(5)-2
Mạnh lão thái thái nghỉ ngơi một buổi sáng, tỉnh lại liền nhận được điểm tâm mềm xốp ngon miệng cháu trai bảo bối Cẩm Vinh đưa tới.
“Cẩm Vinh chính là hiếu thuận.” Mạnh lão thái thái vừa nói vừa cười ha ha.
Ma ma nha hoàn bên cạnh cũng mừng rỡ, nhìn lão thái thái cao hứng, ứng hòa nói, “Lão thái thái nói cũng phải, nghe Bình An bên người đại thiếu gia nói, vẫn là đại thiếu gia tự mình đi Như Ý trang, ngàn chọn vạn tuyển đã lâu, mới tìm được mấy món điểm tâm thích hợp khẩu vị lão thái thái.”
“Hơn nữa đại thiếu gia lại đây đưa điểm tâm, nghe chúng ta nói lão thái thái còn chưa tỉnh, liền làm chúng ta chớ có quấy rầy lão thái thái nghỉ ngơi……”
Ngươi một lời ta một lời, đem Mạnh Cẩm Vinh phủng cao cao, nguyên bản bốn năm phần, chính là nói thành mười phần tốt đẹp, nhưng trong phủ ai không biết, khen đại thiếu gia thôi cũng có thể làm lão thái thái cao hứng. Xem lão thái thái cười đến tít cả mắt kìa.
Nhưng cũng có người nhắc đến vấn đề làm cho lão thái thái không vui vẻ lắm, “Hình như đại thiếu gia còn mang cho tam tiểu thư hai hộp sữa đông chưng đường.”
Sự tình sáng nay, lại cùng cháu trai bảo bối của Mạnh lão thái thái có quan hệ, có tâm lấy lòng lão thái thái tự nhiên đề cập đến, Tiêu Ngọc Mi cũng không dám áp xuống, bằng không bị lão thái thái biết được còn tưởng rằng nàng cố ý.
Lão thái thái trên mặt ý cười tiệm đạm, “Cho rằng cháu trai ta tính tình tốt, dễ bắt nạt sao?”
Mọi người đều thu liễm ý cười, trong lòng lại mắng thầm, đại thiếu gia tính tình như vậy, ai có thể khi dễ được hắn.
Bỏ qua việc này một bên, lão thái thái lại thở dài, “Tiêu nhiều tiền bạc như thế này, cũng không biết hắn còn đủ tiền tiêu không.”
Nghĩ đến cảnh cháu trai bảo bối sinh hoạt khắc khổ, lão thái thái vội vàng gọi nha hoàn, “Mau đem lại đây, ta cũng không thể để Cẩm Vinh bên người liền chút tiền bạc cũng không có.”
Mạnh lão thái thái bên này trước sau như một mà sủng nịch tôn tử, mẹ kế Tiêu thị bên kia lại có phản ứng khác. Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, các bản reup bên ngoài đều là bản đăng thiếu chưa beta, truy cập trang chủ để đọc truyện sớm và chính xác nhất
Tiêu Ngọc Mi biết được Cẩm Vinh làm người đưa tới hai hộp sữa đông chưng đường, còn nói là cho nữ nhi, nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào, mặt trời từ khi nào mọc từ phía Tây vậy?
Ngồi ở trên giường cùng ma ma học thắt dây đeo, tiểu cô nương Mạnh Uyển vừa nghe có sữa đông chưng đường, liền ném xuống dây đeo màu hồng vừa mới thắt được một nửa trong tay, xuống giường chạy nhanh về phía mẫu thân, “Nương, con muốn ăn sữa đông chưng đường.”
Tiêu Ngọc Mi sờ sờ đầu nữ nhi, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng nhiều lời một câu, thanh âm nhàn nhạt nói, “Còn có bánh gạo nếp, đừng ăn nhiều, giữa trưa còn có cơm canh đâu.”
Tiêu Ngọc Mi từ nhỏ bồi dưỡng đã bồi dưỡng nữ nhi, chú trọng ẩm thực cùng giáo dưỡng, ngày thường không được ăn vặt nhiều, càng là khống chế ăn đồ ngọt, cho nên nghe mẫu thân nói xong, Mạnh Uyển chỉ dám bốc lấy hai khối, ăn xong, liền dừng, nhìn Trịnh ma ma cất sữa đông đi.
