“Lạp Sa à…”
Cố Niếp Tranh vẫn không quên sứ mệnh diễn kịch lừa người cao cả thần thánh của mình.
Anh ta lật người một cái, không biết lật kiểu gì mà mồm ói ra một ngụm máu tươi.
Gương mặt vốn dĩ đã đen đen bẩn bẩn rồi, nay lại thêm mấy vệt máu, nhìn càng ghê.
Bạch Lạp Sa thầm bình phẩm với Thần Đèn.
“Chà, anh ta diễn có tâm ghê đấy!” Nha, tốn một ngụm máu đi lừa người…
Hảo diễn!
Mặc dù năng lực dở òm nhưng..ừm, vẫn cho mười điểm công tâm!
Thần Đèn: […!]
Lão sống đến ngần này tuổi, ấy thế mà vẫn chẳng thể nào hiểu nổi mấy cái bày trò dở hơi này của đám nhân loại.
Bạch Lạp Sa giơ ra hoa chiêu khóc thút tha thút thít của Cố Niếp Tranh.
Nể tình trên người anh ta có nhiều đồ ăn ngon, cô đành chiều theo ý anh vậy.
Anh ta muốn cô đau lòng?
Tới, cô đau lòng muốn chết cho anh xem luôn!
“Niếp Tranh…” Nói đau lòng là đau lòng thật!
Thoắt cái, vành mắt của Bạch Lạp Sa trở nên đỏ ửng, lệ châu tuôn trào.
Cô ấy diễn rất thật, bàn tay run rẩy vươn nhẹ sờ vào gò má nam chủ.
Sờ cái nhè nhẹ thôi chưa đủ, còn cố tát anh thêm mấy cái.
Giọng nói nghèn nghẹn mang theo mười phần đau khổ.
“Niếp Tranh…Em…em…em nên làm gì giờ?”
“Niếp Tranh….Anh đừng chết…”
“Niếp Tranh, anh đau lắm phải không? Nói em nghe, là ai biết anh thành cái dạng này, để em…để em đi múc nó….”
Vừa dứt lời cái, nước mắt cô nàng y hệt hiệu ứng điện ảnh mà chảy dài chảy dài.
Một câu cũng “Niếp Tranh”, hai câu cũng “Niếp Tranh”, rốt cuộc có bao nhiêu thâm tình?
Hiệu ứng điện ảnh làm khùng làm điên của cô, quả thật đã thành công doạ cho Cố Niếp Tranh đang làm ma giả bệnh kia suýt thì nhảy dựng lên vì sợ.
Bé ngốc…làm từ nước a?
Thế nào lại nhiều nước mắt vậy đâu?
Nha, nhưng nhìn cô vì mình mà khóc, xem ra cảm giác này cũng không tồi.
Cố Niếp Tranh “gắng gượng” nở nụ cười yếu ớt: “Đỡ…đỡ anh dậy…dậy…”
Bạch Lạp Sa đưa tay bụm miệng: “Sẽ không đau anh chứ?”
“Không đau.” Người đàn ông nén cười.
Anh vốn không có bị thương, sao có thể đau?
Bạch Lạp Sa đương nhiên biết nam chủ không bị thương.
Một tí máu anh chàng ói ra ấy à, đối với thân thể người thường thì khá tổn hại, nhưng đối với tang thi vương đại danh đỉnh đỉnh này chỉ như mất một sợi tóc mà thôi.
Bé Sa chật vật đỡ Cố Niếp Tranh lên…
Càng quá đáng hơn là, họ Cố này còn rất vô sỉ đè cả trọng lượng cơ thể anh lên thân hình gầy gò của cô.
Từ góc độ trên cao nhìn xuống…
Cố Niếp Tranh có thể thấy được làn mi dài đẫm ướt của cô đang rung nhè nhẹ…
Đôi môi béo nộn hơi mấp máy…
Cô nói gì? Anh nghe không rõ.
Tại vì sự chú ý của anh đều rơi vào hai quả bánh bao căng mịn đang phập phồng nảy nở kia rồi…
Chà…
Bước chân Bạch Lạp Sa hơi khựng lại một chút…
Hình như có cái gì đó…
Cái đó kiểu…!giống món đồ chơi mà bất kì gã trai nào cũng giấu trong đũng quần!
Hạ bộ của Cố Niếp Tranh…ừm, đang tranh thủ cọ cọ vào đùi non của cô?
Ôi, đàn ông!
Anh ta cố tình hay cố ý?
Bé Sa không biết…
Chỉ có duy nhất một điều bé biết thôi.
Con heo này đang cứng!
Chời ơi! Anh ta cư nhiên dám động dục trên người bé!
Bạch Lạp Sa uyển chuyển né tránh, tìm tư thế thích hợp để kéo anh đi.
Ai ngờ, Cố Niếp Tranh đích thị là cái kẻ mặt dày không giới hạn.
Mặc dù đến cả anh cũng không sao hiểu nổi vì sao bản thân lại không dưng nổi lên phản ứng hạ tiện này?
