[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 48: Độc Y Trở Về Báo Thù (7)



Edit by: Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Giữa đường gặp phải nam chính cầu cứu, mà người cần giúp đỡ lại là nữ chính, dù sao thì mạng người quan trọng, Vân Thanh Thanh dù có chán ghét nữ chính thế nào đi nữa cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Cô lôi kéo tay áo Lâm Triệt, Lâm Triệt cúi đầu nhìn xuống cô, hai người đối diện trong chốc lát, Lâm Triệt hướng Đường Vân Thanh nói: “Lên thuyền đi.”

“Đa tạ khách quan!” Đường Vân thanh ôm Lệ nương đã ngất đi lên thuyền, Lâm Triệt lệnh cho người chèo thuyền quay đầu trở lại y quán.

Sau khi đến y quán, bởi vì số lượng phòng ở hậu viện không đủ nên Lệ nương tạm thời được dàn xếp ở trong phòng Vân Thanh Thanh. Vân Thanh Thanh ôm tư tâm đem chăn của Lâm Triệt đổi đi, để Lệ nương nằm trong chăn của mình.

Chờ sau khi thu xếp xong xuôi cho Lệ nương, khuôn mặt Vân Thanh Thanh cứng ngắc, yên lặng lui vào trong góc. Tuy Lệ nương không mở mắt, nhưng nhìn dung mạo của nàng ta mà xem đến, Lệ nương sau khi mở mắt tuyệt đối là một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương.

“Rốt cuộc thì nàng ta bị bệnh gì?” Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống.

Tiểu hệ thống cắn hạt dưa, nói: “Không có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là quá mệt mỏi, sau đó thì bị cảm nắng.”

“À.” Vân Thanh Thanh bĩu môi một cái, vô duyên vô cớ lại gặp phiền phức.

Trong nguyên tác, Lệ nương là một cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, không có chuyện gì cũng sẽ chóng mặt, cùng người khác nói chuyện một lúc lại đau tim, ỷ vào thân thể yếu ớt này mà nhiều lần cắt ngang nam chính và nhân vật phản diện đấu đá nhau.

Lúc này, Đường Vân Thanh đưa nàng ta từ Dương Châu tới đây, phỏng chừng là trên đường đi bộ không ít, chẳng trách Lệ nương không chịu nổi mà ngất đi.

Nhưng Lệ nương ngất đi cũng quá đúng lúc rồi, như thể là đã được cố tình sắp đặt, đến để phá đám cô và Lâm Triệt vậy.

Vân Thanh Thanh không thể giận chó đánh mèo với Lệ nương, chỉ có thể ở âm thầm nhổ nước bọt chủ hệ thống ở trong lòng vì đã thiết kế cái cốt truyện rách nát này.

Đường Vân Thanh đề bút viết một phương thuốc, sau đó đưa cho Lâm Triệt: “Đa tạ công tử, tiểu sinh kê cho Lệ nương một phương thuốc, làm phiền công tử giúp ta lấy chút thuốc trong y quán.”

Lâm Triệt nhận lấy phương thuốc của Đường Vân Thanh, nhìn qua một lần, không khỏi liếc mắt.

Chữ viết trên phương thuốc mạnh mẽ đoan chính, có lực, cũng có sắc sảo, nội dung viết ra không nhiều nhưng cực kì đúng quy củ, đối với thể chất yếu kém của Lệ nương mà nói, quả là phù hợp nhất đối với tình huống thân thể của nàng, uống lâu dài sẽ dần chuyển biến tốt, thậm chí là có lợi với khí huyết.

Lâm Triệt cầm phương thuốc, lộ ra vẻ trịnh trọng, nói với Đường Vân Thanh: “Không ngờ huynh cũng là đại phu, có thể thỉnh giáo đại danh của công tử hay không?”

Hắn muốn biết, tài học tuổi trẻ của Đường Vân Thanh rốt cuộc là do nhà ai bồi dưỡng ra.

Nghe thấy Lâm Triệt hỏi tên Đường Vân Thanh, hô hấp Vân Thanh Thanh hơi ngưng lại, căng thẳng đến chân cũng mềm nhũn.

Nếu Lâm Triệt biết thân phận thực sự của Đường Vân Thanh, hậu quả quả thực không thể lường được.

Nhưng mà, Vân Thanh Thanh là người câm, không thể ngăn cản Đường Vân Thanh mở miệng, Đường Vân Thanh hướng Lâm Triệt trả lời: “Tiểu sinh họ “Vân” , tên một chữ “Thanh”.”

Lâm Triệt quay đầu lại nhìn Vân Thanh Thanh một chút, lại hỏi Đường Vân Thanh là chữ “Vân” nào, chữ “Thanh” nào, Đường Vân Thanh bớt đi cái họ, đem tên chính mình báo cho hắn.