Mạnh phủ không ai hiểu đại thiếu gia hành động như vậy là có ý gì, ai có thể nghĩ chỉ là Cẩm Vinh nhất thời hứng khởi chứ.
Buổi tối, Mạnh Tỉnh Chi sau khi trở về cũng biết chuyện này, ngược lại có chút khó chịu, nhi tử đều mua đồ cho lão thái thái cũng Tam muội, như thế nào quên mất phụ than là hắn.
Lần này cũng là lần đầu tiên Mạnh Cẩm Vinh mua đồ vật cho người nhà.
Đối với Mạnh Tỉnh Chi mang theo toan vị nói, Cẩm Vinh nhàn nhàn nói, “Đường đường đại nam nhân, ăn cái gì điểm tâm.” Nói còn khinh bỉ nhìn Mạnh lão cha liếc mắt một cái.
Mạnh lão cha lại lần nữa tâm tắc tắc.
Cơm chiều, Mạnh lão thái thái quả nhiên nhắc tới chuyện Mạnh Tỉnh Chi bắt Mạnh Cẩm Vinh quỳ từ đường, Mạnh Tỉnh Chi cúi đầu buồn không nói chuyện, cũng không thể nói là bởi vì nhi tử hảo nam phong đi.
Nếu lời này đồn ra kinh thành, Cẩm Vinh liền khoa cử cũng không thể tham gia, tuy rằng Mạnh Tỉnh Chi cũng biết con của hắn căn bản không có tâm tư này. Nói ra, Mạnh Cẩm Vinh da mặt dày khẳng định không để bụng, nhưng hắn thật sự không dám nói lời này với lão mẫu thân.
Giương mắt nhìn lên, quả nhiên Mạnh Cẩm Vinh cái đồ hỗn trướng này còn nhàn nhã mà uống canh, hoàn toàn cha hắn đang vì chuyện của ai mà phải nghe mắng.
Mạnh Tỉnh Chi nghẹn không nói lời nào, ngược lại khiến cho Mạnh lão thái thái suy nghĩ, nàng biết rõ tính tình nhi tử, khẳng định là có đại sự.
Tránh không được, Mạnh Tỉnh Chi liền tránh nặng tìm nhẹ nói, “Giang gia cô nương từ hôn.”
“Cái gì!” Mạnh lão thái thái kinh hãi, cô nương kia bà cũng là gặp qua, cũng không tệ lắm, cũng không lo lắng sẽ là loại đàn bà đanh đá bắt chẹt Cẩm Vinh, nhưng như thế nào liền từ hôn?
Tiêu Ngọc Mi tuy rằng trên mặt một bộ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại không bất ngờ, lấy tính tình Mạnh Cẩm Vinh, đây cũng là chuyện sớm hay muộn.
Mạnh Tỉnh Chi trên mặt bình tĩnh như thường, “Công văn hai nhà trao đổi lúc trước đã trở lại, lễ hỏi cũng sẽ lui về.”
Mạnh Tỉnh Chi đã làm tốt chuẩn bị nghe lão mẫu thân mắng Giang gia.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, Mạnh lão thái thái nghe xong lời này, cư nhiên không chút nổi giận đùng đùng,
“Cẩm Vinh nhà chúng ta ưu tú như vậy, có dạng cô nương tốt nào mà không chọn được.” Mạnh lão thái thái vô cùng tự tin, cho dù là Cẩm Vinh cũng không khỏi tấm tắc trong lòng.
Nhưng Cẩm Vinh không nghĩ tới chính là, Mạnh lão thái thái biết Giang gia từ hôn, lập tức nhiệt huyết dụng tâm bắt đầu chọn lựa cháu dâu mới, mỗi ngày bà mối nối đuôi nhau đến Mạnh phủ, các cô nương Mạnh lão thái thái an bài riêng cho Cẩm Vinh gặp mặt.
Vì tránh né những việc này, Cẩm Vinh dứt khoát chuồn ra phủ, dù sao lão thái thái cũng biết cháu trai bà ở trong phủ không chịu ngồi yên.