Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 265: Liêu trai nương tử, thần quỷ nương tử (phần 3) (Hoàn)



Một đoàn người điệu thấp lại không thiếu phần trang trọng xuôi nam, trên đường đi dừng chân ở Giang Thành.

Văn tri châu thân là chức quan lớn nhất Giang Thành, hiện giờ  cung cung kính kính hành lễ với một  lão nhân khí độ bất phàm, quần áo lại không hiển quý, “Ninh Lão.”

Vị lão gia này cũng không phải người thường, Ninh Vọng Nho là thầy của đương kim thiên tử, lại là cựu thủ phụ, hiện giờ nghỉ hưu về quê dưỡng lão. Văn tri châu làm sao dám trễ nải vị này. Không nói, Ninh công có không ít học trò, thân hữu ở trong triều làm quan, còn nghe nói thiên tử biết ông muốn về quê thì lưu luyến níu kéo, không muốn Ninh công ly triều, thậm chí hy vọng ông ở kinh thành tĩnh dưỡng, nhưng Ninh công mong muốn lá rụng về cội, nhớ nhà sốt ruột, muốn quay về cố hương.

Văn tri châu lúc trước còn không biết Ninh công về quê sẽ dừng lại ở Giang Thành, hiện tại nghênh đón có chút vội vàng.

“Ninh công, hạ quan chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho ngài, tối nay quan lại Giang Thành muốn tổ chức một bàn yến tiệc mời ngài thưởng thức đặc sản Giang Thành.”

Ninh Vọng Nho ngữ khí ôn hòa, “Không cần lễ nghi phiền phức, đều miễn đi.”

Ý tứ thực rõ ràng, chính là không muôn kinh động quá nhiều người.

Nếu là Ninh công thích hưng sư động chúng, cũng sẽ không lựa chọn vòng qua Tô Dương, ở lại một nơi không thể xưng là phồn hoa như Giang Thành để nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ.

Nghe được lời này, văn tri châu thở phào nhẹ nhõm, tuy có chút tiếc nuối không thể thân cận cùng Ninh công, lưu lại ấn tượng tốt, nhưng hắn vốn không giỏi xu nịnh hay hao tài tốn của lấy lòng người khác.

Bàn tiệc này lấy danh nghĩa chiêu đãi món ngon Giang Thành, có mặt thêm mấy cấp duới cũng không quá đáng, chỉ là Ninh Lão liền tri châu mở lời cũng chưa cho mặt mũi, lượng bọn họ lại như thế nào.

Biết Ninh Lão không muốn trương dương cho nhiều người, văn tri châu bèn một đường mặc y phục thường đưa đoàn xe đến lữ xá, 

Đến nơi, người đầu tiên xuống xe ngựa là một thanh niên mặc Hoa phục, mặt mày thanh tuấn, khóe miệng hơi kiều, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, khí chất nổi bật, Ninh Lão rất kiêu ngạo vì trưởng tôn (cháu trai trưởng), nghe nói còn thường vào cung bồi giá.

Ninh Lão về quê, đi cùng có gia quyến, con cháu.

Lúc này, một thiếu nữ y phục màu hoa đào xuống xe, nàng đưa mắt nhìn cảnh sắc đường phố Giang Thành, gương mặt hiện lên vẻ thất vọng, lôi kéo tay áo ca ca nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nơi này không có chỗ chơi như kinh thành.”

“Còn ngại thiếu chỗ chơi?” Ninh Kiêu cười khẽ, khóe mắt hơi liếc về hướng xe ngựa ở đằng xa, “Sao, không đi nói chuyện với hắn nữa?”

Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, “Huynh đừng có cười muội,” đường đường là cháu gái cựu thủ phụ, Ninh Chiêu Nguyệt cũng có ngạo khí của thiên kim tiểu thư, huống chi, người ta lại vô tâm với nàng,

Ninh Chiêu Nguyệt xoa xoa khăn thêu trong tay, “Hắn nói là tới tìm người, cũng không biết tìm người nào.”

“Chỉ là một cầm sư lai lịch không rõ ràng mà thôi.” Ninh Kiêu than một tiếng, có chút lời nói không nên nói trắng ra,

Chiêu Nguyệt ngày sau sẽ hứa hôn với một lang quân môn đăng hộ đối, mà người không rõ thân phận không rõ gốc gác, thần bí như vậy, không thích hợp với nàng, chẳng sợ dung mạo hắn đích xác rất được.

Ninh Chiêu Nguyệt đỏ mắt, quay đầu liền không muốn nghe ca ca nói thêm.

