(9)-2
Tiết hoa đăng.
Cẩm Vinh thích náo nhiệt, đương nhiên không chịu ngồi nhà, ăn cơm chiều xong liền chạy ra ngoài chơi, không khỏi làm Mạnh lão cha lo lắng, Chu Phàm cũng đi theo, nhưng không nghĩ tới Cẩm Vinh lại đi tới Từ Tâm Đường đầu tiên, hơn nữa nhìn dáng vẻ, Cẩm Vinh cùng cháu gái Trương đại phu Trương cô nương quan hệ không tồi.
Nhìn Cẩm Vinh cùng bọn họ vừa nói vừa cười, Chu Phàm nghĩ, lần này hắn trở về, Cẩm Vinh thật sự thay đổi rất nhiều.
Cẩm Vinh nhìn hoa đăng cá vàng Trương Từ Tĩnh tự mình làm, gật gật đầu, “Muội muội ta thật đúng là khéo tay.”
Trương Từ Tĩnh mặt đỏ lên, Cẩm Vinh đương nhiên là nhìn ra, lại hỏi nàng,
“Hay là không phải muội làm?”
Đều nói hội hoa đăng, nữ tử làm hoa đăng, ký thác tâm tư lên đó. Nhưng cũng không ai nói nam nhân không được làm.
Cẩm Vinh tỏ vẻ thấu hiểu nói, “Chà, muội muội ta hội hoa đăng cũng có ước hẹn, muội muội là có hẹn với tình lang đi, đèn cá vàng cũng là hắn làm đúng không.”
Trương Từ Tĩnh thè lưỡi, “Huynh đừng nói nhiều.”
Tình lang của Trương tiểu cô nương không chỉ có ước hẹn với nàng mà còn biết nàng không có thời gian tự mình làm hoa đăng, cho nên thân thủ làm một cái hoa đăng cá vàng đưa tới.
Ai, tuổi trẻ mà.
Cẩm Vinh bị rải cầu lương một phen, nghĩ lại bản thân năm đó… tấm tắc.
Cẩm Vinh lưu lại Từ Tâm Đường không lâu, liền lên phố dạo hội hoa đăng.
Hội hoa đăng vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là ca vũ diễn nhạc, nhưng đi không được bao lâu, Cẩm Vinh liền bắt đầu ghét bỏ Chu Phàm, Bình An không theo tới, bởi vì hắn cũng hẹn hò với tiểu cô nương, Cẩm Vinh không muốn quấy rầy người khác yêu đương, liền hào phóng thả hắn một ngày.
Nhưng đi cùng Chu Phàm thực sự rất nhàm chán, Chu Phàm đúng là rất anh tuấn đẹp trai sáng sủa, từ sau khi thích ứng với thân phận nam nhân, Cẩm Vinh càng ngày càng thích các tiểu cô nương kiều kiều mềm mại đáng yêu, mà nam nhân thúi như bùn đất tự nhiên lăn một bên đi.
“Nếu không, hai ta tách ra, tự mình chơi đi.” Cẩm Vinh đề nghị.
Chu Phàm lãnh khốc cự tuyệt nói, “Không được, cha nói không cho phép ngươi đi mấy chỗ không đứng đắn như thanh lâu.”
Cẩm Vinh vừa định cãi mấy câu, bỗng nhiên có hai gia phó áo lam ủng đen đi đến trước mặt, “Hai vị công tử, chủ nhân nhà ta cho mời.”
Theo hướng chỉ của hai người này, Cẩm Vinh cùng Chu Phàm ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy trên lầu của Hội Phương Lâu có một công tử áo tím cũng đang nhìn về phía bọn họ, là Cao Dương quận vương.
Cao Dương quận vương lần nữa bại trong tay Hoắc Túc, tâm tình bực bội, đến các tiểu quan cũng không thể làm hắn nở nụ cười. Ai biết cư nhiên từ trên lầu các thấy được tiểu công tử hắn tâm tâm niệm niệm.
Tên phụ tá biết lần này chủ tử nghẹn một bụng khí, vì thế cũng liền cam chịu làm người đi xuống tìm Mạnh Cẩm Vinh.
Tóm lại, chỉ là đích tử một tri phủ nho nhỏ, thân không có công danh.
Cao Dương quận vương còn hướng Cẩm Vinh lộ ra một nụ cười mà hắn tự nhận là rất có mị lực, không nghĩ tới Cẩm Vinh giật giật khóe miệng. Chu Phàm phát hiện bên người đã bị mấy gia phó vây quanh, không khỏi nhíu nhíu mày.
“Mời theo chúng ta lên lầu.” Gia phó không chấp nhận lời cự tuyệt, nói.
“Chúng ta đi thôi.” Cẩm Vinh nhàn nhạt nói.
Chu Phàm trong lòng càng thêm đề phòng, nhưng bởi vì đối phương người đông thế mạnh cũng chỉ có thể đi theo, nói như thế nào nơi này cũng là Vân Châu, địa bàn Mạnh tri phủ.
Tiến vào, Chu Phàm mới phát hiện Hội Phương Lâu cư nhiên đã bị vị công tử áo tím kia bao toàn bộ, thậm chí chưởng quầy tiểu nhị đều không có mặt, Hội Phương Lâu là Vân Châu đệ nhất lâu, ngày hội hoa đăng không ít hào phú đều lại đây mở tiệc, vị kia công tử áo tím có thể có bản lĩnh như vậy, khiến Chu Phàm cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi thân phận đối phương, hơn nữa có chút hối hận đã để Cẩm Vinh tiến vào.
