Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 8: [TG3] Kim chi ngọc diệp (phần 3)



Tương Nghi công chúa nổi bật hưởng hết ánh đèn sân khấu, cho dù không đi kiếm chuyện thì cũng có chuyện tìm đến cửa.

Cẩm Vinh nằm trong tẩm điện, nghiêng người dựa vào giường nệm mềm mại, tóc dài rải rác một bên, cuốn sách lúc trước nắm trong tay cũng được thị nữ gấp lại đặt về giá sách, một thị nữ khác nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, thị nữ gian ngoài buống màn lụa màu xanh xuống.

Lúc ấy, một người vội vàng chạy từ đình viện vào, nhìn cung nữ canh cửa nói, “Bích Châu có chuyện quan trọng bẩm báo công chúa.”

Cung nữ bên người Cẩm Vinh, Lan Y từ trong phòng bước ra, nhẹ giọng trách cứ một câu, “Công chúa đang nghỉ ngơi, có chuyện gì chờ công chúa tỉnh lại rồi nói.”

Bích Châu chần chừ gật đầu, “…Vậy được.”

Quấy nhiễu công chúa nghỉ ngơi chính là tội lớn, chuyện bên ngoài cũng chỉ xem như chuyện nhỏ.

“Có chuyện gì?”

Bên trong bỗng truyền đến thanh âm lười biếng của Cẩm Vinh, “Vào đi.”

Cẩm Vinh cũng chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, tu luyện nội lực tai mắt cũng tốt hơn người bình thường một chút, tiếng động ngoài cửa nghe rõ mồn một.

Lan Y nhìn Bích Châu, “Công chúa tỉnh, đi vào trước đi.”

Lan Y, Bích Châu đi vào liền quỳ gối ở gian ngoài, “Bích Châu có tội, quấy nhiễu công chúa.”

Cẩm Vinh chống đầu lộ ra nửa cánh tay trắng như bạch ngọc, mắt khép hờ nói, “Thôi, Bích Châu cũng không phải tính tình nóng nảy, có chuyện gì nói đi.”

Bích Châu trong lòng nắm thật chặt, từ từ kể lại, nguyên lai nô bộc phủ công chúa mua bán ruộng đất ỷ thế hiếp người, cố ý ép giá, còn thất thủ đánh chết người, hiện tại kinh triệu phủ doãn đại nhân Đàm Chính đã đến cửa đòi phủ công chúa giao ra phạm nhân.

Sau khi nói xong, Bích Châu cúi đầu không lên tiếng.

“Nô bộc kia hiện tại có ở trong phủ không?” Cẩm Vinh không hỏi nô bộc ia ở trong phủ có chức vị gì, tên họ là gì, chỉ đơn giản một câu này, ngữ khí nhàn nhạt không luận ra hỉ nộ.

Hiện tại kinh triệu phủ doãn Đàm Chính đã đến cửa đòi người, chuyện này vô cùng làm mất mặt mũi phủ công chúa.

“Có, hắn đánh chết người sau đó chạy về phủ.” Hẳn là ỷ vào công chúa tôn quý muốn tránh tội lần này, ai biết Đàm Chính tính tình ngay thẳng, trực tiếp đến đòi người.

Nghe Lan Y đáp, Cẩm Vinh mở mắt, đứng dậy, thu gọn chăn lông cừu tuột ra khỏi nệm, “Vậy chuyện này không phải rất đơn giản sao?”

Cẩm Vinh không để ý nói, “Đem phạm nhân giao cho kinh triệu phủ doãn, theo quy củ mà làm việc.”

“Nhưng kinh triệu phủ doãn kia cũng quá làm mất mặt công chúa đi.” Tuy rằng rất chán ghét tên nô bộc phạm tội kia, nhưng Lan y đứng ở lập trường vì chủ tử mà suy xét, nàng cảm thấy đâu ra quan lại to gán dám đến phủ công chúa đòi người chứ? Một chút chuyện này hoàng thân quốc thích đều ngấm ngầm mà xử lí cho ổn thỏa.

Cẩm Vinh cười khẽ nói, “Mặt mũi của ta đã sớm có người muốn đánh vào rồi, cũng không sợ thêm một Đàm Chính.”