Có thể làm Ninh gia đại tiểu thư canh cánh trong lòng tự nhiên không phải là người thường. Bọn họ tình cờ gặp được người kia trên đường đi Giang Thành, thiếu niên bạch y bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt đẹp hơn cả nữ tử. Nếu không phải hắn có tiếng đàn làm cho bệnh đau đầu của Ninh Lão giảm bớt, Ninh Kiêu hoài nghi hắn chính là yêu quái yêu tinh hóa thành.

Hơn nữa Ninh Chiêu Nguyệt lại nổi tâm tư, liền ngang bướng với tổ phụ, muốn đưa hắn một đường.

Hắn cũng không bày tỏ thái độ gì, chỉ nói, “Ta muốn đi Giang Thành.”

Thiếu niên bạch y kia tên là Phong Thiếu Yến.

Tạ Thanh đi theo văn tri châu đi đón Ninh Lão, nhưng tiểu tôm tép như hắn không biết thân phận Ninh Lão, chỉ biết quý nhân đến từ kinh thành, về quê, đường xá xa xôi ghé lại Giang Thành hai ngày. Liền văn tri châu cũng không dám đắc tội.

Nguyên bản Tạ Thanh còn có an bài khác, bất quá lại đột nhiên báo không cần, văn tri châu liền thả bọn họ về.

Trở về thấy Cẩm Vinh cũng vừa đi ra ngoài, vừa thấy liền biết nàng lại đi lên núi ở vài ngày.

Tạ Thanh cảm thấy Vương gia muội muội càng lớn, càng thần bí khó hiểu, tựa hồ như có một xa cách lại lãnh đạm, nàng kinh doanh tửu phường, lại tựa hồ đột nhiên thích tìm tiên hỏi đạo.

Mặt mày nàng cũng càng ngày càng thanh tịnh còn hơn cả mấy lão phật trọc trên đầu, Tạ Thanh hoảng hốt hoài nghi có phải hay không ngay sau đó Cẩm Vinh liền phải mọc cánh thành tiên bay đi.

Tạ Thanh có chút không tin mấy thứ này, nhưng cũng cảm thấy, nếu không phải vướng bận tửu phường cùng chu dì, Cẩm Vinh chỉ sợ thật muốn xuất gia làm cư sĩ, hiện tại cũng thường nghỉ kinh doanh tửu phường mười ngày nửa tháng, nói là ở trên núi có việc.

Thực ra Cẩm Vinh không phải là đi tu luyện, là các hoa tiên Sơn thần suốt ngày mời cô đi chơi, chỉ là kiếm cớ với Tạ Thanh.

“A cẩm, tri châu còn hỏi ta, bao lâu nữa muội mới ủ rượu xong, tri châu chờ.” Tạ Thanh trong lòng vì Cẩm Vinh vui mừng, có khả năng ủ rượu như vậy, chẳng sợ Cẩm Vinh tu tiên hỏi đạo du sơn ngoạn thủy, cũng không lo, có rất nhiều người muốn uống rượu nàng ủ.

Cẩm Vinh cười nói, “Hạnh hoa rượu không hảo, nhưng còn có rượu khác.”

Tạ Thanh kinh ngạc nói, “A cẩm, muội lại ủ rượu mới hả.”

“Cường thân kiện thể, tư âm bổ dương.” Cẩm Vinh bình tĩnh nói,

Nếu nghe Cẩm Vinh nói như vậy, Tạ Thanh đương nhiên muốn đi cọ chút rượu, nàng nói rượu đã được, ngày mai là có thể mang bán.

Đẩy cửa tửu phường, Tạ Thanh mày nhăn lại, “Cái mùi gì vậy?”

Hắn thường xuyên uống rượu Cẩm Vinh ủ, lại có Cẩm Vinh chỉ điểm, ngũ cảm nhanh nhạy hơn thường nhân rất nhiều.

“Có mùi hồ ly.” Cẩm Vinh hơi nhướng mày, tiện đà cười nói, “Có thể là hồ li hoang chạy vào đi.”

Lại không để bụng, trước lấy một bầu rượu cho Tạ Thanh, hắn còn hơi để ý mùi kia, tuy không khó nghe, nhưng rốt cuộc là dã thú, chẳng may làm người bị thương, liền quan tâm hỏi han, “Muội có muốn bắt lại con hồ ly hoang kia không.”

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, mỉm cười, “Không cần, muội tự lo được.”

Sau khi Hồ Tam Nương đi rồi, lâu rồi không nghe mùi hồ ly, không biết hồ ly nào gan lớn chạy đến chỗ này của cô.

