Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 7: [TG3] Kim chi ngọc diệp (phần 2)



Kiến An ngày mười lăm tháng ba, kinh thành không ai không biết hôm nay là lễ cập kê của công chúa được nhiều ân sủng nhất hoàng cung, Tương Nghi công chúa.

Thiên tử tự mình chủ trì lễ cập kê là chuyện chưa từng có tiền lệ, chưa có công chúa nào có được vinh sủng như vậy.

Ngoài ra, thiên tử hạ đặc lệnh, miễn cấm đi lại vào ban đêm ba ngày, đèn lên rực rỡ, toàn bá tánh cùng ăn mừng.

Công chúa sau khi cập kê sẽ được ban thưởng phong ấp, so sánh với hoàng tử thì công chúa tuy có phong ấp nhưng chỉ chưởng quản thu nhập từ thuế và lương thực thu được từ ruộng đất, không thể trực tiếp nhúng tay vào chính vụ của địa phương.

Nói về chuyện phong ấp của ái nữ, hoàng đế hào phóng vung tay thưởng cho nàng đất phong Giang Hoài, nơi này phồn hoa, tiền lời mỗi năm đủ để Tương Nghi công chúa xây thêm một toà lâm viên trong nội đô kinh thành.

Nhưng vô luận là hậu cung hay tiền triều cũng không thể làm gì ảnh hưởng đến phần ân sủng này. Ngần ấy năm, bọn họ chứng kiến Tương Nghi công chúa bá đạo kiêu căng, ham mê sắc đẹp, vẫn có thể tùy thời khiến hoàng đế tràn đầy ái nữ chi tâm (tùy thời khiến hoàng đến thương yêu).

Năm bảy tuổi, thị nữ thái giám bên người công chúa đều được đổi một loạt, Tương Nghi công chúa nói nhìn người lớn lên khó coi nhiều khiến nàng đau mắt, hoàng đến ngay lập tức đổi người cho nàng. Sau khi xây phủ công chúa, thị vệ bên người nàng cũng đổi thành một dàn mỹ thiếu niên, đứng trong một đám hoàng tử công chúa, vô cùng có phong cách riêng.

Mà tông thân quý tộc đọc sách học tập cùng nàng, chỉ cần nói một câu làm nàng tức giận không cao hứng, cơ hồ đều bị nàng quật cho vài roi. Hoàng đế biết chuyện, sau khi ban ân, trấn an nhưng tông thân quý tôc bị thương thì cũng chỉ răn dạy nàng một câu, phạt chép sách hai ba lần. Cuối cùng, Tương Nghi công chúa thái độ vẫn như cũ, chép phạt là đại cung nữ chép cho, hoàng đến cũng làm như không biết.

Có thể nói, Tương Nghi công chúa chính là ví dụ điển hình cho bốn chữ hoành hành ngang ngược.

Công chúa hoàng tử phía dưới đều có chút sợ hãi nàng, tông thân quý tộc bị nàng bắt nạt chạy tới khóc lóc kể lể, hoàng đế cũng chỉ qua loa có lệ. Một đám người tóm lại chỉ có thể thở dài, ai bảo Tương Nghi công chúa có cha là thiên tử, người quyền thế nhất trên đời này.

Trước kia cũng có ngự sử thượng tấu, khuyên hoàng đế không nên sủng ái Tương Nghi công chúa quá mức, nhưng sổ con dâng lên nhiều như vậy, hoàng đế đều làm như không nhìn thấy, các triều thần cũng không thể ở ngoài sáng nói chuyện náy, rốt cuộc chỉ là một công chúa, không có thế lực nhà ngoại, hoàng đế nguyện ý sủng ái nàng nhiều một chút cũng đành kệ đi.

Qua lễ cập kê, Cẩm Vinh phải dọn đến phủ công chúa.

Phủ công chúa đã sớm tu sửa xong từ mấy năm trước, hoa mỹ không kém Phù Quang điện mà cô đang ở trong hoàng cung, quy mô càng hoành tráng hơn.