Lan Y đành theo lời công chúa phân phó đi làm việc.

Cẩm Vinh không để ý chút mặt mũi này, cũng không đem chuyện này để trong lòng. Chỉ là cái tên Đàm Chính khiến cho cô chú ý, kinh triệu phủ Đàm Chính, Cẩm Vinh cũng nghe hoàng đế nhắc qua người này, là một quan tốt, minh đoạn thu hào, thanh liêm chính trực, đứng ở vị trí cũng coi như quyền cao trức trọng nhưng luôn cương trực công chính.

Không nghĩ trước khi cốt truyện bắt đầu đã liên quan đến hắn.

Cẩm Vinh về phủ công chúa, bình tĩnh dùng cơm chiều, dùng trà xong mới chậm rì rì nói một câu, “Đem thân thích tên nô bộc phạm tội dẫn tới cho ta.”

Trong vườn đủ loại cây quả cành lá tươi tốt, Cẩm Vinh ngồi trên ghế, thị nữ đứng bung dù ở hai bên, quỳ gối giữa sân là mấy người đang run bần bật kinh hoảng thất thố, phụ nữ, trẻ em còn có lão nhân, gia quyến tên nô bộc phạm tội, Cẩm Vinh vẫn là không nhớ được nô bộc tên họ là gì.

Cẩm Vinh rất ít khi lập quy củ ước thúc hạ nhân, bởi vì nước quá trong ắt không có cá, hưởng thụ vinh sủng thì đồng thời cũng phải hưởng thụ chút phiền toái, người Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, rồi Hoàng đế cài vào bên cạnh cô, cô cũng đều một con mắt nhắm một con mắt mở.

Nhưng hôm nay thì khác, xảy ra chuyện thế này, không thể không giáo huấn.

Cẩm Vinh thanh âm không nhanh không chậm, “Trước đây các ngươi ở bên ngoài ỷ thế hiếp người, bổn cung cũng không để trong lòng, nhưng hôm nay lại có người ở bên ngoài làm bổn cung mất hết mặt mũi, tội không thể tha.”

Lời này không chỉ là nói với nô bộc phạm tội, cũng là nói với đám người đang tay trong tay ngoài ở phủ công chúa, bọn họ có thể ở bên ngoài đánh trống thổi kèn nói công chúa ỷ thế hiếp người, nhưng ném mặt mũi phủ công chúa, đừng nói là vương pháp không buông tha bọn họ, Cẩm Vinh sẽ chỉ làm kết cục của bọn họ thảm hơn.

“Hôm nay, ta nói rõ, ai làm bổn cung mất mặt, bổn cung làm cho hắn đời này không còn mặt mũi mà sống nữa.”

Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, “Tất cả đều bán đi.”

“Vâng.” Lan Y gật đầu, không đợi đám người kia gào khóc, đã có người lôi bọn họ xuống trói chặt, bịt miệng.

Mà chuyện này qua đi, người trong phủ công chúa đều có chút run rẩy, đừng nhìn Tương Nghi công chúa ngày thường đối với ngươi tính tình tốt, ban thưởng hào phóng, ngươi dẫm lên điểm mấu chốt của nàng, đừng hòng lật mình, kết cục chỉ có một chữ thảm.

Ban đầu chỉ có một tên hạ nhân kia phạm tội, kết quả hại đến cả người nhà, bị bán ra ngoài sống không bằng chết, đúng như công chúa nói, ai làm nàng mất mặt, nàng khiến cho người đó cả đời không có mặt mũi sống, cho nên về sau người trong phủ đều rất cảnh giác, về sau muốn động thủ cũng phải làm cho sạch sẽ.

Cẩm Vinh không có ý áp chuyện này xuống, cho nên sự tình nhanh chóng lan ra ngoài phủ công chúa.

Tương Nghi công chúa không bao che hành vi xấu đưa tới không ít khen ngợi, triều đình cũng có người ẩn ẩn nghị luận, ngự sử khó khăn lắm mới được một lần thượng tấu khen ngợi Tương Nghi công chúa, nghe ý tứ hoàng đế có vẻ là rất vừa lòng.

So với Tương Nghi đại công vô tư mỹ dự, người ngoài càng để ý cách nàng trị gia hơn, lần này bị kinh triệu phủ doãn đòi người, không nghĩ tới nàng không bao che mà còn hành sự công chính, lại ổn nhân tâm.