Cẩm Vinh đi đến phòng bếp, phát hiện trên bàn đặt hai con gà nướng, tâm tình thoáng tốt hơn một chút, niệm tình người xuất hiện còn mang theo lễ vật, lát nữa ném người ra cửa còn có thể nhẹ tay một chút.1

Chờ trở lại phòng, chỉ thấy một thiếu niên hồ ly bạch y, “Tiểu yêu thiếu yến, đến từ Thanh Khâu Hồ tộc, đến bái phỏng đại nhân.”1

Hồ Tam Nương từng gửi thư cho Hồ tộc, tộc trưởng đương nhiên là có chút động tâm, có thể cùng tiên quân chuyển thế kết nhân duyên, sau này không thiếu chỗ tốt, ánh mắt trực tiếp đặt lên thiếu niên có khả năng ” câu dẫn ” tiên quân hồ ly nhất —— Phong Thiếu Yến.

Thiên tư càng cao, dung mạo hóa hình cũng càng xinh đẹp, Phong Thiếu Yến trong hồ tộc cũng là xuất chúng vô cùng.

Đáng tiếc không lâu sau, hắn liền tiếc nuối từ bỏ ý niệm này, vị đại nhân này không mang ký ức mà đơn thuần làm người, đương nhiên dễ lừa gạt, cầu một đoạn lương duyên, nhưng đối phương còn có thể trò chuyện vui vẻ với Thành Hoàng âm phủ, bọn họ tùy tiện sẽ làm đại nhân tức giận, ngược lại mất nhiều hơn được.

Cũng không phải Hồ tộc không cần liêm sỉ, đổi làm yêu quái khác, bằng một đoạn lương duyên liền có thể thành đại đạo, hơn nữa không có ảnh hưởng như kiếp nạn, nhân quả gì đó.

Nếu Vương gia cô nương không phải Cẩm Vinh, mà là một thần tiên nào đó của giới này chuyển thế, chỉ sợ đã bị nhào lên tới, cưỡng cầu mạo phạm không dám, nhưng dụ dỗ câu dẫn gì đó cũng không thiếu.1

Cẩm Vinh ngẫm lại, không khỏi cười.

Tự tiến chẩm tịch, Cẩm Vinh không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí có số rất ít cô cũng ỡm ờ cho qua, tiền đề là hôm đó tâm tình không tồi, hoặc có chút coi trọng.

Mà Hồ yêu hiển nhiên không thuộc hai dạng này.

Phong Thiếu Yến không cảm thấy hụt hẫng, hắn nghe tam nương nói qua, vị đại nhân này chân chính trời quang trăng sáng, không giống những thần tiên cao quý lạnh nhạt, coi vạn vật như sô cẩu kia.

Cho có hội này, thật sự là khó được,

Ánh mắt hắn thuần tịnh, không có nửa điểm dụ hoặc, “Tiểu yêu nguyện ở lại phụng dưỡng đại nhân”

Cẩm Vinh cũng không trực tiếp đuổi hắn đi, “Vậy ngươi biết làm cái gì?”

“Chỉ cần đại nhân sai bảo, Thiếu Yến đều có thể làm được.”

Vì thế, Cẩm Vinh ở tửu phường nghe đàn một đêm, Phong Thiếu Yến cũng nói chuyện một đêm.

“Hắn liền thích nàng ta?” 

Nghe hạ nhân đi theo Phong Thiếu Yến bẩm báo, Ninh Chiêu Nguyệt không khỏi bật thốt lên.

Tới Giang Thành, Phong Thiếu Yến liền không từ mà biệt, bản thân hắn cũng không phòng bị phàm nhân, cảm thấy có gì tất yếu.

Vậy là chưa đến một ngày, người ngoài liền biết Vương Ký tửu phường xuất hiện một cầm sư còn xinh đẹp hơn nữ nhân, ở nơi đó ngày đêm đánh đàn, Vương tiểu thư kêu hắn dừng hắn mới dừng.

Tạ Thanh còn thay Chu thị tới hỏi một tiếng, Cẩm Vinh thản nhiên nói, “Mục đích cho hắn ở lại đây là đánh đàn nha.”

Nói như là người khác đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Ninh Chiêu Nguyệt lại cũng là một trong số người hiểu lầm quan hệ của Cẩm Vinh cùng Phong Thiếu Yến, thừa dịp còn chưa rời đi, lôi kéo ca ca Ninh Kiêu đi tìm Vương Ký tửu phường, lại không ngờ ở nơi đó gặp được lão gia tử nhà mình  cười ha hả cùng chủ tiệm chơi cờ.

Nguyên do chuyện này còn phải nói đến lần Tạ Thanh mua rượu từ Vương Ký đi nha môn, liền bị văn tri châu bắt được, nghe nói có tác dụng cường thân kiện thể, tự mình hưởng qua thấy không hề thua kém hạnh hoa rượu, văn tri châu liền để lại một hồ đưa đi biếu Ninh Lão.

Thế là Ninh Lão đích thân đến Vương Ký tửu phường mua rượu, lại không uống rượu, ngồi xuống chơi cờ.

