Người phụ nữ đáng chết Đường Tuế, không ngờ cô lại làm hỗn loạn mọi chuyện, còn ép anh ăn dâu tây.
Đúng là gan to bằng trời.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh giảm đi mười, giá trị hắc hóa còn lại là tám mươi.
Đường Tuế ngồi trong bồn tắm, đột nhiên nghe thấy chuyện này, không khỏi có chút kinh ngạc.
Đường Tuế: Sao lại thế này, sao giá trị hắc hóa lại giảm đi??
Luân Hồi Kính: Tôi cũng không biết, cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Đường Tuế chà cánh tay: “Còn nữa tối hôm qua ta cũng chưa nhìn thấy tai sói của Lục Thời Minh.
”
“Sao tai sói của Lục Thời Minh lại không xuất hiện.
”
Luân Hồi Kính: Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm giác Lục Thời Minh đột nhiên như vậy, có lẽ anh ta đã xem qua video giám sát tối hôm qua.
Đường Tuế vừa nghe như vậy, lập tức hiểu rõ.
Nhưng sau đó cô nghĩ đến những chuyện kỳ lạ vào tối hôm qua, hôm nay bị Lục Thời Minh nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ lập tức vô cùng xấu hổ.
“Đường Tuế, cô ở đâu??” “Ở đây…”
Trong lòng Đường Tuế có chút sợ hãi, nhưng cô suy nghĩ lại, không thể phá vỡ hình tượng.
“Chuyện gì.
”
Cô cố tình giả vờ bình tĩnh.
“Cô ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.
” Lục Thời Minh nói xong thì đi ra ngoài, lúc anh đến trước cửa thì tạm dừng một chút, quay người lại thấp giọng nói chuyện: “Tôi ở phòng khách chờ cô.
”
Đường Tuế ngồi trong bồn tắm nghe thấy bên ngoài không còn bất cứ tiếng động nào, lúc này mới đứng lên lau người, thay váy ngủ, mang theo mái tóc vẫn còn ướt đi ra ngoài.
“Anh tìm tôi có chuyện gì.
”
Đường Tuế đi đến sô pha ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Thời Minh.
Bình tĩnh!
Dù sao buổi tối anh biến hình là vấn đề của anh.
Mọi chuyện do anh nhào tới, không liên quan đến mình.
“Chúng ta tổ chức hôn lễ đi.
”
Một lúc sau Lục Thời Minh nói chuyện.
“Hả??”
Đường Tuế kinh ngạc ngẩng đầu, có chút không thể tin được nhìn Lục Thời Minh.
“Anh có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, đã… Thì tổ chức hôn lễ đi! Đương nhiên nếu sau này cô gặp được người mình thích, muốn ly hôn, cũng không phải không thể.
”
Lục Thời Minh đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, con ngươi đen nhánh loé ra ánh sáng u ám.
“Không, sẽ không.
”
Đường Tuế lắc đầu.
Sao cô có thể lựa chọn những người khác, tuyệt đối không thể nào.
Lục Thời Minh không hề đáp lại lời cam đoan của cô.
“Nếu cô đã đồng ý, tôi sẽ nói với Trương Thành một chút, sau đó cậu ta sẽ đến giúp cô sắp xếp mọi việc, cô có ý kiến và yêu cầu gì thì có thể nói với Trương Thành.
”
“Được.
”
Đường Tuế gật đầu đồng ý.
“Tôi đi làm đây.
”
Lục Thời Minh hơi gật đầu, đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Chồng ơi.
”
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói đáng yêu.
Lục Thời Minh hơi dừng lại, quay người nhìn Đường Tuế.
Dưới ánh mắt sáng sớm, Đường Tuế cười sáng lạn, dường như trong đôi mắt lấp lánh có mật ong đang tan ra.
“Hẹn gặp lại!”
Đường Tuế cười hì hì, giơ tay nhỏ trắng nõn vẫy với anh.
“Hẹn gặp lại.
”
Lục Thời Minh hơi gật đầu, xoay người rời khỏi nhà.
Đường Tuế ngáp một cái, tối hôm qua Lục Thời Minh cũng không cho cô ngủ ngon, cho nên hiện tại rất mệt mỏi.
.