Một lần nữa hưởng thụ thành quả khoa học kĩ thuật thế kỷ 21, Cẩm Vinh thật sự mong lần sau xuyên vẫn là thế giới hiện đại, không internet, không máy tính, không bồn cầu tự hoại, cổ đại thiếu ba thứ này quá là làm người không chịu nổi, cho dù xuyên thành công chúa tiểu thư thế gia đi nữa cô cũng không nhịn được ghét bỏ.
Có lẽ là thượng đế hoặc vị thần tiên nào đó đã nghe được lời cầu nguyện của Cẩm Vinh, sau đó biến mộng tưởng của cô thành sự thật.
Tiểu Cẩm Vinh tám tuổi mặc váy liền màu hồng phấn, ôm thỏ bông đáng yêu, nhìn người đến viếng tang lễ, trên mặt mỗi người đều là biểu tình long trọng.
Vừa xuyên qua liền phải đối mặt với thảm kịch mất phụ mẫu song thân, vận khí này Cẩm Vinh không muốn nhận xét, cũng may cô không phải chân chính là một đứa bé tám tuổi.
Sau khi tang lễ kết thúc, một bà lão mặc tang phục đen, cổ mang vòng trân châu ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Cẩm Vinh, hòa ái nói, “Cẩm Vinh, về sau ở cùng cậu con phải sống thật tốt.”
Ý tứ những lời này chính là, vị lão thái thái bảo dưỡng rất tốt này, cũng là bà ngoại ruột, mẹ nguyên chủ, muốn Cẩm Vinh đến nhà em trai của mẹ nguyên chủ ở.
Nếu người cậu này là loại tuổi trẻ soái khí độc thân kim cương vương lão ngũ, Cẩm Vinh tỏ vẻ cô sẽ rất vui lòng.
Nhưng tiếp thu nội dung bộ tiểu thuyết này, Cẩm Vinh đã biết người cậu này là ai, làm quan lớn giới chính trị, vợ là con gái của một đại tài phiệt, cũng có hai đứa con tầm tuổi Cẩm Vinh.
Có thể nói, người cậu này chính là nhân sinh người thắng.
Cẩm Vinh tỏ vẻ, cậu nhỏ, chúng ta không có duyên.
Vai chính bộ tiểu thuyết này là con gái của cậu nhỏ, Lâm Cửu, từ thế giới hiện đại song song với thế giới này xuyên đến, kiếp trước là nữ cường nhân có năng lực có thủ đoạn, nhưng vì bạn trai ngoại tình phản bội, dưới cơn phẫn nộ lái xe bỏ đi nhưng gặp tai nạn liền bỏ mình.
Lại giới thiệu về Lâm gia, cũng chính là ông nội của nữ chính, ông ngoại hiện tại của Cẩm Vinh, Lâm Huân, thủ trưởng quân khu thủ đô Hoa Quốc, lúc này nữ chính cùng Cẩm Vinh đều là thế hệ thứ ba trong một gia đình có truyền thống quân sự. Mà bà lão hòa ái trước mặt Cẩm Vinh chính là thê tử nguyên phối làm bạn mấy chục năm bên cạnh Lâm lão gia tử, Lộ Thục Viện, xuất thân thư hương, hai vợ chồng sinh được bốn nhi tử một nhi nữ.
Lâm gia càng lúc càng lớn, Cẩm Vinh bẻ ngón tay đếm sơ sơ được bảy tám anh em bà con tỷ muội cùng vai vế,
Trong tiểu thuyết, sau khi cha mẹ Phương Cẩm Vinh qua đời, Lộ Thục Viện đau lòng cháu gái, liền an bài để Phương Cẩm Vinh thành nữ nhi trên danh nghĩa cậu nhỏ.
Cùng là ăn nhờ ở đậu, đại tài nữ Lâm Đại Ngọc là cô ảnh hối tiếc, phong sương đao kiếm nghiêm tương bức, mỗi đi một bước thật cẩn thận thì Phương Cẩm Vinh vừa vặn ngược lại, mỗi ngày không ngừng sắm vai nữ phụ ác độc. Cứ như vậy, cha mẹ nữ chủ đều phải nhịn Phương Cẩm Vinh, vì Phương Cẩm Vinh là hài tử duy nhất của muội muội, hơn nữa thân thế đáng thương.
Nữ chủ có tâm lý của người trưởng thành, đương nhiên sẽ không cùng một tiểu hài tử, có rất nhiều thủ đoạn vả mặt.
