Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 127: Cầu vồng nằm trên mặt sóng



Có ai đó sẽ đi cùng em, cho em một tình yêu thật sự, nhưng cũng sẽ có người chỉ biết lặng lẽ đứng trong bóng tối, lẻ loi độc hành.

Mặt trời đã ngả về Tây.
Dòng nước chảy về hướng Đông phản chiếu cả bầu trời rực lửa cùng cây cầu nhưng con rắn khổng lồ kia. Trên cầu không có người qua lại, bốn phía tĩnh mịch như địa ngục trần gian.
Tang Cẩn bị đẩy lên cầu, trên lưng còn bị gắn bom. Thân Đồ Toàn một tay cầm súng, một tay cầm điều khiển từ xa, đứng trước mặt cô đổi tới đổi lui, miệng không ngừng lẩm bẩm, cả người nôn nóng bất an.
Trước khi tới đây, Thân Đồ Toàn mang cô tới một cống thoát nước bị bỏ hoang ở ngoại ô, nơi đó có lẽ chính là cứ điểm của hắn, bên trong chưa đầy công cụ và thuốc súng để chế tạo bom, hai cái máy tính cũ nát cùng rất nhiều bàn cờ.
Hắn quả nhiên vô cùng yêu thích cờ tướng, hơn nữa trước khi tới đây, hắn còn xem nốt bàn cờ cuối cùng trên mà hình máy tính. Trên bàn cờ có ba quân, con mã màu đỏ, con tướng màu đỏ và con tướng màu đen. Ngoài ra, bên cạnh còn một con súc sắc.
Tang Cẩn thầm đoán đây là lời Bàng Lỗi để lại, anh muốn nói sẽ một mình tới gặp hắn, đồng thời nói cho hắn biết con tướng màu đỏ kia là ai. Mà con súc sắc này, hẳn là chỉ cô.
Bàn cờ này đã xua tan không ít băn khoăn của Thân Đồ Toàn, nhưng hắn vẫn gắn bom lên người cô rồi đưa tới đây.
Tang Cẩn đưa hắn tới đây là muốn Bàng Lỗi lên đảo tìm Trâu Nhã Mai trước, nếu không thấy cô sẽ nghĩ tới nơi này. Lúc này cô đột nhiên nhớ lại, tại sao Trâu Nhã Mai lại té xỉu chứ? Không lẽ là phối hợp với cô, để cô dẫn Thân Đồ Toàn rời khỏi đảo sao? Nếu là vậy, cô tin khi Bàng Lỗi tìm được bà ấy liền chạy tới chỗ này.
Nhưng hiện tại, bọn họ đã đứng trên cầu chờ khoảng 1 giờ. Thân Đồ Toàn đã mất hết kiên nhẫn, hắn đột nhiên dừng lại, chỉa súng về phía cô: “Tôi cho cô thêm một phút, nếu người cô nói không xuất hiện, tôi sẽ bắn chết cô!”
Tang Cẩn muốn biện giải nhưng đúng lúc này xuất hiện một người mặc đồ đen đi về phía họ.
Thấy Mãn Thành Uy, cô không khỏi cả kinh, vì sao Bàng Lỗi không cùng anh ấy xuất hiện chứ? Anh ấy xuất hiện, điều đó chứng minh Bàng Lỗi hiểu ra nhân vật cô ám chỉ trong bài thơ là Mãn Thành Uy, vậy anh chắc chắn cũng biết nơi cô ám chỉ là cây cầu này.
Mãn Thành Uy nhìn cô, sau đó lại nhìn Thân Đồ Toàn: “Thả cô ấy ra, em đưa anh đi.”
“Đưa tao đi? Nói như vậy, khi đó người đưa tao đi thật sự là mày?” Thân Đồ Toàn trợn mắt, tựa như không tin người trước mắt chính là kẻ đẩy hắn vào hố lửa.
Tang Cẩn cũng nhìn Mãn Thành Uy, chờ anh giải thích. Tuy cô có thể xác định sau khi sự cố sập cầu xảy ra, anh tiễn cô và bà ngoại qua Đức, an táng ba mẹ cô, sau đó lại biến Quý Tường thành Thân Đồ Toàn, tất cả ít nhiều đều có liên quan tới anh. Nhưng vì sao anh phải làm như vậy? Cô vẫn có nhiều thắc mắc chưa rõ.
