[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 40: 40: Nỗi Khổ Của Một Omega 15



Dưới sự hò reo đinh tai nhức óc khùng điên của cụ Thần Đèn, cuối cùng Bạch Lạp Sa cũng chịu bò ra khỏi nhà sau gần nửa tháng đóng cọc trong đó.
Trước khi cô dịch chuyển đi, vẹt vàng tên Lương Tâm cục cục kêu.
“Minh chủ! Ngài hãy đi khuynh đảo chúng sinh vui vẻ! Minh chủ ngày ngày làm việc xấu, cả đời làm việc xấu.”
Bạch Lạp Sa thở dài…
Lương Tâm của cô mỗi ngày đều nhắc cô làm người xấu…
Nói cô làm người tốt thế nào đây a?
Thôi, đằng nào cô cũng xấu xa rồi.
Tới, trở lại cuộc sống cướp của người giàu, chia cho người nghèo như xưa nào.
Lưu luyến nhìn Lương Tâm…
Cuối cùng Bạch Lạp Sa cũng không nỡ để nó ở nhà một mình.
Nha, con vẹt này miệng ngọt như đường í!
Đem theo cũng tốt!
Không như lão gia hoả nào đó!
Cả đời cũng không biết khen lấy luân gia một câu!
Thần Đèn – lão gia hoả nào đó: […!]
Ha ha, tại hạ không dám khen!
Họ Phất kia sẽ trảm chết tại hạ mất!

Ở một hành tinh xa xôi nọ trong hệ Ngân hà…
Cao tầng của hội sở Đầu Lâu.
Người đàn ông một thân áo trắng quần trắng tinh khiết, ngồi gục đầu ở bàn rượu.
Tinh Tế, rượu ủ là một thứ vô cùng xa xỉ, chỉ dành riêng cho giới quý tộc thượng lưu.
Ấy thế mà anh ta đem rượu ra nhâm nhi, như thể đang nhâm nhi nước dinh dưỡng thượng hạng ấy.
Giữa chốn thác loạn ấy…
Anh tồn tại tựa như vầng trăng dịu dàng ôn hoà…
Chiếu xuyên tâm hồn người.

Lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt nhập nhèm mơ màng do say…
Gò má điển trai tinh tế hơi nghiêng, mái tóc dài rũ nhẹ, che đi đôi mắt.
Nhưng nào ai biết, dưới lớp vỏ giả say bên ngoài đó, lại là một tâm hồn đang phẫn nộ và giận dữ tới dường nào.
“Ai da…” Một người đàn ông đi tới, ngồi lên cái ghế cạnh anh ta.
Hắn gọi thêm một ly rượu.
Sau đó nghiêng người, tà tứ cười.
Hắn là một người đàn ông rất điển trai, chỉ là vẻ ngoài điển trai của hắn…
Có chút khác với người nam nhân áo trắng bên cạnh.
Kiểu tóc của hắn, vết sẹo kéo dài trên mặt hắn cộng với cả thân hình săn chắc màu đồng cổ kia….
Khiến người ta liên tưởng tới một sinh vật nguy hiểm lén lút ẩn núp trong góc tối của Vũ trụ, có thể tùy thời đột ngột xông ra xé xác con người bất cứ lúc nào.
Nếu để cho một cô gái lựa chọn một trong hai nam nhân này…
Có lẽ cô ấy sẽ chọn lấy nam nhân áo trắng nọ…
Nhưng có câu gì ấy nhỉ…
Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong…
Người nam nhân áo trắng thanh khiết tựa thiên sứ kia…
Nếu không phải biết được tên anh là Bạch Kiêu, nào ai nghĩ anh là kẻ chuyên đi ăn thịt người chứ?
Dẫu sao nam nhân áo đỏ bên cạnh khẩu vị cũng không mặn như Bạch Kiêu.
Cùng lắm hắn chỉ uống máu người thôi…
Hắn không ăn thịt người.
Chưa kể, hắn không có dở hơi như vị này…
Chuyên thích ăn thịt Alpha.
“Gì đây? Hôm nay là ngày nào mà ông lớn Bạch lại ghé qua chỗ kẻ hèn này vậy?”
Tiếp nhận ly rượu từ tay phục vụ, nhấp một ngụm, người đàn ông áo đỏ thô tục cười vang.
Khụ…so sánh dáng vẻ thô tục của hắn với dáng vẻ ánh trăng sáng kia của Bạch Kiêu…
Quả là bất đồng mà!
Bạch Kiêu ngước mắt, viền mắt hơi đỏ.
Đúng tiêu chuẩn hình tượng mỹ nam ôn nhu say rượu động lòng người.
Anh nhíu mày: “Cố Quý…Em ấy bỏ rơi tôi.”
“Hả?” Cố Quý hiếm khi biểu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn ta mất hình tượng lắp bắp: “Cái gì…cái gì cơ? Cậu nói ai bỏ rơi cậu?”
Con mẹ nó! Bạch Kiêu bị bỏ rơi?
Vũ trụ chưa bị hủy diệt à?
Hay là họ Bạch này mượn rượu giả điên?
Cậu ta cũng có ngày bị bỏ rơi sao?
Bạch Kiêu dã man, ác quỷ, ham uống máu tươi nuốt thịt người thế mà cũng bị nữ nhân bỏ rơi sao?
Không đúng…Rất không đúng!
Cố Quý cố gắng khiến cho chính mình không để lộ ra vẻ mặt phấn khích, nhấp ngụm rượu.
Hắn ta liếm môi: “Là ai thế? Cậu đổi khẩu vị rồi à?”
Bạch Kiêu dùng một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người bạn thân của mình.
Đừng tưởng anh không thấy được sự hả hê cười trên nỗi đau của người khác qua ánh mắt hắn ta.
“Tôi sẽ không ăn thịt em ấy.