Tiểu thuyết một đường phát triển theo kịch bản cũ, nữ chính nữ phụ thích cùng một nam nhân, nữ phụ cố ý thiết kế gài bẫy, ngụy nam chủ không biết gia thế hiển hách của nữ chính, cuối cùng vì lợi ích gia tộc từ bỏ nữ chính, đính hôn với nữ phụ.
Đến khi nữ chính công bố gia thế, ngụy nam chủ sắc mặt đen kịt.
Nữ chính ảm đạm, quả nhiên nam nhân đều là cặn bã, tình yêu tình báo gì đó là không thể tin, muốn bỏ trốn hàn gắn vết thương lòng một thời gian, rốt cuộc gặp nam chủ chân chính, bị trung khuyển nam chủ làm cho cảm động, từ đây tương thân tương ái.
Mà nữ phụ sau khi bị nam phụ vứt bỏ, tự mình sa ngã cả ngày ăn chơi đàng điếm, dù sao nhà cũng rất nhiều tiền.
Nhìn kết cục này, Phương Cẩm Vinh tâm tình thực phức tạp, ăn chơi đàng điếm →_→, cảm giác thực không tồi.
Nhưng lấy thân thể nhỏ bé này, phỏng chứng không có phương pháp ăn chơi đàng điếm, chỉ có thể trước ôm lấy đùi bà ngoại, “Bà ngoài, Cẩm Vinh muốn ở cùng bà.”
Đầu nhỏ vùi vào trong lòng ngực bà ngoại, tay nhỏ cũng nắm chặt góc áo bà, giống như tiểu thú bị vứt bỏ chỉ nghĩ dính lấy người thân cận tín nhiệm nhất. Lộ Thục Viện nhìn mà đau lòng, ôm lấy ngoại tôn nữ duy nhất mà nữ nhi lưu lại, ôn nhũ vỗ lưng đứa bé, “Cẩm Vinh không muốn, vậy không đi là được, về sau ở lại bên cạnh bà ngoại.”
Lộ Thục Viện vốn nghĩ cháu ngoại không còn cha mẹ, tốt nhất để trong một gia đình kiện toàn nuôi nấng, một nhà tiểu nhi tử cũng coi như để cho bà yên tâm. Nhưng nếu Cẩm Vinh không muốn, liền lưu lại cạnh lão bà này đi, tuy tuổi bà cũng đã lớn, nhưng nuôi dạy một đứa trẻ vẫn có thể làm được.
Lộ Thục Viện đưa ra quyết định, không có người dám phản bác ý kiến của bà, mà tiểu bối cũng đều theo tâm ý của lão thái thái. Lâm lão gia tử đương nhiên cũng không ngoại lệ, dù là lão tướng quân nhiều năm chính chiến, lại là yêu nhất quý nhất phu nhân nhà mình.
Nhà nội bên kia của Phương Cẩm Vinh thật ra là muốn tranh thủ, nhìn công ty cùng tài phú cha mẹ Phương Cẩm Vinh lưu lại mà đỏ mắt. cũng may Lâm gia thế lớn, Phương gia động tâm tư với tài sản của ngoại tôn nữ, Lâm gia thế nào cũng phải băm móc sạch móng vuốt của đám người này.
Lâm gia quả nhiên là cái ô dù siêu lớn che sạch mưa chắn sạch gió.
Cử hành tang lễ mấy ngày, không ái dám ở trước mặt bé gái mồ côi nói ra nói vào, hoặc là có ý đồ bậy bạ.
Bà ngoại Lộ Thục Viện sau khi quyết định mang theo cháu gái chiếu cố bên người, vẫn luôn gắt gao che chở, ăn uống ngủ nghỉ đều tự tay làm.
Sau lễ tang còn có chuyển giao tài sản, đều xử lí hoa cả mắt, chuyện này không phải Cẩm Vinh một bé gái tám tuổi có thể hiểu được, đều là Lâm gia giúp cháu gái làm thỏa đáng. Lâm gia có quyền thế, tài sản cha mẹ Cẩm Vinh lưu lại cho dù có phong phú mấy, bọn họ ở vị trí thượng phong cũng không đến mức kiến thức hạn hẹp tham ô chút của cải của cháu ngoại mình.
