[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 68: 68: Bạn Trai Cũ Là Tang Thi Vương 14



“Ừ, vậy để hôm nào thiên thời địa lợi nhân hòa, trẫm sẽ nấu một bữa cho ái phi hưởng dụng.”
Cố Niếp Tranh mím môi cười.
Bạch Lạp Sa: “(・ัω・ั)” Mạt thế thì thiên thời địa lợi nhân hòa kiểu gì?
Phi, nam nhân a!
Đúng là lười biếng.
Cô dẩu môi một cái…
Ai ngờ nam chủ lại nhân cơ hội này, cúi đầu xuống, nhanh nhẹn cắn miếng lên đôi môi mập mạp của cô.
Bạch Lạp Sa tức giận, vung tay vả mặt anh.
Thanh âm thanh thúy vang bốp lên cái…
Đánh người xong rồi, bé mới ôm mặt tỉnh ngộ…
Trời ơi!
Bạch Lạp Sa hú hồn nhìn chiếc tay thần thánh nõn nà của mình…
Cô…cô…cô vừa tát Tang thi vương?
Phiếu lĩnh cơm hộp dài hạn sắp tới rồi!
Bé nghiêng đầu…
Quả nhiên, nam chủ đại nhân đang dùng ánh mắt cười như không cười mà nhìn bé.
Cố Niếp Tranh dù bị Bạch Lạp Sa tát cho vỡ mặt một trăm lần…
Anh ta vẫn sẽ có thể vui vẻ được…
Người con gái của mình, mình không bao dung thì để ai bao dung?
Nha, nhưng coi cái dáng vẻ hoang mang ngốc nghếch của cô như vậy…
Cố Niếp Tranh lại càng muốn cố tình chọc cô thêm nữa.
Đoạn, anh cố biến đổi sắc mặt…
Khiến cho bản mặt điển trai kia mang theo ba phần hung ác, ba phần yêu quái và bốn phần khí chất phản diện…

Tố chất diễn xuất này…cũng không phải quá loè đi?
Trông có khác gì con tinh tinh hông?
Bạch Lạp Sa cũng không phải ngốc hoàn toàn…
Cô thông minh lắm đấy!
Là do ai đó cứ gán cho cô cái danh ngu ngốc chứ bộ!
Đưa tay bụm miệng, cô ai oán.
“Là anh khi dễ em trước!”
Em đánh anh là còn nhẹ!
Chưa đạp cái cho anh bay sang Thái Bình Dương là may rồi!
Cố Niếp Tranh thành công bị cô chọc cười.
Thế nào lại đáng yêu vậy?
Nếu là trước đây, bị anh bắt nạt thế này, cô đã sớm ôm anh khóc…
Giờ thì không ôm anh nữa, lại còn biết cách lên án anh cơ đấy!
Nha, nhưng bé ngốc vẫn mãi là bé ngốc thôi…
Dù cho có thông minh thêm xíu nào chăng nữa, em vĩnh viễn là nha đầu a ka ngốc nghếch của anh.

( Dị ứng vcl ಥ╭╮ಥ)
Hứa Chinh cầm chảo đứng ở một góc: “…”
Hảo bóng đèn!
Rốt cuộc mấy người có định ăn không để tôi nấu?
_____________________________
“Em muốn ăn gì?” Không biết móc từ đâu ra quyển thực đơn hạng năm sao, Cố Niếp Tranh nhét vào tay Bạch Lạp Sa.
Một dạng vẻ mặt hưng phấn nhìn cô chằm chằm…
Ôi mèn ơi!
Bạch Lạp Sa một lần lại thêm một lần lúng túng, vươn tay tiếp nhận thực đơn…
Ánh mắt của của nam chủ khiến cô cảm thấy hơi bối rối à nha…
Mở thực đơn ra, Bạch Lạp Sa bèn ngốc luôn…
Ôi chời ơi, từ dân dã nhà quê cho đến siêu cấp hảo hạng, không một món nào không có!
Mà trông cái anh đầu bếp Hứa Chinh kia…anh ta có thể làm được hết hay sao?
Dường như, đọc thấu được suy nghĩ trong đầu cô ấy, Cố Niếp Tranh nhẹ nhàng quăng ra lời giải đáp.
“Món nào cũng có thể làm được hết.