Kinh triệu phủ.

Phủ doãn đại nhân nghe tin toàn bộ gia quyến của nô bộc phạm tội kia đều bị bán đi, nhíu nhíu mày.

Bạch sư gia, người đi theo Đàm Chính một đường từ tỉnh huyện lên đến bây giờ, nghe huyền ca mà biết nhã ý, “Đại nhân cảm thấy việc này không ổn?”

*Văn huyền ca nhi tri nhã,闻弦歌而知雅意 nghĩa là nghe đàn ca biết được chí khí, giỏi suy đoán, nghe bề ngoài đã thấu hiểu được nội tâm, suy nghĩ bên trong

Đàm Chính trầm giọng nói, “Tội trên người một mình nô bộc kia, thân thích của hắn chưa từng phạm qua vương pháp.”

“Nhưng bọn họ là người của phủ công chúa, công chúa muốn xử trí thế nào liền xử trí. Lại nói tiếp, đại nhân, lần này ngươi vượt giới hạn rồi.”

“Ta làm gì?” Đàm Chính khó hiểu nói.

“Theo lý mà nói, đại nhân không sai, theo lẽ công bằng xử lý, không sợ quyền quý, nhưng về tình mà nói, đại nhân quá mức hà khắc rồi. Tìm được phạm nhân thì phải lập tức bắt giữ là chuyện đúng, nhưng phủ công chúa cũng không phải bá tánh bình thường, đại nhân lại đứng trước phủ công chúa đòi người, đáng lẽ ngươi nên đến phủ công chúa giao thiệp trước, cũng bảo toàn mặt mũi công chúa, mặt mũi hoàng gia.”

“Nhưng…” Đàm Chính có chút đuối lý.

“Hạ quan biết đại nhân lo lắng công chúa bao che cho phạm nhân, để hắn chạy trốn, nhưng đại nhân hẳn là không nghĩ tới Tương Nghi công chúa không muốn bao che mà ngược lại xử trí công bằng như vậy.”

Nghe Bạch sư gia nói một phen, Đàm Chính không khỏi hổ thẹn, “Là ta đường đột, nên hướng công chúa bồi tội mới phải.”

Bạch sư gia lại nói, “Tạm thời không cần, Tương Nghi công chúa, ngài vẫn nên cách xa một chút.”

“Này là vì sao?” Đàm Chính lại hỏi.

“Lần này đại nhân dù chưa đắc tội công chúa, nhưng lại đắc tội thánh thượng, thánh thượng sủng ái Tương Nghi công chúa như vậy, nhất định muốn đền bù cho nàng, đại nhân tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, mấy ngày thánh thượng hẳn là sẽ răn dạy ngài một chút.” Bạch sư gia trong lời nói mang ý cười, không một tia lo lắng.

Hoàng thượng sẽ răn dạy Đàm Chính, nhưng sẽ không nghiêm trách, bởi vì Đàm Chính có năng lực, công chính vô tư, cũng là vì ái nữ Tương Nghi công chúa, phạt nặng Đàm Chính sẽ làm người hồ nghi công chúa mượn tay thánh thượng trả đũa trung lương.

* trung lương: người hết lòng với nước.

Bạch sư gia chưa nói ra chính là, Đàm đại nhân chỉ cần tiếp tục bảo trì tác phong không sợ quyền quý, thanh liêm nghiêm cẩn, vừa vặn được bá tánh kính yêu, đối lập với kinh thành thị phi này.

Tiền đề của không sợ quyền quý là phải rời bỏ quyền quý, mà Tương Nghi công chúa ở kinh thành này, trừ bỏ thiên tử không thể chọc, thì quyền quý chính là nàng. Ngoài mặt có thể nói Tương Nghi công chúa thông tình đạt lý, nhưng kỳ thật phải nói nàng là người thông minh, vạn sự không dính tay mà vẫn hảo hảo thu thập được bẩn thỉu ngáng chân, cho nên lần này nàng sẽ không tự mình ra tay đối phó kinh triệu phủ doãn Đàm Chính.

Tương Nghi công chúa, Đàm đại nhân vẫn là nên cách xa một chút.