Nhưng mà đến phút cuối hoàng đế lại đổi ý, từ nhỏ đã đặt nàng bên người nuôi lớn, so với mấy cái hoàng tử hoàng nữ trộn lẫn tâm tư hỗn tạp một tháng không thấy mặt được vài lần, chính là không thể so được.

Hiện tại hoàng đế với Tương Nghi công chúa có thể gọi là thật tâm yêu thương.

Trọng yếu nhất vẫn là sủng nàng không cần bận tâm quá nhiều, Hoàng hậu không có con vợ cả, hậu phi đương nhiên nổi tâm tư, có một công chúa sủng ái quá mức cũng có tác dụng cân bằng hồ nước đục.

Đương nhiên nhiều công chúa như vậy, hết lần này đến lần khác hoàng đế lại cố tình sủng ái Cẩm Vinh, đó chính là bản lãnh của Cẩm Vinh, tranh thủ tình cảm cũng là một môn kỹ thuật không đơn giản.

Cho nên lần này có được một thân phận tốt như vậy, Cẩm Vinh nỗ lực tận dụng hết mình, muốn cái gì không muốn cái gì cũng chỉ cần dùng một ánh mắt, không cần bận tâm ý nghĩ của người nào ngoài hoàng đế, thoải mái chơi đùa, tùy tâm sở dục.

Trên đồng cỏ.

Cẩm Vinh cười một con tuấn mã toàn thân một màu lửa hồng, khom lưng hung hăng đánh về phía mã cầu đang bay tới, bắn vào cầu môn phía xa.

Một trận reo hò cổ vũ vang lên, đội ngũ thua trận cũng không quá uể oải, tốt xấu gì cũng là bại bởi Tương Nghi công chúa.

Cẩm Vinh động tác lưu loát xuống lưng ngựa, nhanh chóng có người che dù, chuẩn bị khăn lạnh nước hoa quả chờ đón.

“Công chúa.” Thị nữ cung kính nói.

Cẩm Vinh quay ra giữa sân vẫy vẫy tay, một trận thi đấu khác lại bắt đầu, đương nhiên đây là đội ngũ của thân tông quý tộc, có thẻ bồi Tương Nghi công chúa để nàng vui vẻ sảng khoái cũng không thể tốt hơn.

Tương Nghi công chúa nói một câu liền tương đương với ở trước mặt thiên tử treo tên.

Vừa rồi chuyền cầu cho Cẩm Vinh là Tống Tư Viễn, người này từ nhỏ cùng cô chơi đùa, đương nhiên hoàng đến cũng tìm cho cô rất nhiều bạn thuộc con em quý tộc danh viện chơi cùng.

Dựa vào mặt mũi Tương Nghi công chúa, địa vị bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên.

Trong đám “bằng hữu” cùng nhau chơi đùa, không ít người có ý định gần quan thì được ban lộc, có thể được công chúa coi trọng, có thể nói là lên như diều gặp gió.

Nhưng sau khi xuất hiện Tống Tư Viễn cùng đám thị vệ mỹ thiếu niên bên người công chúa, không ít người bỏ đi ý định này.

Người trong kinh thành tránh nàng còn không kịp, ấn tượng của mọi người với Tương Nghi công chúa sau năm bảy tuổi chính là kiêu căng tùy hứng, hỉ nộ vô thường, so với những công chúa khác huệ chất lan tâm thì Tương Nghi công chúa hiển nhiên không phải là đối tượng tốt để thành thân.

Huống hồ người thân cận bên cạnh nàng đều là các mỹ nam tử với vô số phong cách khác nhau, luận khuôn mặt, đúng là kém, luận ý chí khí độ, ha ha vẫn là thôi đi, người bên cạnh công chúa có thể không có ý chí kiên cường sao.

Ngoan ngoãn làm thiếu gia ăn chơi vui vẻ cũng không sai, chỉ cần bồi công chúa đánh cầu hoặc làm nàng vui vẻ, chơi xong sẽ có thưởng.

Cẩm Vinh đánh cầu xong thì quay về tẩm điện, nơi này vốn là lâm viên ngoại ô kinh thành, rộng rãi thoải mái, thích hợp đánh cầu cưỡi ngựa.