“Có phải anh giết bà ngoại đúng không? Còn Hiểu Duyệt nữa, có phải anh lừa con bé lên máy bay không? Con bé là em gái anh mà.” Ngữ khí của Mãn Thành Uy ngày càng sắc bén, biểu cảm trên mặt đầy sự phẫn nộ và bất đắc dĩ, “Sao anh không thể kiên nhẫn hơn một chút? 15 năm, nhiều nhất là 20 năm em sẽ đưa anh về, nhưng hiện tại, anh còn cơ hội quay đầu sao?”
Thân Đồ Toàn liều mạng cười, tiếng cười quỷ dị như muốn hủy diệt mọi thứ.
Hắn đột nhiên chĩa súng vào anh: “Mãn Thành Uy, tại sao mày không tự vào ngục giam hả? Đáng lẽ mày phải thử cái cảm giác ngồi trong ngục 15 năm là thế nào. Tao đã trải qua, nên tao biết cái địa ngục đó sẽ ép con người thành kẻ điên bằng cách nào. Những kẻ ở đó ai cũng tràn đầy phẫn hận, không, không đúng, không phải phẫn hận, là cảm giác muốn giết người, muốn khiến cả cái thành phố này nổ tan tành!”
Hắn đột nhiên đi về phía Mãn Thành Uy, chĩa súng lên trán Mãn Thành Uy: “Cô ấy ở đâu? Mày giấu cô ấy ở đâu? Nói!”
“Anh buông súng đi, em đưa anh rời khỏi đây rồi sẽ nói anh biết cô ấy ở đâu.” Mãn Thành Uy đẩy đầu súng trên đầu mình ra.
Pằng! Pằng!
Thân Đồ Toàn đột nhiên nổ súng, lần lượt bắn lên đùi trái và phải của Mãn Thành Uy, trong nháy mắt, máu tươi theo vết thương trào ra ngoài.
Mãn Thành Uy khuỵu xuống, cố gắng chịu đựng, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
“Quý Tường, đừng nổ súng, anh ấy là muốn cứu ông đấy!” Một khắc nhìn Mãn Thành Uy quỳ xuống, trái tim Tang Cẩn như có bụi gai đâm vào, đau tới nước mắt cũng chảy ra.
Cô nhìn Mãn Thành Uy, đột nhiên hiểu tất cả chuyện gì đang xảy ra, vì sao anh phải làm như vậy, thậm chí cũng hiểu anh ấy vì sao phải che giấu chân tướng.
Có phải anh ấy sớm đã biết bi kịch sẽ xảy ra, cho dù chân tướng có nằm trong lòng cũng chỉ biết im lặng hay không? Hay là anh ấy luôn muốn tìm cách vạch trần chân tướng, nhưng lại cố kỵ gì đó, đến cuối cùng không thể đi tới bước này sao?
Anh lo lắng cái gì? Là cô sao?
Sai lầm của Tang Vũ Kiều khiến cây cầu vừa khai thông đã sập, Tang Vũ Kiệu không chịu nổi gánh nặng, cho nên giết chết cả nhà, sau đó sợ tội tự sát. Nếu có người biết vụ án này chỉ là sự bịa đặt, biết cô và bà ngoại còn chưa chết, nhất định sẽ đuổi theo giết chết bọn họ. Anh không chống lại được thế lực đứng phía sau, cho nên tình nguyện thỏa hiệp và trầm mặc sao?
Tang Cẩn càng nghĩ càng bi phẫn, cô muốn lên tiếng nói chuyện thì có một bàn tay bịt miệng của cô. Cô quay đầu, thấy người đó quả nhiên là Bàng Lỗi!
Anh ra hiệu kêu cô yên lặng, còn mình lặng lẽ cuộn người tránh sau lan can của cầu, tìm cách gỡ bom cho cô.
Nội tâm Tang Cẩn không khỏi kích động, thì ra Bàng Lỗi đã tới đây trước sắp xếp mọi chuyện. Anh nhất định đã đi gặp Mãn Thành Uy, kêu anh ấy dời lực chú ý của Thân Đồ Toàn?
Nhưng nơi này, chỉ có hai người bọn họ tới thôi sao?
Tang Cẩn nhìn xung quanh, phát hiện đội đặc công và tay súng bắn tỉa mai phục gần đó. Tim càng đập nhanh hơn, cô quay đầu nhìn ra giữa cầu.
Mãn Thành Uy vẫn cố gắng thuyết phục Thân Đồ Toàn, kêu hắn cùng anh rời đi. Chỉ cần hắn đồng ý, anh ấy sẽ nói ra chỗ ở của Dương Uyển. Tang Cẩn không biết có phải anh cũng không biết chỗ ở của Dương Uyển, chỉ giống cô đưa ra kế sách tạm thời thôi phải không?