“Ông lão cờ nghệ không kém.”

Cẩm Vinh buông cờ đen, kết thúc ván cờ, cơ hồ là tán thưởng nói.

“Hỗn xược, tổ phụ ta là ai, còn cần ngươi nói.” Ninh Chiêu Nguyệt nhìn Phong Thiếu Yến ở một bên, nhìn Cẩm Vinh càng không vừa mắt, càng không cao hứng lời nàng. Kỳ nghệ tổ phụ tốt đến đâu, sao đến lượt nữ tử hương dã này bình luận.

Ninh Vọng Nho nhíu mày trách cứ cháu gái một câu, sau lại tươi cười ôn hòa, liên tục thở dài, “Năm xưa tinh kỳ đạo, mấy năm nay là lười biếng.”

Ninh lão ngày trẻ là đại sự kỳ nghệ đương thời, nếu không phải sau này đảm nhiệm trọng chức trong triều, cũng sẽ không mai một kỳ nghệ. Mấy năm nay vùi đầu trên quan trường, kỳ nghề giống như hắn bị mài mòn đi.

Cẩm Vinh không thèm để ý trẻ con, lời kia cũng là lời thật lòng, vô luận là cầm kỳ thư họa, quân tử lục nghệ, người xuẩn độn học mười mấy năm có thể thành tài được sao,

Thế giới này thần tiên tới tìm cô chơi cờ cũng rất nhiều, mà Ninh lão kỳ nghệ tốt hơn rất nhiều người.

Hạ hai bàn cờ, Ninh Vọng Nho liền mệt, ông lão là đã dốc hết sức lực, cũng thật lòng nói, “Vương cô nương cờ nghệ phi phàm, lão hủ thua.”

Cẩm Vinh tâm tình vui sướng, cũng bỗng nhiên cảm thấy ở Giang Thành tuy yên lặng an tường, nhưng lạc thú có hơi thiếu, tỷ đối thủ có thể cho mình vui sướng khi thắng cuộc.

Bất quá thân phận của lão giả này, chẳng sợ chưa tính qua, cũng nhìn ra không phải người thường.

Đến khi lão rời đi, cô cũng không hỏi lão là nhân vật nào, phảng phất như khách qua đường.

Ninh Chiêu Nguyệt trước lúc đi còn nhìn Phong Thiếu Yến một cái, lưu luyến không rời, cũng biết lần này chỉ sợ là lần cuối được gặp mặt.

Ninh Kiêu hỏi thị vệ đi theo tổ phụ, mới biết được tổ phụ mua hai bầu rượu đưa bệ hạ, kết quả chủ tiệm, cũng chính là cô nương chơi cờ cùng tổ phụ lại nói rượu đã bán hết, chờ ủ xong lại đến đi.

“Hảo ngạo khí tửu phường.” Ninh Kiêu đáy lòng không vui nói.

Lại không biết tổ phụ lại nảy sinh tâm tư khác, lấy cờ soi nhân tâm, Ninh Vọng Nho dám nói kỳ nghệ của hắn bình sinh hiếm thấy, vậy mà tiểu cô nương ở thành nhỏ xa xôi này lại có khí độ, kiến thức như vậy, Kiêu nhi cùng nàng xét cũng xứng đôi.2

Ninh gia là gia đình có cựu thủ phụ, làm thầy giáo của đế vương, kết giao với các gia tộc khác chỉ là dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu, cho nên vô luận là cháu gái hay là tôn tử, hắn đều không hy vọng gả cưới quá quý trọng.

Gia thế khác nhau nhưng kiến thức và nhân phẩm mới là cái hắn coi trọng.

Ninh Vọng Nho bất quá tâm tư vừa động, liền có cảm giác tim đập nhanh, phảng phất là có điều cảnh kỳ, làm hắn nghi hoặc khó hiểu.

Cẩm Vinh xếp bàn cờ, lại lôi Phong Thiếu Yến chơi cùng, bảo hắn không cần đánh đàn nữa, nếu lưu người ở lại, Cẩm Vinh liền bồi dưỡng người cùng mình chơi đùa đi.

Chỉ là hứng thú có thể duy trì bao lâu cũng không biết.

Phong Thiếu Yến nghe nghiêm túc vô cùng, A Cửu cùng A Thập ở bên cạnh hỗ trợ châm trà. Cẩm Vinh chống cằm, nhìn khuôn mặt thiếu niên, thuận miệng nói, “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Phong Thiếu Yến nghiêm túc trả lời, “Tính từ lúc hóa hình, đã hơn 300 năm.”

“300 hơn tuổi hả.” Cẩm Vinh cảm thán một tiếng, nếu tính từ lúc luân hồi, số tuổi của mình cũng không còn nhỏ, ngẫm lại không khỏi có chút thương cảm.