Trước giờ anh có tùy tiện “lên” đâu nhỉ?
Phải chăng nước mắt của cô khiến anh cứng?
Ồ, Cố Niếp Tranh híp mắt, nguy hiểm nghĩ…
Cũng không phải không thể, dù gì nước mắt cô cũng là một liều thuốc kích thích với anh.
Hơi thở anh trở nên thô nặng, kề mũi sát cần cổ Bạch Lạp Sa…
Điều đó không khỏi khiến cô cảm thấy nhột!
Kinh khủng hơn là, hễ cô né bao nhiêu, anh ta lại cố dán sát bấy nhiêu.
Không nhịn nổi nữa…
Bạch Lạp Sa quyết tung ra đại chiêu!
Ngoài mặt thì giả làm nha đầu a ka ngốc nghếch, trong lòng đem gã tiện nam này rủa xả mấy trăm lần.
Bé Sa giả vờ trượt chân một cái…
Cô trượt chân phi thường điêu luyện.
Chính mình không ngã, song lại hại cho Cố Niếp Tranh ngã đến sấp mặt.
Nam chủ đại nhân giả bệnh: “…”
Anh không có ngờ tới, được không?
Giờ thì hay rồi, mặt mày trực tiếp hôn đất luôn.
Cô hại cho anh ngã đau tới độ xây xẩm cả đầu óc đó.
Cố Niếp Tranh nhấc một chân lên, nhanh chóng tìm cách che giấu hạ thân đáng xấu hổ kia.
Khi mà chủ nhân của nó phải gánh chịu nỗi đau xác thịt, thì nó còn có thể trắng trợn dựng lên một cách tơ hơ vậy được.
Chao ôi! Thật đáng khinh làm sao!
“Em…em xin lỗi…Niếp Tranh…”
Nước mắt Bạch Lạp Sa thoắt cái, lại như vỡ đê trào ộc.
Nom dáng vẻ luống cuống vô cùng…
Cô nhanh chóng cúi lưng, tìm cách kéo anh lên lại.
Cố Niếp Tranh nhìn bé ngốc nhà mình rớt lệ, uất ức trong bụng đành phải cố nén xuống…
“Đau…đau quá!” Lần trước là đau giả.
Còn lần này là đau thật rồi, đau tê đau tái luôn í.
Bạch Lạp Sa coi gương mặt cố cười của nam chủ…
Ánh mắt nhạo báng như có như không liếc qua đũng quần anh.
Cho ngươi xấu hổ!
Cho ngươi đau hỏng luôn đi!
Ha ha, tuy tức lại không thể phát giận lên luân gia nha!
Ngươi chắc nghẹn chết quá!
….
Hai tiếng sau.
Bọn họ lúc này không còn ngủ trên xe nữa, do có cơn mưa axit ở ngoài.
Tạt vào một căn nhà dân đơn giản, hai người sẽ quyết định nghỉ ngơi nốt ở trong đây.
Cố Niếp Tranh từ nhà tắm đi ra, cầm khăn lông lau lau tóc, đầu mày cuối mắt đều biểu lộ sự phiền não khôn nguôi.
Anh đưa mắt nhìn người con gái đang khô héo ngồi co gối bên giường, dịu giọng.
“Bé ngốc…Em hết khóc chưa?”
Bạch Lạp Sa tay ôm em bé, vẫn không quên “sứ mệnh diễn kịch lừa người cao cả thần thánh” của mình.
Cô ngước con mắt vẫn còn ươn ướt lên…
Nước mắt tuy không còn nhiều như nãy nhưng lệ rớm vẫn chảy ra vài giọt.
Ừm, dáng vẻ này, chà, đúng là cái dáng vẻ “hoa lê đái vũ” trong truyền thuyết đây mà.
Cố Niếp Tranh coi cô khóc đến độ sưng đỏ hai mắt, tâm cơ hồ đều muốn nát.
Cô khóc nhiều như vậy…
Anh không thấy vui nữa, ngược lại tim đau.
Chạy đến ôm lấy đôi vai gầy của cô, anh ấp úng: “Anh không sao.
Năng lực tự hồi của anh ổn lắm.”
“Nói dối!” Đóng vai nữ chủ – ngốc nghếch ngớ ngẩn Bạch Lạp Sa, giơ tay đấm mạnh một cái vào ngực Cố Niếp Tranh.
Cô hạ thủ tàn nhẫn tới nỗi Tang thi vương đại nhân hai mắt đều trợn tròn.
Nhìn hai con mắt trợn ngược của anh, bé Sa mếu môi: “Anh đau lắm phải không? Em nhìn anh đau đớn vậy, em thực không chịu nổi.”
Cố Niếp Tranh: “…” Em đấm anh, anh lại có thể cảm thấy không đau sao?
Thôi được rồi!
Cố Niếp Tranh tự nhủ với chính mình…
Nếu tí cô đánh anh cái nữa, anh đành cười cái cho cô ngốc đây đỡ đau lòng vậy..