Thị nữ mang y phục mới ra, đi đến hồ Bạch Cừu để Cẩm Vinh tắm rửa ngâm mình.

Thị nữ bên người cười nói: “Hồ Bạch Cừu hoàng thượng ban thưởng quanh năm mát mẻ, giải nhiệt mùa hè quả là tốt nhất.”

Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng nói, “Đáng tiếc, xa quá.”

“Cho nên nói Hoàng thượng đối với công chúa sủng ái vạn phần, bao nhiêu thứ tốt đều ban thưởng cho công chúa hết.”

Buổi sáng chơi mã cầu, buổi chiều xem hí khúc, Tương Nghi công chúa thích nghe hát tuồng là chuyện mọi người đều biết, phủ công chúa còn dựng riêng một sạp hát trong vườn, mời người đến biểu diễn, xem xong còn ban thưởng rất hậu hĩnh, hơn nữa, công chúa còn đặc biệt thích xem các tân kịch mới mẻ.

*Hí khúc là môn nghệ thuật có sự kết hợp nhuần nhuyễn âm nhạc, thoại nói, diễn hát, vũ đạo, võ thuật, tạp kĩ vv. của trung quốc.

Nửa năm trước, gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành diễn một vở “Kim Ngọc Nô đánh tình làng bạc nghĩa”, tưởng có thể mua vui cho công chúa, ai ngờ Tương Nghi công chúa nghe được một nửa liền ngừng bóc hạt dưa, nói không muốn nghe nữa, thần sắc nhàn nhạt không nhìn ra hỉ nộ.

Công chúa chưa giáng tội, nhưng chọc giận nàng, công hầu quan gia cũng không ai dám mời gánh hát này đi biểu diễn nữa, người trong gánh hát nghĩ nát óc cũng không hiểu mình sai chỗ nào, thì có người cho rằng, có lẽ công chúa chính là không thích kết cục vở diễn. Kim Ngọc Nô đánh tình lang bạc nghĩa xong vẫn hòa hảo với phu quân, cho hắn nhận sai, hai người về một nhà.

“Nhưng mọi người đều viết như vậy mà?” Người chuyên môn viết kịch bản trong gánh hát vô cùng khó hiểu chuyện này.

Cuối cùng gánh hát vẫn sửa lại kết cục, người chồng phục bạc trong lòng ân hận bệnh chết, Kim Ngọc Nô tìm được lương duyên, cả đời hạnh phúc.

Sửa xong, đám người lại nơm nớp lo sợ thỉnh cầu phủ công chúa cho diễn một lần nữa, người hầu trong phủ truyền lời, được.

Lần này may mắn, công chúa không tức giận phất tay áo bỏ đi, xem xong vở diễn, thưởng năm trăm lượng bạc trắng.

Vở kịch Tương Nghi công chúa thích, đương nhiên sẽ thành xu thế trong kinh thành, trở thành vở kịch kinh điển của gánh hát, cho dù đám người trong gánh hát cảm thấy kết cục có chút không ổn, nhưng dù sao cũng chỉ là một màn kịch, không cần suy nghĩ nhiều làm gì.

Mà một lần trong yến hội của công chúa, thiên tử còn đích thân khen vở diễn này một câu có sáng tạo khác người, cho dù thiên hạ đều biết thiên tử đây là yêu ai yêu cả đường đi, thuận miệng khen tiết mục ái nữ yêu thích một câu, nhưng cũng không ngăn được nhiệt độ của vở kịch, các gánh hát trong kinh thành cũng bắt đầu xướng thượng, đấy chính là hoàng đế ngự khẩu khích lệ qua.

Cẩm Vinh đối với bình luận của người ngoài, triệt để không quan tâm cô là công chúa, không cần giống những nữ tử khác, tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, đức hạnh tốt xấu lại không liên quan gì. Đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu làm cho hoàng đế thích cô, bởi vì làm hoàng đế, hắn khó có thể tùy tâm sở dục, có thể thấy nữ nhi sống tiêu sái tự do, hoàng đế cũng có chút cảm đồng thân thụ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.