Kỳ thật mỗi một đời có thân phận mới cũng không tồi, đã có thời gian lâu lâu dài dài có nhiều chuyện muốn làm, cũng sẽ không quá thú vị.

……

Không bao lâu, Ninh Vọng Nho liền về quê nhà, tuổi tác đã cao, thái y bắt mạch cho Ninh Vọng Nho nói Ninh Lão mấy năm nay bận rộn, liền dùng thời gian này nghỉ ngơi.

Ninh Kiêu Ninh Chiêu Nguyệt cũng nhận được thư từ kinh thành, thay cha mẹ làm bạn bên cạnh tổ phụ.

Đọc sách đến đêm khuya, Ninh Lão nặng nề nhắm mắt, hơi thở cũng dừng lại.

Tử hồn từ trong cơ thể phiêu ra, chậm rãi du đãng tới rồi hoàng tuyền, hoàng thủy cuồn cuộn, trên đài cao, lại có một người giống như đã từng quen biết.

Chương 294: Thần quỷ nương tử (4)

Bởi vì quá xa, liền nhìn không rõ, Ninh Lão còn chưa nghĩ ra đã gặp mặt ở nơi nào, trước mặt hắn từ không trung xuất hiện hai người lạ mặt trang điểm kì quái, dáng người thấp bé.

Ninh Lão hơi kinh hãi, không biết đối phương là người hay quỷ, liền nghe hai vị mở miệng.

“Đã là vong hồn từ dương gian mà đến, liền theo chúng ta đi thôi.”

Nghe bọn hắn nói, Ninh Lão đã có suy đoán nơi này là nơi nào, thái y đã đoán được lần này đại nạn, Ninh Lão chỉ là không nghĩ tới, cảm giác khi chết lại là như vậy.

Đi theo hai vị quỷ sai, Ninh Lão không khỏi hỏi nhiều một câu, “Xin hỏi, đây chính là âm tào địa phủ?”

Một quỷ trong đó nhìn hắn một cái, rất ít thấy vong hồn tới địa phủ còn có thể trầm ổn như vậy, “Không sai, người sau khi chết đều tới nơi đây.”

Ninh Lão nhàn nhạt cười cười, “Lão phu vốn tuổi tác đã cao, sinh tử có số, bất quá là sớm một ngày muộn một ngày.”

“Đợi lát nữa mang ngươi đi gặp Diêm La Vương, bình phán những việc thiện ác ngươi đã làm khi còn ở dương thế, quyết định lưu lại địa phủ chịu phạt, hay là chuyển thế đầu thai, nếu tội nghiệt quá nặng, liền đầu thai cũng phải chịu khổ chịu nhọc.” Một quỷ khác lại có vẻ càng lãnh khốc, trong giọng nói cũng mang lên một chút nghiêm khắc.

Ninh Lão nghe lời này cũng có chút khẩn trương, cổ nhân trên đầu ba thước có thần minh, trên đời không có việc gì dấu được quỷ thần.

Hắn tự hỏi cả đời này không là việc gì thẹn với tâm, nhưng tới âm tào địa phủ, chung quy là có chút sợ hãi, có lẽ hắn trong lúc vô tâm mà làm chuyện ác, hoặc là những việc hẳn cho rằng bình thường, nhưng trong mắt thần tiên là sai trái.

Uổng hắn từng làm tam triều nguyên lão, đương kim đế sư, hiện giờ lại cũng nơm nớp lo sợ, chờ thần quân tới bình phán khuyết điểm cả đời của hắn.

……

“Đại nhân khó được tới đây làm khách, địa phủ đơn sơ, so không được nhân gian phồn hoa, hy vọng không trễ nải đại nhân.” Một thân quan phục đỏ đậm, Tần Quảng Vương thân thủ châm trà, cũng cười nói,

“Đây là Thiên Đình linh châu tiên trà, Địa Tạng vương tặng cho ta.”

“Nếu không có đại nhân, bổn vương còn không dám uống trà này đâu.”

Bên cạnh ghế dựa thượng thân hắc y Diêm La Vương tấm tắc cười nói, đảo không giống nhân gian nghe đồn uy nghiêm hắc mặt.

Cẩm Vinh mang trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, bích thủy thanh diệp, hương thanh đạm, nhấp vào miệng lại không cay đắng, dư vị lưu trường, một ngụm đi xuống, thần thanh khí sảng, tẫn tẩy trần tục, “Trà ngon.”

Cô thành thực tán thưởng trong lòng, thậm chí nghĩ có nên đi hỏi thăm xin một hai gốc trà về tự mình trồng.

Thấy Cẩm Vinh vừa lòng, Tần Quảng Vương cũng hơi lộ ra ý cười,

Cẩm Vinh lại nói, “Nhị vị công vụ bận rộn, là ta làm phiền mới đúng.”

