Đúng thật là bác Tần không biết cô.
Nhưng nghe nói cô đi theo xe cứu thương tới, lại nhìn thấy bộ dáng cô gái nhỏ xinh đẹp yếu ớt như thế.
Nhịn không được nói thầm trong lòng.
Đây không phải là con chim hoàng yến cháu ông nuôi bên ngoài chứ?
Vì thế bác Tần nói với cảnh sát: “Có lẽ là bạn của cháu tôi.
“
Cảnh sát gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cửa phòng phẫu thuật rất nhanh đã mở ra, người nhà họ Tần vội vàng vây xung quanh hỏi tình huống.
Không trách được bọn họ căng thẳng, vì bây giờ Tần Tiễn Dư là người cầm quyền của nhà họ Tần.
May mà bác sĩ đã nói vết thương của Tần Tiễn Dư không quá nghiêm trọng, nhưng mà đầu đã bị va chạm, bị chấn động não nhẹ.
Có điều bây giờ anh vẫn còn hôn mê, phải đợi chút nữa anh tỉnh lại mới có thể làm kiểm tra.
Tần Tiễn Dư được sắp xếp nằm trong phòng bệnh VIP, Đường Tuế một thước cũng không rời, bèn đi theo.
Người nhà họ Tần nhịn không được hỏi thân phận của cô, cô cũng chỉ nói tên của mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Tần Tiễn Dư để trông coi.
Cô vốn đang tính nhân dịp không có ai chú ý ăn vụng chút máu của Tần Tiễn Dư, nhưng trong mắt những người khác của nhà họ Tần, tình cảm của cô đối với Tần Tiễn Dư là khăng khăng một mực.
Nghĩ là nếu cô là người phụ nữ của Tần Tiễn Dư, vậy chắc chắn phải phục vụ tốt.
Vì thế bác Tần cho người đưa quần áo và giày mới của Đường Tuế đến, để cô vào phòng tắm của phòng bệnh tắm rửa.
Đường Tuế vốn không nghĩ tới thái độ của đám người bác Tần đối với mình lại tốt như thế, nhưng cô cũng ngại vết bẩn trên người mình.
Cho nên rất tự nhiên mượn quần áo mới đến phòng tắm tắm rửa.
Đợi đến lúc cô đi ra, trên bàn cơm trong phòng bệnh đã đặt rất nhiều đồ ăn.
Cô xem như không thấy, đi thẳng đến cái ghế bên giường bệnh ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm Tần Tiễn Dư.
Anh thật sự rất thơm.
So với mấy thứ hôm nay cô ăn trên đường kia còn thơm hơn gấp trăm nghìn lần.
Đường Tuế cảm thấy chỉ cần ngửi một hơi mùi hương trên người anh thôi, cũng đủ để khiến cô vui vẻ thoải mái.
Rõ ràng là cô đang mơ ước mĩ thực, nhưng rơi vào mắt đám người nhà họ Tần là cô đang lo lắng cho Tần Tiễn Dư.
Bác Tần nghĩ nghĩ, rồi bưng một chén cháo tổ yến nhét vào tay Đường Tuế, giọng nói dịu dàng khuyên nhủ: “Tuế Tuế à, đêm nay con cũng bị dọa rồi, ăn chút đồ vật này nọ để an ủi đi.
Tiễn Dư không có việc gì đâu.
“
Đường Tuế vốn muốn từ chối, bây giờ đối với đồ ăn của con người, cô đã không ôm bất cứ hi vọng gì nữa rồi.
Mùi hương này hoàn toàn khác với mùi hương trên người Tần Tiễn Dư.
Đương nhiên là không có hương vị mê người như mùi hương trên người Tần Tiện Dư.
Nhưng!
Ánh mắt Đường Tuế dừng lại trên bát cháo, cầm thìa ăn một miếng.
Sau đó ánh mắt sáng lên.
Cô nhận lấy cái bát, sau đó múc từng thìa từng thìa ăn.
Sao lại thế này, lúc trước rõ ràng cô cực kì ghét mấy đồ ăn thế này, sao bây giờ lại cảm thấy rất ngon cơ chứ?
Bác Tần thấy Đường Tuế là một cô nương mềm mại ngọt ngào như vậy, dáng người lại tinh tế thon thả, vốn nghĩ cô sẽ chú trọng đến việc giữ dáng, sẽ không ăn.
Ai biết, vừa cho cô ăn, cô đã ăn đến ngon miệng như vậy, khiến bà nhìn mà hài lòng.
Bà chỉ sinh được một đứa con trai, thối hoắc, sao có thể có cô gái mềm mại đáng yêu, vừa nhìn thấy đã cảm thấy vui mừng thế này đâu.
Lúc này, bác Tần không làm gì khác, chỉ ngồi ở một bên, gắp đồ ăn cho Đường Tuế.
“Cảm ơn bác.
“
Khuôn mặt Đường Tuế đỏ ửng, cô khẽ cười, miệng ngọt ngào nói cảm ơn.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, những người bên cạnh cô chưa từng quan tâm, chỉ có lợi dụng cô, trách phạt cô, đều làm những chuyện rất khó tha thứ với cô.
Chưa có người nào đối tốt với cô như thế.
Lúc Đường Tuế mỉm cười, ánh mắt cong cong, giống như mặt trăng nhỏ đáng yêu.
.