Thân Đồ Toàn cuối cùng cũng im lặng, sau đó lại đột nhiên đi về phía cô: “Muốn đi thì mang cô ta đi cùng. Mãn Thành Uy, nếu mày còn tiếp tục đùa giỡn, tao sẽ băm mày ném cho chó ăn.”
“Không được!” Mãn Thành Uy cố sức đứng lên, cả người đầy máu kéo Thân Đồ Toàn lại, “Quý Tường, anh có biết hiện tại mình đã giết bao nhiêu người rồi không? Mang theo cô ấy, bom sẽ nổ, anh còn đi được sao?”
Thân Đồ Toàn do dự, đúng lúc này cây cầu đột nhiên run lên.
“Đi mau, nếu không sẽ không kịp.” Mãn Thành Uy kéo Thân Đồ Toàn rời đi.
“Mãn Thành Uy, mày đùa tao! Tại sao thằng đàn ông còn lại không tới?” Thân Đồ Toàn phát hiện điểm dị thường, liền ấn nút chiếc điều khiển từ xa trong tay.
Pằng! Pằng!
Bàng Lỗi dùng súng bắn vào hai tay Thân Đồ Toàn, chiếc điều khiển từ xa trong tay hắn rơi xuống.
Mãn Thành Uy nhào tới bắt lấy nó, quay cuồng nửa vòng rồi lăn tới mép cây cầu. Anh dùng sức ngồi dậy dựa vào lan can, hét to về phía Thân Đồ Toàn: “Quý Tường, mau nhảy xuống đi, bên dưới có thuyền, sẽ có người đưa anh chạy trốn. Đi mau!”
Thân Đồ Toàn chạy tới đầu bên kia của cây cầu, tìm nơi ẩn nấp, giơ súng nhắm vào Tang Cẩn.
Pằng!
Lúc này Mãn Thành Uy ở gần cô nhất, thấy hành động của Thân Đồ Toàn, anh nhanh chóng đứng lên, che chắn cho cô. Toàn thân đột nhiên chấn động, viên đạn đã bắn trúng vai trái của anh, máu tươi trào ra dính đầy cánh tay cô.
“Thành Uy!”
Lúc này, Bàng Lỗi đã phá giải bom trên người Tang Cẩn, cô nhanh chóng cởi ra, đặt sang một bên, chạy tới đỡ Mãn Thành Uy.
Bàng Lỗi đứng dậy nhảy ra ngoài, đối diện với Thân Đồ Toàn. Pằng! Pằng! Pằng! Ba tiếng súng liên tiếp nhau.
“Đừng tay!” Mãn Thành Uy hét lớn, “Anh không thể… Giết anh ấy…” Máu từ lồng ngực và hai đùi chảy ra không ngừng, anh nắm chặt tay Tang Cẩn, “Kêu anh ấy… Đừng nổ súng!” Mãn Thành Uy gần như van xin cô.
“Vì sao chứ? Hắn ta hiện tại đã không còn là Quý Tường của trước kia nữa, hắn ta là kẻ giết người, anh vì sao phải cứu hắn?” Tang Cẩn đè vết thương trên ngực và một chân anh lại, “Anh đừng nói nữa, em đưa anh tới bệnh viện.”
Cô dìu anh đứng dậy, vừa đi mấy bước thì có viên đạn bay tới trụ xi măng ngay cạnh bọn họ.
Mãn Thành Uy kéo cô qua, ra sức lắc đầu: “Đinh Đinh, anh ấy giống em, cũng bị bắt phải rời đi, mất đi thân phận. Anh không có cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy. Người nhà họ Đinh không phải anh ấy giết… Anh ấy….”
Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Mãn Thành Uy, Tang Cẩn cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía Bàng Lỗi.
Bàng Lỗi giơ súng ép Thân Đồ Toàn tới đầu cầu, khẩu súng trong tay hắn ta đã bị anh đoạt lấy.
Hai bên cầu đã có rất nhiều đặc công bao quanh, giơ súng chĩa thẳng vào hắn.
Tang Cẩn còn đang do dự thì cây cầu đột nhiên lắc lư. Bom giấu bên dưới phát nổ truyền tới tiếng vang vô cùng mạnh. Bàng Lỗi ra hiệu cho tất cả đều rút lui.
“Đinh Đinh… Đi mau…” Mãn Thành Uy gọi.
Tang Cẩn còn chưa kịp lên tiếng thì xung quanh đột nhiên truyền tới tiếng Pằng.