Tần Quảng Vương đã sớm mời cô tới địa phủ làm khách, chỉ là cô vẫn luôn chần chờ, chuyến này cũng không phải đơn thuần tới làm khách, mà là bởi vì đụng phải bình cảnh, bình cảnh này cũng là do năng lực tính toán nhân sinh họa phúc sinh tử mới xuất hiện kia, lại có lẽ vì thế giới này đặc biệt, lúc trước cô lợi hại nhất chỉ biết đo lường tính toán thiên cơ, hoặc là biết trước “cốt truyện” có liên quan đến mình.

Đối với thay đổi này, sợ hãi không có, càng nhiều là tò mò.

Cho nên mới tới địa phủ một chuyến, xem có thể có được đáp án hay không, nếu không tìm được, lại đi đến nơi khác tìm, trên trời dưới đất, dù sao cũng sẽ tìm được đáp án.

Kiếp trước cô cũng từng xông vào địa phủ, may mắn thay, địa phủ thế giới này có vẻ không biết việc cô làm kiếp trước, nếu không chưa chắc có thái độ hữu hảo như vậy.

Bắt đầu, cô còn lo lắng phạm vào kiêng kị, rốt cuộc năng lực tính toán họa phúc sinh tử không khác Sổ Sinh Tử lắm, không ngờ liền đáp ứng.

Luận tu vi cùng thời gian, Cẩm Vinh cũng đích xác được nhận một tiếng đại nhân, Tần Quảng Vương cùng Diêm La Vương lúc đầu nghe Thành Hoàng nói Giang Thành xuất hiện một vị thần tiên, chỉ cho là thần tiên nào đó trên trời hạ phàm lịch kiếp, đến khi chính mắt nhìn thấy, thần hồn thuần tịnh nồng hậu không thể nghi ngờ, tuy không rõ lai lịch, nhưng cũng đem coi như Thái Sơn, không giám khinh nhờn.

Tần Quảng Vương cười cười nói, “Địa phủ không có ngày nào không bận, không sao không sao, ngày nào cũng như ngày nào.”

Hai quỷ sai lúc ấy dắt Ninh Vọng Nho Ninh Lão đi vào.

Thấy rõ bộ dáng hắn, Cẩm Vinh buông chén trà, hơi hơi kinh ngạc, Tần Quảng Vương chú ý tới, liền hỏi nói, “Đại nhân quen biết vong hồn này.”

Ninh Lão mới là thực sự kinh ngạc, bừng tỉnh nhớ tới ở Giang Thành gặp được một cô nương trẻ tuổi mở tửu phường, hắn còn cùng nàng đánh cờ, còn nhớ rõ, nàng tựa hồ là họ Vương.

Chính là không biết thân phận nàng là cái gì, có thể chính là thần tiên, xuất nhập địa phủ, còn có thể cùng Tần Quảng Vương, Diêm La Vương uống trà nói chuyện. Nghe hai vị này, tựa hồ thập phần tôn kính Vương cô nương, địa vị Vương cô nương còn cao hơn bọn họ.

Thường nói cao nhân chân chính ở ẩn lánh đời, không nghĩ tới hắn còn may mắn đụng được thần tiên, đáng tiếc cơ duyên chung đơn bạc một chút, không thể nhận ra.

Cẩm Vinh cũng nói, “Hắn chơi cờ không tồi.”

“Thì ra vậy.” Tần Quảng Vương cũng biết vị đại nhân này ở nhân gian mở tửu phường, hắn quen biết mấy vị thần tiên cũng thường xuyên giả làm phàm nhân đi cửa tiệm Vương đại nhân mua rượu.

Cẩm Vinh tuy gặp qua hắn, nhưng duyên phận nông cạn, huống chi người đã đến địa phủ.

Diêm La Vương đã mở Sổ Sinh Tử, xem xét vong hồn, không nhanh không chậm nói, “Ninh Vọng Nho, xuất thân danh môn thế gia, công danh làm đến thủ phụ, thiên tử đế sư……”

Ninh Vọng Nho nghe xong đã chân chính tin đây không phải là mộng, mà là thật sự đã xuống địa phủ hoàng tuyền.

Sau khi đọc xong tóm tắt cuộc đời Ninh Lão, Diêm La Vương đọc đến phần quan trọng nhất, chính là phần quyết định kết cục của hắn, nhân quả thiện ác trên đời.