Còn nữa, Lâm lão gia tử quản gia nghiêm minh, con cháu tiểu bối cũng đều phẩm hạnh không xấu, giống như nữ phụ tiểu thuyết Phương Cẩm Vinh cho dù chán ghét nữ chủ Lâm Cửu nhưng cũng chỉ làm chút chuyện khiến nữ chủ xấu mặt, chưa từng nghĩ tới cũng người ngoài liên hợp đối phó nữ chủ, bởi vì Lâm lão gia tử biết được nhất định là đánh gãy chân.
Lộ Thục Viện rõ ràng vừa đau lòng vừa coi trọng ngoại tôn nữ duy nhất này, người Lâm gia xử lý tài sản càng dụng tâm, tập đoàn Phương thị tạm thời để giám đốc kinh doanh xử lý, chờ Cẩm Vinh thành niên lại tiến hành bàn giao, mà bất động sản cùng cổ phần đều đặt trong tay Lộ Thục Viện, vì Cẩm Vinh bảo quản.
Dưới sự trợ giúp của Lâm gia, sự vụ vụn vặt nhanh chóng bị thu phục, Cẩm Vinh cũng chính thức dọn vào nhà ngoại.
“Cẩm Vinh thích phòng mới không?” Bà ngoại Lộ Thục Viện tươi cười hiền hòa dẫn Cẩm Vinh vào phòng mới, cũng là căn phòng tốt nhất ở lầu hai, gần phòng vợ chồng Lâm lão gia tử.
Phòng mới của Cẩm Vinh dựa theo phòng ở cũ có rất nhiều đồ vật trang trí công chúa hồng phấn, nhưng lại dựa theo phẩm vị bà ngoại nhiều thêm một phần ấm áp thanh nhã, cửa sổ treo giỏ quân tử lan, sàn nhà hoàn toàn bằng gỗ.
“Dạ, con rất thích, cảm ơn bà ngoại.” Cẩm Vinh đối lão nhân thiệt tình yêu thương mình lộ ra một nụ cười rạng rỡ, không chút bụi tạp.
Lộ Thục Viện xuất thân dòng dõi thư hương, đáng tiếc con trai con gái đều không di truyền chút yêu thích nào của bà, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại đến việc bà nhiều năm duy trì yêu thích cầm kỳ thi họa.
Hiện giờ có thêm một cháu gái bên cạnh, sau khi giúp ngoại tôn nữ thoát khỏi bóng ma của việc cha mẹ ra đời, Lộ Thục Viện cũng có tâm đem Cẩm Vinh bồi dưỡng thành một danh môn thục nữ, nhưng Cẩm Vinh tựa hồ phải làm bà ngoại thất vọng rồi.
Cẩm Vinh xuyên qua mấy đời, đặc biệt còn có cổ đại, lão sư tài nguyên bên người cơ hồ đều là tốt nhất, theo lý mà nói kinh nghiệm phong phú, sở trường cũng đặc biệt nhiều, đối với cầm kỳ thi họa này đó cũng phải tương đối am hiểu mới đúng.
Đáng tiếc, Cẩm Vinh nhịn không được ha ha một tiếng.
Cầm kỳ thi họa, thân là công chúa, cầm, ở tướng quân phủ cũng nghe không ít danh khúc, nhưng đây đều là nghe người đàn, không tự mình động thủ bao giờ, một chút cờ vây cùng lão cha hoàng đế chơi không ít, trình độ có thể ứng phó người ngoài nghề một chút, thư pháp, bút lông viết khéo, nhưng muốn đầu bút có khí khái riêng, vậy khả năng không lớn. Họa cũng như thế, Cẩm Vinh từng bắt một họa sư đứng đầu hoàng gia vẽ một bức xuân đồ cho mình, ban thưởng trăm lượng hoàng kim, cũng không động bút vẽ vời.
Nhìn lại một lần, Cẩm Vinh nhịn không được phỉ nhổ chính mình, thật là một người xuyên không sa đọa, toàn là tận tình ngoạn nhạc chơi đùa.
Nhưng cũng có lẽ là Cẩm Vinh không có loại yêu thích chân thành với nhưng thứ này đi.
Thấy Cẩm Vinh tựa hồ thật sự không có linh tính, Lộ Thục Viện cũng không miễn cưỡng, chỉ là thoáng thất vọng, nhìn Cẩm Vinh giống như được giải thoát, vui vẻ đi chơi, điểm thất vọng cũng đã sớm biến mất, vẫn nên để ngoại tôn nữ làm những gì mình yêu thích là được.
Cẩm Vinh không hứng thú, nhưng có người khác lại rất nhiệt tình.
Tác giả có lời muốn nói: phiếu phiếu moah moah