Hắn có võ công còn dễ thoát thân, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, Cẩm Vinh làm sao bây giờ?
Gia phó Áo lam trực tiếp dẫn bọn hắn lên lầu ba, Cao Dương quận vương nâng chén hướng Mạnh Cẩm Vinh, “Mạnh thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Cẩm Vinh hoàn toàn không có suy nghĩ nhiều như Chu Phàm, ngược lại nhẹ nhàng ngồi xuống, giống một cậu ấm đơn thuần không hiểu chuyện.
Ánh mắt Cao Dương quận vương nhìn về phía Cẩm Vinh cũng càng thêm nóng rực.
Hắn còn nghĩ đưa con hát, ca cơ tới, lại bị Cẩm Vinh cự tuyệt, “Uống rượu là được, ta nghe không được những tục nhạc dung khúc đó.”
Cao Dương quận vương hiện tại lòng tràn đầy Mạnh Cẩm Vinh, tự nhiên thiên y bách thuận, còn làm người đem đào kép ca cơ ban đầu mời đến đuổi đi.
Chu Phàm trong lòng càng thêm quái dị, không dám uống nhiều.
Đương lúc uống rượu, Cao Dương quận vương vẫn luôn nghĩ thân cận Cẩm Vinh, đáng tiếc lại có Chu Phàm ở một bên ngăn trở, Cao Dương quận vương vì thế giả vờ cười cười nói “Ta có một số việc muốn nói với Mạnh thiếu gia, Chu công tử liền ra ngoài trước đi, bên ngoài có rượu ngon lại có đồ nhắm, sẽ không bạc đãi Chu công tử.”
Chu Phàm vừa định cự tuyệt, lại thấy Cẩm Vinh đôi tay nhẹ nhàng khẩy chiếc đũa trên mâm, nói: “Nếu ngươi muốn người của ta đi, vậy người bên ngươi cũng không thể lưu lại.”
Cao Dương quận vương thấy Cẩm Vinh cũng không muốn giữ Chu Phàm lại, trong lòng vui vẻ, lập tức đuổi mọi người xuống, tên phụ tá còn muốn nói cái gì, lại bị hắn hung hăng trừng, âm lãnh trong mắt nhìn đến mức sau lưng phụ tá chợt lạnh, không dám nhiều lời, Cao Dương quận vương tính tình bạo ngược, quấy rầy hứng thú của Cao Dương quận vương, chỉ sợ ngay sau đó đầu rơi xuống đất chính là hắn.
“Ngươi đi ra ngoài đi.” Cẩm Vinh không chút nào để ý nói với Chu Phàm.
Chu Phàm còn muốn nói cái gì, lại bị người đánh gãy,
“Cũng đúng, bất quá là một đứa con nuôi Mạnh gia, còn dám quản giáo con vợ cả.” Cao Dương quận vương không kiêng nể gì mà cười nói.
Chu Phàm sắc mặt trắng nhợt, yên lặng đi ra ngoài, chỉ là lúc đi cúi đầu nói một câu, “Có việc kêu ta.”
Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn hai người Cao Dương quận vương và Cẩm Vinh.
Cao Dương quận vương tà tà cười, duỗi tay sờ khuôn mặt trắng nõn hắn mơ tưởng hồi lâu, nhưng còn chưa được như ý nguyện, Cẩm Vinh bỗng cầm chén trà trên bàn, một phát bị đánh bay trên không trung, bay thẳng vào cái miệng Cao Dương quận vương, tạp trụ trong hốc miệng, chèn trên cuống họng hắn, làm hắn nói không ra lời.
Đồng thời, Cẩm Vinh nắm chiếc đũa ngay trên bàn ăn xuyên qua bàn tay dơ bẩn kia, đem hắn đinh ở trên bàn.
Nhìn Cao Dương quận vương đau đến đỏ mặt tía tai, khóe mắt muốn nứt ra, Cẩm Vinh hơi hơi híp híp mắt, ai bảo hắn không có mắt, cư nhiên động tâm tư bẩn thỉu lên trên người cô.
” bang ” một tiếng, Cẩm Vinh đánh nát một cái mâm con thủy tinh đựng hoa quả, nhặt lên một mảnh vỡ sắc bén nhất. Không còn biện pháp, trên người không mang vũ khí sắc bén, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Cao Dương quận vương sợ hãi, nhưng hắn không tin Cẩm Vinh sẽ giết hắn, hắn là Cao Dương quận vương, Mạnh Cẩm Vinh bất quá là một đích tử tri phủ nho nhỏ, hắn không dám làm như vậy.
Nhưng trong lòng đồng thời lại gào giận, Mạnh Cẩm Vinh hẳn là không biết hắn thân phận tôn quý, đám cẩu nô tài kia, không biết làm gì mà chưa chạy vào cứu chủ tử.
Hắn lại là quên mất hắn đều đã đem người tống cổ tới lầu hai, miễn cho quấy rầy riêng tư hai người, ngược lại là Chu Phàm nghe thấy tiếng bát đũa vỡ toang lạch cạch, trong lòng cả kinh, trực tiếp vọt lên, những người khác muốn ngăn trở, Chu Phàm lại bất chấp đi tới.
Thời điểm hắn đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Mạnh Cẩm Vinh đang nhàn nhã uống rượu, mà dưới chân đúng là thi thể công tử áo tím, yết hầu bị người cắt qua, mắt vẫn mở to cho thấy kinh hoảng trước khi chết.
Cẩm Vinh ngẩng đầu cười với hắn, “Giết người bao giờ chưa?”