“Vân Thanh huynh đài, ngươi có biết nàng ấy không?” Đôi mắt Lâm Triệt lóe lên, chỉ tay qua Vân Thanh Thanh, hỏi: “Tên của các người có chút giống nhau.”

Vân Thanh Thanh lúng túng nở nụ cười với Đường Vân Thanh.

Xác thực, một người tên là “Vân Thanh Thanh”, người còn lại nói dối tên mình là “Vân Thanh” , nhìn thế nào cũng sẽ bị hiểu lầm là người một nhà.

Có điều, may mà Đường Vân Thanh nói ra một cái tên giả, bằng không, lấy độ hắc hóa hiện giờ của Lâm Triệt, nếu như biết được thân phận thật của nam chính, chỉ sợ hắn sẽ chém chết Đường Vân Thanh ngay tại chỗ.

Nam chính có khí vận của thế giới gia thân, Vân Thanh Thanh không hy vọng Vân Thanh Thanh sẽ đối đầu với nam chính.

Đường Vân Thanh thấy Vân Thanh Thanh cười với hắn, không không khỏi mỉm cười đáp lại.

Ngô bá rất nhanh đã sắc thuốc trên phương thuốc mang lên.

Đường Vân Thanh ngồi bên giường tự mình bưng bát đút từng muỗng cho Lệ nương, Lâm Triệt vốn đang có tâm tư muốn hỏi thăm tình huống cũng đành lưu lại.

Về phần Vân Thanh Thanh, bởi vì cô không thể nói chuyện, hai người cũng đã quên sự tồn tại của cô.

Lâm Triệt hỏi: “Vì sao Lệ nương lại theo ngươi đến Châu Trang trấn?”

Lâm Triệt còn nhớ, mười năm trước lúc hắn trốn đi, Lệ nương là một tiểu ca kỹ trên thuyền hoa ở Dương Châu.

Lúc đó, Lệ nương lén lút giấu hắn đi, giúp hắn tránh thoát truy binh, sau khi thoát thân, hắn vốn là muốn chuộc thân cho Lệ nương, nhưng chủ của thuyền hoa quyết chí bồi dưỡng Lệ nương thành ngựa gầy (*) nổi danh Dương Châu, còn báo phí chuộc thân giá trên trời với Lâm Triệt.

(*) Ngựa gầy: Là chỉ những bé gái có diện mạo xinh đẹp trong gia đình nghèo khổ, bị mua về tập trung tại một chỗ, dạy ca múa, đánh cờ, làm thơ vẽ tranh, sau khi lớn lên bán cho người giàu làm thiếp hoặc tửu lâu nhà chứa kiếm lời.

Lâm Triệt lúc đó cửa nát nhà tan, trên người tiền bạc không nhiều, bất đắc dĩ không thể chuộc thân cho nàng.

Mấy năm qua hắn kiếm lời không ít tiền, đang chuẩn bị đi Dương Châu chuộc nàng, không ngờ Đường Vân Thanh đã đem người mang về.

Động tác Đường Vân Thanh đút thuốc cho Lệ nương rất chậm, hắn dùng khăn xoa xoa khóe miệng nàng, nói: “Ta ra ngoài ngao du hành y, đụng phải Lệ nương, trùng hợp bắt gặp công tử bột bắt nạt nàng, ta liền chuộc thân cho nàng.”

Lúc đó, hắn đang ở trên thuyền hoa xem bệnh cho Lệ nương, lúc này có vài tên công tử phóng đãng đến thuyền hoa muốn táy máy tay chân với Lệ nương, Đường Vân Thanh tâm tính thiếu niên nóng máu, liền lôi kéo Lệ nương tìm tới tìm chủ thuyền hoa yêu cầu chuộc thân.

Lâm Triệt không khỏi nhướng mày: “Tiền chuộc bao nhiêu?”

“Một vạn lượng. . . . . .” Đường Vân Thanh sắc mặt hơi đỏ lên, có chút thẹn thùng nói, để thu đủ số bạc này, hắn thậm chí còn trở về nhà một chuyến, cùng người nhà đại náo một hồi, số tiền này cuối cùng là mẹ hắn lén lút kín đáo đưa cho hắn.

Một vạn lượng!

Nghe thấy con số làm người ta tặc lưỡi này, ngay cả Lâm Triệt cũng không khỏi hít vào một hơi, ánh mắt nhìn Đường Vân Thanh cũng thay đổi.

Đường Vân Thanh chi mạnh tay như vậy, Vân Thanh Thanh dự thính không nhịn được lần thứ hai thán phục.

Đường gia mặc dù có tiền, nhưng không phải người nào cũng có tiền, Đường Vân Thanh thân là trưởng tử Đường gia, nhưng xuất thân của mẫu thân không lớn, là một nữ tử nhà nghèo, vẫn là kế thất. Lúc Đường lão gia còn sống, bạc trên người Đường Vân Thanh cũng không nhiều.