“Có công trị thủy, hợp binh bình loạn, phò tá quân vương, là người đại đức, nhưng……”

Diêm La Vương mặt lộ vẻ uy nghiêm, ánh mắt nhìn thẳng đường hạ nhân, “Ngươi từng vì giữ thể diện cho hoàng đế mà nhìn hắn phế truất công thần có đại công, tướng quân tô chập, khiến nhà hắn ba mươi mạng bị lưu đày biên ải, kết cục đều vong, khoa khảo năm lịch hoàng thứ chín xuất hiện kẻ làm rối loạn kỉ cương, ngươi tra ra chân tướng, lại nghe hoàng đế ám chỉ liền tha cho thủ phạm, khiến người tài không thể trúng cử, đánh mất quan lộ, những việc này ngươi tuy không phải chủ tội, nhưng cũng gánh một phần nhân quả. Ninh Vọng Nho, ngươi có nhận?”

“Là lão phu sai lầm, lão phu nguyện nhận tội.” Ninh Vọng Nho thở dài, ở trước Diêm La Vương cùng Tần Quảng Vương quỳ xuống, từng chuyện từng chuyện không sai chút nào.

Thân là quan viên, trung hiếu nhân nghĩa, chưa bao giờ có thể tẫn toàn.

Diêm La Vương nghe hắn thiệt tình hối lỗi, sắc mặt hơi hoãn, hắn từ trước đến nay ghét cái ác như thù, nếu là đại gian đại ác còn không biết hối cải, ở trong tay hắn tuyệt không được chỗ tốt.

Tần Quảng Vương cũng mỉm cười, hắn nói, “Công lớn hơn quả, liền cho nhập hoàng tuyền luân hồi đầu thai, nhà đại phú đại quý.”

“Từ từ.” Cẩm Vinh bỗng nhiên cất tiếng,

“Đại nhân cảm thấy có chỗ nào sai sao?” Tần Quảng Vương khó hiểu, trong lòng cho rằng này phàm nhân có xích mích với Vương đại nhân, nếu là như thế, cũng có thể giảm đi một chút phúc đức.

Cẩm Vinh cười cười, “Đều không phải, đây là Diêm La bản chức, ta sao lại đi quá giới hạn. Chỉ là……”

“Ta nhớ rõ hắn dương thọ chưa hết.”

Nghe vậy Diêm La lập tức lật lật tra tra, xuất hiện số tuổi thọ của Ninh Vọng Nho, mùng mười tháng chín – chết già tại nhà, hắn lại bấm đốt ngón tay, “Sai rồi, hôm nay là mùng mười, kém chín ngày, còn chưa tới lúc.”

Tần Quảng Vương nhíu nhíu mày, “Có lẽ là quỷ sai tính sai thời gian, câu sai hồn phách, đợi ta trở về nghiêm tra, nhất định phải trừng phạt một phen.”

Lúc này chỉ kém mấy ngày, nếu lần sau lầm tính mạng người, vậy đó là đại họa.

Nhưng lần này Diêm La nhìn về phía Ninh Vọng Nho, là muốn hỏi ý tứ hắn,

Ninh Vọng Nho nhiều năm thế sự cơ trí, như thế nào bởi vì quỷ sai câu hồn phách của hắn sớm mấy ngày, liền tâm sinh oán hận, đứng dậy chắp tay hành lễ nói, “Xin thần quân làm chủ.”

Diêm La cùng Tần Quảng Vương nhìn nhau liếc mắt một cái, có chút chần chờ.

Cẩm Vinh thuận miệng hỗ trợ một, “Không bằng thả hắn về dương thế đi.”

“Cũng đúng.” Diêm La nhàn nhạt nói,

Ninh Vọng Nho không nghĩ tới, mình đã chết một hồi, còn có thể lại hồi dương thế, cung cung kính kính, “Đa tạ thần tiên.”

“Kia liền trở về đi.” Diêm La Vương vung tay áo, Ninh Vọng Nho liền biến mất tại chỗ.

Tần Quảng Vương lại nói, “Không làm mất đi đoạn ký ức này của hắn, về sau chẳng may trở ngại đại nhân.”

“Không sao.” Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, “Ta ở Giang Thành cũng đủ lâu rồi.”

Cùng nơi này nhân quả đều chấm dứt không sai biệt lắm.

……

“Lão thái gia còn sống.”

“Lão thái gia tỉnh.”

Nhà cũ Ninh gia một mảnh đèn đuốc sáng trưng, nguyên bản thê thê thảm thảm, người vây quanh mép giường bỗng nhiên kinh hỉ phát hiện lão gia tỉnh. Đại phu đã chẩn bệnh lão thái gia không có hô hấp, bảo bọn họ chuẩn bị hậu sự, không nghĩ tới lão thái gia có thể tỉnh lại.

Ninh gia lập tức lại tìm đại phu, đại phu cơ hồ không thể tin được, lại kiểm tra rất nhiều lần, “Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?”