Như lời Bạch sư gia, chưa đến hai ngày, toàn kinh thành đều biết kinh triệu phủ doãn Đàm Chính bởi vì thất nghi trước ngự tiền, bị phạt bổng lộc một năm, tịch thu vào quốc khố, tội danh này không lớn không nhỏ, vừa vặn làm Đàm Chính mất mặt một lần.

Xử phạt Đàm Chính xong, tâm tình hoàng đế rõ ràng tốt lên nhiều, vừa vặn Cẩm Vinh vào cung, hoàng đế liền lôi kéo cô nói chuyện hôm nay.

Cẩm Vinh không khỏi bật cười, “Phụ hoàng hà tất vì nhi thần lo lắng như thế.” Còn tìm riêng mấy nội thị nhìn chằm chằm Đàm Chính, thấy đai lưng hắn hơi hơi lệnh liền mượn cớ này trách cứ.

“Phụ hoàng còn không phải là đau lòng hoàng nhi sao.” Hoàng đế ánh mắt từ ái nhìn Cẩm Vinh nói, “Cẩm Vinh lần này chịu ủy khuất rồi.”

“Cũng không có gì ủy khuất, nói đến cùng là nhi thần không quản thúc tốt hạ nhân.” Cẩm Vinh cười nói.

“Con sai ở chỗ nào, phủ công chúa nhiều hạ nhân như vậy, người bên dưới chớp mắt một cái đã phạm sai lầm, ta xem ai dám truy cứu con.” Hoàng đế híp híp mắt, vuốt râu.

“Tạ phụ hoàng thương tiếc.” Cẩm Vinh cười cười, vui vẻ đáp.

Quay về cung một lần, tiếp thao chính là nhận quà bồi thường, hoàng đế hạ chỉ, ban vàng bạc châu báu, càng khiến người chú ý hơn là thêm 500 mẫu phong ấp cho Tương Nghi công chúa.

Này liền làm người trợn tròn mắt, Tương Nghi công chúa gia phó vì cường ép người mua ruộng đất gây chuyện, hoàng đế dứt khoát ban cho công chúa một tảng đất lớn, về sau ai còn dám lấy cớ này công kích Tương Nghi công chúa nữa.

Có lẽ chỉ có Cẩm Vinh rõ ràng nhất, cô quang minh chính đại giao ra nô bộc phạm tội, bán đi gia quyến của hắn cũng chỉ là xử trí nàng công chúa phủ người, công bằng như vậy người khác cũng không thể nói gì hơn.

Cái cô muốn chính là danh chính ngôn thuận, không cho những người khác có lợi dụng sơ hở địa phương. Không nhúng tay vào tư pháp triều đình, nô bộc phạm tội, gia quyến của kẻ phạm tội là người của phủ công chúa nhưng cũng là con dân của hoàng đế, không thể muốn giết thì giết. tiếp theo Đàm Chính, không thể tự mình ra tay nhưng ngoài mặt ủy khuất, trên thực tế vẫn giữ được uy nghiêm của công chúa.

Làm một công chúa, có thể tìm hoan mua vui, kiêu căng thành tính, ức hiếp tông thân quý tộc, nhưng tuyệt đối không thể can chính, nhúng tay vào chính vụ triều đình.

Mất mặt một lần, hoàng đế tự nhiên nguyện ý tìm phần mặt mũi kia lại cho ngươi, thậm chí là bồi thường gấp bội, nhưng vượt qua giới hạn, phân sủng ái này tức khắc sẽ phai nhạt.

Giống như mấy hoàng tử nóng nẩy kia, sai sử nhà ngoại làm việc, động tay động chân chỗ này chỗ kia. Đến Cẩm Vinh cũng có thể nhìn ra được, huống hồ là đế vương. Lấy Cẩm Vinh ngoan ngoãn hiểu chuyện so sánh với hoàng tử không an vị, hoàng đế đương nhiên sẽ càng sủng ái cô.

Cẩm Vinh thở dài, hoàng đế là người thông minh, lại biết giả vờ hồ đồ, vậy mà người khác lại thật sự coi hắn là người hồ đồ ngu ngốc, múa rìu qua mắt thợ.

Quả nhiên, vẫn là làm công chúa thoải mái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.