Thân Đồ Toàn nhanh chóng đứng dậy, băng qua lan can, nhảy xuống cướp khẩu súng dưới đất. Bàng Lỗi đuổi theo, liên tục nổ súng.
“Bàng Lỗi, cẩn thận!” Nhìn một cảnh sát trúng đạn ngã xuống, cô lập tức nhận ra mục tiêu là toàn bộ những người trên trên cầu.
Cô đứng dậy, chạy lại với người trước mặt.
Bàng Lỗi xoay người thấy cô, sợ hãi nói: “Đừng qua đây, mau tìm chỗ nấp đi!” Rồi chính anh chạy tới chỗ cô.
Đúng lúc này, anh ôm lấy cô, hai người ngã xuống đất, tránh né được mấy viên đạn, lăn dần tới chiếc xe buýt bị đánh bom lúc trước.
Mãn Thành Uy nằm giữa cầu, nhìn cô chạy về hướng người đàn ông khác, nhìn hai người ôm nhau lăn xuống gần xe. Miệng anh bất giác cử động, nhưng một từ cũng không nói.
Ngay thời khắc nguy hiểm nhất, người cô chọn đương nhiên là người đàn ông cô yêu.
Mà người đó, không phải anh.
Cây cầu càng lúc càng lắc lư, lan can phía sau đã vỡ cùng. Cả người anh bắt đầu xuống, bên tiếng gió vù vù bên tai, anh tựa hồ nghe có người gọi mình.
“Chú Mãn…”
Cách gọi xa xôi mà quen thuộc này làm thức tỉnh đoạn ký ức chôn giấu sâu trái tim anh, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh quen thuộc.
Vào một ngày mùa đông đầy tuyết, có một bé trai đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ đầu thôn được một bé trai khác đưa về phòng của mình. Tuổi tác bọn họ xấp xỉ nhau, mặc dù không phải anh em ruột thịt nhưng tình như thủ túc. Từ đó về sau, đứa bé đó đã có nhà, có họ. Trong căn phòng đó còn có một ông lão, sau khi ông ấy tới đây không lâu, cậu lại quen thêm một cô bé.
Thời gian cứ thế trôi đi, hai bé trai đó đã tới tuổi dậy thì. Bọn họ thường tới thôn bên cạnh chơi, bởi vì trường học ở đó có một cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp, dịu dàng thiện lương. Cô ấy có một đứa con gái vô cùng dễ thương.
Hai đứa trẻ không biết phải khiến cô bé đó chú ý thế nào, vì thế mỗi lần cô ấy tan học, bọn họ đều hát bài Tiểu Bạch Dương cho cô ấy nghe. Cô bé mỉm cười, còn khen bọn họ hát rất hay, cô ấy cũng muốn học. Những người khác đều coi hai đứ trẻ là những thằng điên nên tránh xa bọn họ, nhưng cô bé này chưa từng chê bai từ chối.
Từ đó, bọn họ trở thành học trò của ba cô, bởi vì bọn họ đều muốn trở thành người có học thức uyên bác, đầu óc khôi hài như ông.
Bọn họ muốn xây một cây cầu dẫn đến phương xa, bởi vì chỉ có phương xa mới giúp họ thực hiện thêm nhiều mơ ước.

Tất cả hình ảnh đều rạn nứt như mặt nước vì tôi rơi xuống mà mất đi sự tĩnh lặng. Không chỉ có tôi, vô số mảnh vụn bên trên đều rơi xuống.
Cầu, rốt cuộc cũng bị phá hủy, mà tôi cuối cùng cũng đã đem chân tướng trả lại mọi người.
Nhưng tôi không thể gặp lại cô, người con gái đã từng cho tôi nụ cười ấm áp nhất. Tôi đã không thể tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp mê người của hoa dâm bụt, cũng không thể nghe tiếng “Đinh Đinh” dịu nhẹ của chuông gió.
Hoàng hôn, mặt trời chiếu rọi cả một vùng, rực rỡ và chói lòa tựa như tương lai của em.
Có ai đó sẽ đi cùng em, cho em một tình yêu thật sự, nhưng cũng sẽ có người chỉ biết lặng lẽ đứng trong bóng tối, lẻ loi độc hành.
Nếu có thể đổi lấy sự bình yên cho em, tôi nguyện một mình đeo trên lưng tội ác của cả thế giới, một mình rời khỏi ánh sáng chói lòa vốn không thuộc về tôi, vui vẻ chịu đựng.
Tạm biệt, cô gái nhỏ bé của tôi.
Hai mắt anh nhắm lại, tất cả cuối cùng cũng biến mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.