Đường Vân Thanh đây là lấy đồ cưới của lão nương hắn và tiền riêng tích góp nhiều năm chuộc thân cho Lệ nương, tương lai nếu hắn lại muốn lấy vợ, nếu như Đường lão gia không cho tiền, hắn có thể sẽ không có đủ tiền để làm sính lễ.

Ngược lại vì Lệ nương, Đường Vân Thanh cùng người nhà cãi nhau.

“Ôi, người nhà của ta biết được việc này nên đã đuổi ta đi.” Trên mặt Đường Vân Thanh mang theo vẻ xấu hổ, âm thanh cũng nhỏ xuống, “Sau khi giao tiền chuộc xong, trong người ta không còn đồng nào, hoàn toàn dựa vào một đường hành y để kiếm sống. Không nghĩ tới Lệ nương lại không chống đỡ được, đột nhiên ngất đi. Là ta có lỗi với Lệ nương, khiến nàng phải chịu liên lụy với ta.”

Lệ nương từ nhỏ đến lớn sinh sống trên thuyền hoa, trời sinh gót sen ba tấc (*), ít khi hoạt động, lần này Đường Vân Thanh đưa nàng từ Dương Châu đến đây, bọn họ không mua nổi xe ngựa, cũng chỉ có thể đi bộ.

(*) “Gót sen ba tấc” hay “kim liên tam thốn” là điển cố về khởi nguyên của phong tục bó chân đã đi vào lịch sử truyền thống Trung Quốc. Theo đó, phụ nữ Trung Quốc xưa đều phải bó chân từ khi còn rất nhỏ. Chân được bó càng nhỏ thì càng đẹp. Ba tấc hình cánh sen là đôi chân mơ ước của rất nhiều cô gái và cũng là chuẩn mực của việc bó chân. Để có được đôi chân như thế, người phụ nữ phải trải qua nào là nắn xương chân, nào là bó chân, chỉnh dáng chân,… hết sức đau đớn.

Vì phải chăm sóc Lệ nương, Đường Vân Thanh cứ phải đi một hồi lại nghỉ một hồi, trên đường Lệ nương lại bị bệnh một lần, Đường Đường Vân Thanh bị bức ép đến nỗi phải bán sạch y phục của mình, áo trắng sạch sẽ hiện đang mặc cũng là của bệnh nhân đưa cho hắn .

Những năm này, hắn chưa bao giờ trải qua thê thảm như vậy.

Lâm Triệt thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, dáng vẻ dãi nắng dầm sương, trong lòng khẽ động, nói: “Ngươi đối với Lệ nương đúng là tình thâm nghĩa trọng.”

“Không, Lâm công tử, ta cứu Lệ nương là cảm thấy nàng đáng thương.” Đường Vân Thanh để bát xuống, nghiêm túc giải thích.

Hắn trong lòng thương tiếc Lệ nương, nhưng chưa bao giờ vượt quá quy củ đối với nàng.

“Ừ.” Lâm Triệt đơn giản trả lời một câu, trong lòng cũng không tin, Đường Vân Thanh này đều đã ôm Lệ nương rồi, sao lại không có tình cảm gì với nàng chứ.

Khác với Lâm Triệt, Vân Thanh Thanh lại tin những gì Đường Vân Thanh nói.

Đại thiếu gia Đường gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ chưa bao giờ gặp phải thất bại, dưới sự giáo dục “Hành y tế thế” của Đường gia, hắn vậy mà gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, có một tấm lòng thánh nhân rộng lớn.

Đường Vân Thanh lần này hố mẹ cứu Lệ nương, trong tương lai, hắn còn dùng tiền đi bênh vực kẻ yếu, đi cứu tiểu đệ, tuy rằng sau đó tạo ra vô số tai họa to lớn nhưng bởi vì Đường Vân Thanh có số mệnh nam chính cường đại gia thân, hắn không chỉ không tự tìm đường chết, trái lại thu nạp một đám người vì hắn bán mạng, đưa tiền cho hắn.

Đường Vân Thanh cho Lệ nương uống thuốc xong, theo Lâm Triệt từ trong phòng đi ra.

“Lâm huynh ” Đường Vân Thanh chỉ biết Lâm Triệt họ Lâm, không biết họ tên của Lâm Triệt, hắn lại một lần nữa hướng Lâm Triệt chắp tay, “Đa tạ Lâm huynh, đại ân của huynh, ta không có gì để báo đáp.”

“Ta vốn quen biết Lệ nương, chỉ là tiện tay, không cần cảm tạ.” Lâm Triệt phẩy nhẹ tay áo, nói: “Mấy ngày nay, các ngươi cứ ở nơi này, để Lệ nương dưỡng bệnh cho tốt lại đi.”