Chỉ cần em muốn.”
“Nếu em muốn anh thì sao?” Hiếm khi sinh lòng trêu đùa, Bạch Lạp Sa giương mắt cười lại với nam chủ.
Cố Niếp Tranh híp mắt, vỗ bụng cô, giọng điệu như thể “thầy giáo khuyên học trò”.

“Không được, anh cũng không phải đồ ăn.

Với lại, ừm, chúng ta không nhất thiết phải gấp gáp quá, có thể từ từ hưởng thụ nhau mà.”
Bạch Lạp Sa: “…”
Nha, cô chỉ đùa thôi, Cố Niếp Tranh tin thật à?
Anh ta dựa vào đâu mà cho rằng bé thèm khát anh?

“Em mới không thèm khát anh đâu.”
Cô cúi đầu, bỏ qua một tia âm trầm xẹt qua nơi đáy mắt người đàn ông.
Ngón tay trỏ trỏ vài món trên thực đơn, cô mềm mại cười.
Mỗi khi cô cười, Cố Niếp Tranh lại khó nhịn được xúc động mà nhìn cô thật lâu, thật lâu, thật là lâu.
Anh luôn cảm thấy, cô là người mang theo nụ cười đẹp nhất thế gian…
Khi thì như ánh nắng bừng sáng…
Khi thì tựa gió xuân tháng ba…
Tuyết trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần…
Bạch Lạp Sa, em có biết, vì em anh đã phải thay đổi nhiều thế nào không?
“Sao thế?”
Bị giọng nói của cô gọi cho bừng tỉnh.
Cố Niếp Tranh dời khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Bắt gặp đôi mắt trong veo như làn suối của cô, anh nhìn qua những món ăn đã được đánh dấu qua trong thực đơn…
Sủng nịnh dí dùng ngón tay dí trán cô.
Cố Niếp Tranh lấy lại thực đơn, đưa cho Hứa Chinh.
“Đợi tầm một tiếng, đồ ăn sẽ có.”

Nơi bọn họ đang nghỉ ngơi lúc này là một bãi đất trống nhỏ.
Hứa Chinh ở ngoài xèo xèo nấu ăn, khói lửa bập bùng…
Còn Cố Niếp Tranh cùng Bạch Lạp Sa, hai người họ ở trong xe ô tô…
Bé Sa ôm thằng nhóc sơ sinh đã ngủ say, làm bộ làm tịch nhìn quanh, ra vẻ sợ hãi.
“Thế này, sẽ không dẫn tang thi tới chứ?”.

Tiên Hiệp Hay
Cố Niếp Tranh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe cô hỏi mà cũng không thèm nhìn cô…
Một bàn tay vuốt ve mái tóc dài của thiếu nữ, anh hé môi.
“Nếu tang thi tới thì sao? Em sẽ làm gì?”
“Em sẽ ăn thật ngon trước, sau đó…”
“Sau đó?”
“Em sẽ cầm kiếm chém tang thi.

Chúng ta sẽ mở (*)pạt-ti tang thi đại chiến, quẩy tung nóc trời luôn!”
Cố Niếp Tranh: “…” Thế ai vừa ra vẻ sợ hãi?
“Quỷ nghịch ngợm!”
Bạch Lạp Sa nắm lấy tay Cố Niếp Tranh đùa nghịch, bâng quơ hỏi.
“Còn anh? Anh sẽ làm gì?”
“Ồ…” Cố Niếp Tranh giọng điệu cưng chiều đáp: “Đương nhiên là cùng em mở pạt-ti rồi!”
“Anh sẽ cùng em đánh tang thi sao?”
“Nếu em muốn, chúng ta đi đánh nhau với người ngoài hành tinh cũng được.”
Bạch Lạp Sa: “…” UwU!
Mát lòng mát dạ ghê!
Cố Niếp Tranh tuy có hơi phiền…
Nhưng coi miệng lưỡi anh chàng kìa…
Trình độ sát gái tuyệt đối không phải dạng vừa đâu!
Nàm thao bây giờ?
Cô phát hiện ra…
Chính mình có chút lọt hố Cố Niếp Tranh rồi…
Bạn trai cùng cô yêu đương có khác!
Cứ như anh ta nhìn thấu hết ý trong đầu bé ấy!
___________________________________
(*) pạt-ti: party – tiệc tùng.

=))))).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.