đã bị đối phương giám sát từ lâu.
Liễu Tùng vô thức nhìn xung quanh.
Không có camera ngầm đó chứ?
Cuộc sống thật khó khăn!
Cửa phòng bị gõ cộc cộc.
Vốn yên tĩnh lại có âm thanh làm Liễu Tùng nhảy dựng.
Lục Huyền Âm liếc anh ta, “Tại sao cậu lại làm trinh sát được nhỉ?” Cái dạng này, ai không biết còn nghĩ nếu đang do thám mà có con gì nhảy ra có phải anh ta sẽ la làng rồi chạy ngược về không?
Liễu Tùng trợn mắt, “Đang có không khí mà.” Nói rồi anh ta đằng hắng, trở về dáng vẻ ngày thường.
“Mời vào.”
Một anh lính hậu cần đi vào, trước tiên chào một cái theo kiểu Quân đội rồi nói, “Đại tá, Trung tướng gọi ngài.”
Ba?
Lục Huyền Âm gật đầu, “Tôi biết rồi.” Đoạn quay sang con bạch tuột không xương bên kia, “Cậu cũng đừng suốt ngày ngồi trong phòng kính.
Rảnh rỗi thì đi luyện tập đi, đừng để rảnh rỗi quá lại sinh quen, sau này lúc làm nhiệm vụ lại vướng tay chân.”
Liễu Tùng bĩu môi, chậm rì rì đứng dậy, “Tôi đây kinh nghiệm đầy mình.
Chỉ có người khác vướng tôi, không có chuyện tôi cản đường người ta đâu.
Nhưng nhờ lời vàng ý ngọc của Đại tá đây, tôi sẽ đến phòng huấn luyện ngay.” Nói rồi gật đầu với người lính kia một cái sau đó thong thả rời đi.
Anh ta ra ngoài, dặn đám tân binh không được lười biếng, còn mình thì chuồn mất.
Lục Huyền Âm, “…”
….!
Ba hắn tìm hắn là do có manh mối của người bạn cũ kia.
“Tìm được thông tin con gái ông ấy đang làm việc ở thành phố A, nhưng không tra ra tên tuổi.
Có lẽ là do thân phận của ông ấy nên thông tin gia đình cũng được bảo mật.
Nhưng nếu ở thành phố A, thì mọi chuyện cũng dễ hơn rồi.”
Khi nói, ông không giấu nổi sung sướng.
Người bạn đã cách xa hơn chục năm trời, khi có tin tức ai cũng sẽ vui mừng.
Mà Lục Huyền Âm thì khổ không chỗ nói, làm sao để ba hắn từ bỏ cái hôn ước vớ vẩn kia đây? Làm sao nói cho ba hắn nghe, hắn thích một người con trai, lại còn thua hắn 8 tuổi?
Hắn lại nghe thấy ba hắn lải nhải hồi lâu, toàn chuyện xưa cũ của hai đồng đội.
Lục Huyền Âm kiên nhẫn nghe, nhưng tâm trí đã sớm bay mất rồi.
Lúc ngài Trung tướng phát giác thì chỉ hận không thể vỗ một cái cho hắn chết tươi.
Con cái!
Khoảng nửa giờ sau có cuộc họp, ông không thể không thả con mình về, trước khi hắn đi ông còn trừng hắn một cái, “Đừng mong trốn! Con mà trốn thì đừng về nhà nữa!”
Hắn bất đắc dĩ không thôi.
Vì một người phụ nữ ngay cả mặt cũng chưa biết mà đòi đuổi con trai ra ngoài.
Lục Huyền Âm sẽ tìm cơ hội nói chuyện với ông nội.
Ông nội đã nói, ba hắn còn dám không nghe theo sao?
– -Tối–
Duệ Thư Bạch vừa xuống xe bus, thì bên kia cũng có một chiếc xe chạy vào, cậu nhìn một lúc sau đó dừng chân.
Rất nhanh, người đàn ông đã che ô đi ra khỏi gara.
Người đó thấy cậu thì giật mình, “Cậu chưa vào sao?”
