Anh nghe giọng nói nũng nịu của Đường Tuế, lại nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, mặc dù trong lòng có chút bài xích.
Thật là ngọt, ăn ngon.
Hơn hai mươi năm anh không ăn nên sắp quên mất vị dâu tây.
“Ăn ngon không?” Đường Tuế cười khanh khách hỏi.
“Ăn ngon.
”
Lục Thời Minh gật đầu.
“Vì sao anh không thích ăn dâu tây!”
Đường Tuế nhỏ giọng hỏi.
Ngón tay mềm mại tinh tế nhẹ nhàng xoa tóc của Lục Thời Minh, Lục Thời Minh của buổi tối làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Hơn nữa tóc của anh thật sự mềm mại!
Sờ vào rất thích!
“Lúc anh còn nhỏ, cũng rất thích ăn dâu tây.
Nhưng mẹ của anh lại dị ứng với dâu tây.
”
Lục Thời Minh cúi đầu, vẻ mặt cũng có chút uể oải suy sụp.
“Cho nên bởi vì mẹ anh dị ứng với dâu tây, anh mới không thích dâu tây sao?”
Đường Tuế vừa nghe xong, trong lòng không khỏi mềm nhũn, không ngờ Lục Thời Minh lại là người hiếu thảo như vậy.
“Không phải.
” Đôi mắt của Lục Thời Minh bỗng trở nên u ám, hoàn toàn không còn trong veo sạch sẽ: “Bởi vì mẹ anh ăn dâu tây nên qua đời.
”
“Cho nên anh chán ghét dâu tây, vô cùng chán ghét dâu tây.
”
Giọng của Lục Thời Minh trầm thấp khàn khàn.
Đường Tuế nghe xong, trái tim cũng đập loạn mấy nhịp.
“Em xin lỗi, em không biết.
” Đường Tuế nhìn anh cúi đầu, không khỏi cảm thấy anh giống như chú chó con bị vứt bỏ, đưa tay kéo anh qua, để anh dựa đầu vào vai của mình.
“Vợ ơi, anh không vui.
”
Giọng của Lục Thời Minh trầm thấp nặng nề, xen lẫn sự tủi thân.
“Lát nữa đồ BBQ tới, em uống rượu với anh, anh thấy thế nào?”
Đường Tuế đưa tay vỗ vai của anh.
“Được.
”
Lục Thời Minh đồng ý.
Trong tivi đang chiếu chương trình giải trí, vô cùng náo nhiệt hài hước, nhưng bọn họ lại vô cùng yên tĩnh.
Đến khi chuông cửa tiếng vang, Lục Thời Minh đứng dậy, đi ra ngoài lấy hàng.
Đường Tuế nhìn dáng người cao lớn của anh, cũng chạy chóng đứng dậy, cầm dâu tây trên bàn, còn có nước ép dâu tây, sau đó đi đến phòng bếp, ném vào thùng rác.
Cô mở tủ lạnh, lấy ra mấy chai bia, quay lại phòng khách.
Lục Thời Minh đã mở túi ra, lấy ra mấy xiên đồ nướng giống nhau ra ngoài.
“Đây là cái gì?”
Lục Thời Minh cầm một xiên thịt, khó hiểu hỏi.
“Mề gà, nội tạng của gà.
”
Đường Tuế cũng cầm lên cắn một miếng, vị cay của cửa hàng này rất ngon.
“Nội tạng!” Trên mặt Lục Thời Minh lộ vẻ ghét bỏ, rõ ràng cũng vô cùng kén chọn và ghét bỏ nội tạng.
“Không muốn ăn.
”
Lục Thời Minh đặt xiên nướng trong tay xuống.
“Chồng ơi, anh hơi kén ăn nha, món này không tệ, anh ăn thử xem, nếu không muốn ăn thì có thể không ăn, nhưng cũng phải thử qua chứ!”
“Không thể bởi vì tên của nó nên đã không thích, vậy là không công bằng với món ngon, hơn nữa anh cũng mất đi nhiều cơ hội nếm thử món ngon.
”
Đường Tuế nói xong thì ăn hết xiên mề gà trong tay mình.
Lục Thời Minh nhíu mày, ngón tay thon dài lại cầm lên một xiên, đưa đến mũi ngửi thử, mùi chua cay lại có sức hấp dẫn mạnh mẽ.
Anh cắn một miếng, có cảm giác khô cứng, nhưng lại ăn đến mức không thể tưởng tượng được.
.