Như thế sẽ không thú vị nữa!” Anh lẩm bẩm.
Dần dà, giọng anh trở nên mềm hẳn đi, biểu lộ nỗi nhớ nhung da diết.
“Tôi muốn đánh dấu em ấy.

Em í là một Omega bé bỏng dịu dàng xinh đẹp.

Bé cưng đó chỉ thuộc về tôi thôi.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã muốn chiếm hữu ẻm rồi.”
Cố Quý: “…” Vẻ mặt kinh dị phóng đại ×1000 lần.

¯ಠ_ಠ/¯
Bạch Kiêu…bốn chữ “nhất kiến chung tình” có vẻ không khớp với cậu lắm!
Nhưng có ai đó hãy nói cho hắn biết đi?
Họ Bạch này…Lão xử nam bảy mươi năm…!không dưng lại sa vào lưới tình…
Lý do từ đâu tới a?
Cố Quý tò mò: “Đẹp lắm sao?”
Hắn tuyệt đối không ngờ được, mình mới chỉ dò hỏi có một câu.
Thế mà Bạch Kiêu lại tỏ thái độ luôn rồi!
Anh hừ lạnh, từ chối trả lời câu hỏi kia của Cố Quý.
“Em ấy là một bé mèo không ngoan…”
Lắc lắc ly rượu sắc đỏ trong tay…
Bạch Kiêu chợt nở nụ cười khát máu lạnh tanh…
Kìa, lật mặt còn nhanh hơn lật sách..
Anh ta cười cười đầy quỷ dị, đáy mắt âm trầm, vô vạn hắc ám như muốn giáng lâm.
“Đợi tôi bắt cục cưng về rồi.

Tôi sẽ không yêu chiều em ấy nữa.

Mèo hư thì phải dạy dỗ, bẻ gãy móng chân em ấy đi sẽ là biện pháp tốt.”
Bẻ gãy móng chân qua miệng Bạch Kiêu…
Chính là…!một phương pháp hành hạ người vô cùng ác độc, vô cùng không có nhân tính…
Còn ác độc như thế nào…
Về sau bé Sa tự trải nghiệm, khắc biết.
Cố Quý ngồi hàn huyên thêm vài câu nữa với Bạch Kiêu.
“Thôi tôi có việc đây.”

Hắn đứng dậy phủi áo, giơ cao tay vuốt lại tóc.
Nở nụ cười siêu cấp ngả ngớn…
“Dạo này tôi vừa tìm được một bảo bối.

Cậu cứ ngồi đây hưởng thụ, tôi bao hết.”
Bạch Kiêu ỡm ờ, thái độ không quan tâm lắm.
“Là người mới hả?”
Đưa ngón tay vân vê bờ môi, Cố Quý gật gù: “Một tính nô được huấn luyện rất tuyệt vời.”
Hơn cả, thân thể cực phẩm đặc biệt của cậu ta…
Khiến cho Cố Quý cảm thấy mới lạ hơn bao giờ hết.
Bạch Kiêu tuy thích ăn thịt người…
Song từ trước tới nay, anh vẫn không sao nuốt nổi cái kiểu chơi điều giáo như Cố Quý.
“Cậu đi đi.”
“Ừ…”
“Từ từ đã…”
“Sao thế?”
“Cậu tìm cho tôi một cái tên, được không? Em ấy cùng họ Bạch giống tôi.

Tên hai chữ Lạp Sa.

Nữ Omega, hai mươi tuổi.”
Cố Quý hào phóng gật đầu…
Chà, hoá ra Bạch Kiêu thích kiểu mặt hàng này…
Hai mươi tuổi?
Cậu ta không biết so với người ta, chính mình là một ông chú già lọm khọm à?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.