Duệ Thư Bạch cười khì, “Tôi thấy anh vào nên đợi.”
Lục Huyền Âm cụp mắt che đi ý cười, hắn sải chân tới, “Trời lạnh, cẩn thận bị cảm.” Hắn nói, cậu lại lặng lẽ đỏ mặt.
“Anh tan làm trễ như vậy sao?”
“Ừ, tôi có họp, vừa họp xong lại phải tới thao trường.
Còn cậu?”
Duệ Thư Bạch: “Tôi làm ổ trong phòng máy của trường từ 8 giờ sáng tới giờ đấy.”
Hắn nhăn mày, “Nhìn nhiều vào máy tính không tốt cho mắt.”
Cậu cười, “Làm nghề chúng tôi thì đó là chuyện không tránh khỏi.
Cũng giống như ngài Đại tá đây, anh lo bảo vệ đất nước, tôi lo xây dựng đất nước.
Vô cùng xứng…ặc…”
Cậu ngượng ngùng thu mồm lại, chết chửa, lỡ miệng nói ra lời trong lòng rồi.
Lục Huyền Âm kín đáo nhìn cậu, môi lặng lẽ cong lên độ cong nho nhỏ.
Ừ, xứng đôi.
“Dù sao cũng cảm ơn anh, khì.”
Cậu kéo tay áo xuống, che đi đôi bàn tay đỏ vì lạnh, Lục Huyền Âm nhìn thấy, hắn rất muốn nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn kia, nhưng không dám.
Cuối cùng cứng rắn dời mắt đi.
.
Đọc t????uyện chuẩn không quảng cáo _ T????ùmT????u yện﹒ⅴn _
“Tối nay anh có bận không? Có muốn đón Giáng sinh không?”
Lục Huyền Âm lắc đầu, hắn hỏi, “Có gì để đón sao?”
Một ngày lễ chỉ con nít mới thích.
Duệ Thư Bạch chỉ lên bầu trời, “Tối nay ông già Noel sẽ cưỡi tuần lộc đi phát quà đấy.
Nếu anh thành tâm một chút, biết đâu ông ấy sẽ để quà trong chậu thông của anh.”
Hắn cau mày, “Tôi không có cây thông Noel.”
Duệ Thư Bạch: “…”
“Cũng không có ống khói.”
“…”
“Được thôi, có lẽ anh là ngoại lệ của ông ấy.”
Tới nhà, Duệ Thư Bạch chào hắn, trước khi đi còn nói, “Cẩn thận tối nay ông già Noel gõ cửa phạt anh đấy, ha ha…”
Lục Huyền Âm nhìn cậu vào nhà, bất giác ngẩng đầu lên trời.
Có thể ước không?
Nhận ra mình vừa suy nghĩ chuyện ngu ngốc gì, hắn đen mặt đạp tuyết về nhà.
Ông già Noel? Hừ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad của tieubacdinh.
Đọc truyện trên trang chính chủ ủng hộ tác giả.
Cảm ơn rất nhiều.]
…..!
Tuyết lạnh phủ dày lên khắp nơi, cây cối đều bị tuyết phủ mất đi màu xanh.
Xung quanh nhấp nháy đèn sợi trang trí đều bị tuyết phủ lên, phát ra ánh sáng le lói.
Duệ Thư Bạch ngồi trên ghế tranh thủ làm bài tập, chuông điện thoại kêu reng, cậu nhìn thời gian sau đó tắt máy, chạy lên lầu.
Chuông nhà thờ reo, tới Giáng sinh, đồng thời, Lục Huyền Âm nghe tiếng chuông cửa.
Chuông hắn vừa lắp, vì hắn phát hiện, có vài lần Duệ Thư Bạch gõ cửa, nhưng hắn ở lầu trên không nghe, sau đó lại lỡ một lần gặp mặt.
Hắn xuống lầu.
12 giờ đêm ai lại gõ cửa.
Sau đó, hắn sững người.
____
Xin tha thứ cho sự ngu ngốc của wattpad, tui đăng mãi mà nó cứ bị thiếu phần, nên tui chia làm hai phần nha mọi người, hu hu:((((.