“Vậy thì tốt quá, Lâm huynh, ta trước thay Lệ nương đa tạ huynh” Đường Vân Thanh lại nói cám ơn Lâm Triệt.

Đợi sau khi Lâm Triệt rời đi, Vân Thanh Thanh cũng chuẩn bị đi theo, ai ngờ Đường Vân Thanh ở sau lưng gọi cô lại.

“Vân cô nương.” Đường Vân Thanh trước khách khí lên tiếng chào hỏi với cô, sau đó lại hỏi, “Vân cô nương họ Vân, cùng Vân gia Sơn Trang có quan hệ gì không?”

Vân gia và Đường gia có quan hệ thông gia, mẫu thân của Đường Vân Thanh xuất thân từ chi thứ Vân gia, vì vậy bên trong tên của Đường Vân Thanh có một chữ “Vân”.

Dựa theo quan hệ thân thích, Vân Thanh Thanh vẫn tính là họ hàng xa, biểu muội của Đường Vân Thanh.

Có điều, Vân Thanh Thanh cũng không dự định nhận thức mối quan hệ này. Cô đã đứng về phía Lâm Triệt, sẽ không cùng Đường gia có bất kỳ mối quan hệ gì.

Vân Thanh Thanh lắc đầu, sau đó chỉ miệng mình, dùng khẩu hình nói: Không quan hệ.

“Cô. . . . . .” Đường Vân Thanh lộ vẻ tiếc nuối.

Sau khi hắn ra khỏi thành Dương Châu, liền nghe nói Vân gia Sơn Trang bị “Độc lang quân” tiêu diệt, Vân gia Đại tiểu thư không biết tung tích.

Có điều, Đường Vân Thanh vẫn như cũ có hảo cảm với Vân Thanh Thanh, mặt lộ vẻ thân thiết, hỏi: “Vân cô nương thật sự là không thể nói chuyện?”

Lời nói hắn rất uyển chuyển, không nói thẳng ra là cô bị câm.

Vân Thanh Thanh gật đầu.

“Kỳ quái, cô có thể nghe thấy âm thanh, vì sao không có thể nói?” Đường Vân Thanh cau mày, chỉ có người điếc mới không thể nói chuyện, Vân Thanh Thanh không thể nói đúng là quá lạ rồi.

“Vân cô nương, nếu cô không để ý, có thể để ta xem cuống họng của cô hay không?” Đường Vân Thanh chủ động đề nghị, Vân Thanh Thanh là tỳ nữ của Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ đối tốt với hắn và Lệ nương như vậy, hắn rất tình nguyện coi bệnh giúp Vân Thanh Thanh một chút.

Từ khi bị chủ hệ thống làm cho câm, Vân Thanh Thanh sớm đã từ bỏ trị liệu, cô cả ngày lắc lư bên cạnh Lâm Triệt, cũng không tìm Lâm Triệt xem bệnh cho cô.

Ai ngờ lúc này gặp được nam chính, hắn còn chủ động muốn xem bệnh cho cô, Vân Thanh Thanh ôm lấy thái độ chữa ngựa chết thành ngựa sống, đồng ý để Đường Vân Thanh xem bệnh.

Đường Vân Thanh là nam chính có vận khí gia thân, nếu may mắn chữa khỏi bệnh câm cho cô thì sao?

Đường Vân Thanh chỉ bàn đá trong viện, nói: “Nơi đó ánh sáng tốt, chúng ta quá đó đi.”

Sau khi hai người ngồi xuống, Đường Vân Thanh để Vân Thanh Thanh mở miệng.

Hắn nắm lấy cằm cô, đưa đầu qua, híp mắt, tỉ mỉ nhìn chằm chằm cổ họng cô, vừa nói: “Quả nhiên là kì quái, cuống họng của cô cùng với những người khác cũng không có gì khác thường. . . . . .”

Do trời nhá nhem không đủ ánh sáng, Đường Vân Thanh phải đến rất gần mới có thể thấy rõ ràng cuống họng của Vân Thanh Thanh, khoảng cách hai người càng lúc càng gần, nhìn xa động tác hai người nhìn như là đang hôn nhau.

Lâm Triệt vừa trở về phòng lấy quần áo cho Đường Vân Thanh, mới vừa mở cửa liền nhìn thấy Vân Thanh Thanh và Đường Vân Thanh đầu sát bên đầu, không biết đang làm việc trái đạo đức gì.

Máu toàn thân hắn như bị lửa thiêu đốt, dọc theo tứ chi, nháy mắt vọt thẳng lên đầu.

Lâm Triệt ném quần áo trong tay xuống đất, hét lên với Vân Thanh Thanh và Đường Vân Thanh: “Các người đang làm gì vậy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.