Cháu trai Ninh Vọng Nho Ninh Kiêu trừng mắt nhìn hắn mắt một cái, nói cái gì đâu, lại đến mép giường, trong giọng nói lộ ra quan tâm săn sóc, “Tổ phụ.”

Ninh Lão tỉnh lại, hoảng hốt còn cảm thấy đúng là một giấc mộng kì quái, cư nhiên mơ thấy chính mình vào địa phủ, còn nhìn thấy Diêm La Vương cùng Tần Quảng Vương, còn có chú tiệm Vương gia tửu phường.

“Kiêu nhi.”

Thấy người nhà nôn nóng, nước mắt tràn mi, Ninh Lão mới tỉnh ngộ lại đây, kia không phải mộng, hắn là thật sự nhận ân tình của Vương cô nương, phản hồi dương thế.

Hắn thở dài, nắm lấy tay cháu trai. “Kiêu nhi, kêu phụ thân ngươi thúc bá ngươi trở về.”

……

Ninh Vọng Nho cũng không nói cho người nhà, mình đã đi địa phủ một chuyến, chỉ là đơn giản triệu hồi nhi nữ, bàn giao hậu sự, mấy ngày sắp tới cũng đủ hắn an bài hảo, dạy dỗ mấy nhi tử làm quan, đợi hắn thệ, an tâm để tang, cho dù là thiên tử thiên ân đoạt tình, cũng không cần ham quyền lợi. Ninh gia đã cũng đủ phú quý, ngày sau tích phúc làm việc thiện.

Ninh gia đại gia cùng các huynh đệ nghe phụ thân nói đến vậy, vội quỳ xuống, “Phụ thân hà tất nói như vậy, bệ hạ đặc lệnh chúng ta mang theo thái y tới chăm sóc phụ thân, phụ thân chắc chắn trường thọ trăm năm.”

“Sinh tử có số, con người há có thể quyết được.” Ninh Vọng Nho nhàn nhạt nói,

Hắn còn phó thác tôn nhi, đem bàn cờ hắn trân ái nhất đưa cho Vương gia tửu phường lão bản Vương cô nương ở Giang Thành.

Ninh Kiêu khó hiểu, bất quá là nữ tử bán rượu tầm thường, nhất thiết phải đưa cho nàng bàn cờ mà tiên đế ban cho sao, từ hoàng gia bảo khố liền như vậy tùy tùy tiện tiện cho người khác, chẳng sợ truyền ra cũng không dám nói đi.

“Vương cô nương cùng ta có đại ân, ngươi nhớ kỹ là được.” Ninh Lão nhìn tôn nhi trịnh trọng nói, hắn cũng không tính toán nói ra thân phận thần tiên của Vương cô nương, một là sợ mạo phạm tiên nhân, hai là Ninh gia leo lên tiên nhân cũng vô dụng, nếu chịu cần cù an phận, bảo toàn mấy chục năm vinh hoa cũng không phải việc khó.

Thấy tổ phụ nghiêm khắc trịnh trọng, Ninh Kiêu ngoan ngoãn đồng ý.

Ba ngày sau, ngày mười chín tháng mười, Ninh Vọng Nho qua đời, chúng thái y cũng không cách nào xoay chuyển tình thế.

……

Người mặc quần áo trắng, Ninh Kiêu đi vào Giang Thành, gõ gõ cửa Vương gia tửu phường môn, lại không người ứng.

“Ngươi là tìm Vương cô nương?” Có hàng xóm nhô đầu ra,

Ninh Kiêu gật gật đầu, hắn là tới thay tổ phụ tặng đồ, thuận tiện hắn cũng muốn biết nguyên nhân trong đó.

Hàng xóm nhìn thanh niên ôn tồn lễ độ tú khí, tâm sinh hảo cảm, cũng liền sảng khoái đáp, “Vương gia cô nương có việc rời đi rồi.”

“Khi nào về?” Ninh Kiêu lại hỏi,

Hàng xóm lắc lắc đầu, “Không biết, mấy ngày nay còn rất nhiều người tới.”

Có cầu rượu, cũng có tới tìm Vương cô nương,

Ninh Kiêu bất đắc dĩ rời đi, nhiều năm sau cũng không có tin tức, phảng phất thế gian không tồn tại người này.

Thẩm gia, Chu thị ôm nữ nhi mới năm tuổi trắng trẻo xinh xắn, bỗng nhiên rơi lệ.

Mười ba năm sau, con gái Thẩm Chu thị Thẩm Dao gả cho hiền rể Trần Lang, Trần Lang một đường xuôi gió xuôi nước, làm đến chức thủ phụ, Thẩm Dao là nhất phẩm cáo mệnh, vợ chồng hai người đối đãi rất hiểu thảo với Chu thị.

-hoàn thế giới 40-

[21.10.22 kết thúc thế giới bốn mươi]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.