Mắt thấy nam chủ đại nhân sắp giải phóng sức mạnh thời hồng hoang…
Bạch Lạp Sa mém xíu nhảy dựng lên…
Miệng chu ra, không ngừng khuyên nhủ.
“Bình tĩnh, Niếp Tranh à, bình tĩnh! Làm theo em nào, hít vào, thở ra.
Hít vào…thở ra đều!”
Cố Niếp Tranh mắt lạnh nhìn bé ngốc bày trò con bò.
Đáng buồn thay là anh ta lại hùa theo cô, cũng làm trò con bò đó.
Học theo nhịp điệu hít thở của cô…
Tâm tình đang chìm đắm trong cảm xúc tồi tệ của họ Cố mới có xu hướng cải thiện đôi chút.
“Đỡ hơn chưa? Anh sẽ không xích em lại đấy chứ?” Cơ hồ đem thân thể dính chặt lên cửa xe…
Bạch Lạp Sa đề phòng nhìn bản mặt quân tử đạo mạo của Cố Niếp Tranh.
Bộ anh tu luyện nội công trong người à?
Điện thoại bị ảnh một tay bóp nát thành vụn rồi!
Mấy vị hảo hán thời xưa nhìn thấy điều này chắc tự động quỳ sụp mà khóc tiếng cẩu mất!
Cố Niếp Tranh liếc mắt qua dây xích chỗ vô lăng…
Đoạn, anh lại liếc cô, cam đoan mở miệng.
“Sẽ không đâu.”
“Em không tin.” Bạch Lạp Sa tức khắc giãy đành đạch lên: “Anh đem nó vứt đi cho em.
Vứt đi, không anh đừng hòng nói chuyện với em nữa.”
Cố Niếp Tranh: “…” Một bụng hoả giận đều bị cái nha đầu a ka ngốc nghếch này đánh bay rồi còn đâu.
Người đàn ông đương nhiên rất ngoan ngoãn nghe lời cô.
Anh ta mở cửa kính xe…
Đem dây xích xiếc còng tay quăng hết ra ngoài…
Anh nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ như thể nói “Em hài lòng chưa?”.
Tất nhiên Bạch Lạp Sa chưa có hài lòng…
Cô ấy thực sự vô cùng to gan…
Ỷ lại sự sủng nịnh của Tang thi vương mà dám leo lên đầu anh ngồi! Lợn chết không sợ nước sôi, ngoan cố giãy tiếp.
“Anh đó, không đủ.
Dùng dị năng siêu phàm của anh đem nó quẳng ra ngoài Vũ trụ đi.”
Cố Niếp Tranh: “…” Người đang tức là anh!
Cuối cùng anh lại đành phải đi dỗ dành cô?
Bụng thì nghĩ thế đó, còn tay chân họ Cố lại vô cùng phản chủ.
Anh ta ra ngoài, đem mấy thứ đó quăng ra xa tận đẩu tận đâu rồi chui lại vào xe, hai tay ôm ngực.
Bực bội: “Em hài lòng chưa?”
“Được rồi.” Bé Sa gật gù, thả lỏng người trên ghế.
“Thế thì tốt!” Cố Niếp Tranh thấy chẳng sao cả.
Lo gì!
Trong không gian của anh còn lưu trữ mấy thứ khác thú vị hơn cơ.
( Bộ hầu gái con mèo chếch chi chứ gì, ta biết mà.
????)
Đương nhiên, đều cho cô ngốc hết!
Thành công che giấu tiểu tâm can hắc ám của mình…
Cố Niếp Tranh tủm tỉm cười.
“Ok rồi.
Giờ thì chúng ta cần nói với nhau rõ ràng chuyện đêm qua.
Anh không thể đổ lỗi cho em được.
Đây rõ ràng là một sự cố…”
Ban đầu, khi nghe anh chối bỏ, cô còn nghi ngờ đó là nhân cách thứ hai của nam chủ đó.
Người bị tâm thần thì nhiều bệnh lắm!
Mà lại toàn bệnh ẩn mới đau chứ!
Như thể nhìn thấu đầu óc cô, Cố Niếp Tranh lãnh đạm mở miệng, ăn nói phi thường chắc nịch.
Song điệu cười trên mặt anh vẫn không giảm bớt đi.
“Anh có thể khẳng định với em.
Không có một nhân cách nào khác tồn tại trong người anh cả.”
Bản thân anh là một nhà nghiên cứu kiêm nhà tâm lý học, thế nào anh lại không nhìn rõ thực trạng chính mình đâu?
Nhìn chòng chọc bé ngốc đang ngồi vuốt cằm suy nghĩ…
Ám quang phúc hắc nơi đáy mắt Cố Niếp Tranh lưu chuyển…
Anh liếc mắt, đảo lia lịa khắp thân thể trắng nõn mềm mại của bé ngốc…
Thậm chí, ánh mắt còn rất ư rất ư rất ư là dê xồm trắng trợn dừng ở vùng nhấp nhô căng tròn nào đó ba giây.
Ba giây sau…
Đem cô gái nhỏ ôm vào lòng…
Cố Niếp Tranh trầm cười: “Bé ngốc?”
“Dạ?”
“Chúng ta giảng hoà đi.”
@#&₫….
Và quá trình giảng hoà xin được lược bỏ một nghìn chữ.
Tại sao?
Vì nó không phù hợp với độ tuổi của trẻ em chứ sao!
Đừng nói là quần chúng ăn dưa chỉ biết đi hóng hớt là chúng ta đây.
Đến cả nhân vật chính là Bạch Lạp Sa đây cũng chẳng thể nào hiểu nổi.
Rõ ràng cô với anh đang giảng hoà…
Không biết giảng hoà cái kiểu gì mà cô lại bị nam chủ ép chơi xe chấn đến xỉu nhỉ?
Tiện nam Cố Niếp Tranh!
Anh ta căn bản vẫn rất tức giận!
Và anh cố tình muốn ủi chết bé đây chứ gì!
Còn nữa!
Rõ ràng cô mới là người suýt bị bóp cổ nghẹn chết.
Dựa vào đâu anh bắt cô mặc đồ con mèo chếch chi này!
À mà bộ đồ này ảnh lụm đâu đấy ta?
A a a! Vùi đầu vào gối…
Bạch Lạp Sa giơ ngón giữa!
Nâng cao lời tuyên thệ vĩ đại nhất lịch sử loài người…
Cố Niếp Tranh! Chiến tranh lạnh giữa đôi ta…
Bắt đầu!!!
….
“Còn hai ngày đường nữa là đến căn cứ rồi!”
Trực tiếp lái xe tông bay con tang thi cao giai trước mặt.
Cố Niếp Tranh mềm mại cười, quay lưng nhìn người thiếu nữ đang đọc truyện ở ghế sau.
Anh thấp giọng: “Vẫn dỗi sao?”
Vừa nói, nụ cười trên mặt anh ta lại giãn rộng, nom dáng vẻ vô cùng vui tai vui mắt.
Bạch Lạp Sa quăng ra một tấm bảng…
Trên đó đại khái ghi mấy chữ “dư lày”.
“Bổn cô nương không có hứng thú nói chuyện với kẻ phàm phu tục tử.
Biến!”
Chữ “Biến” được viết đặc biệt to, đặc biệt rõ ràng.
Cố Niếp Tranh nhấp môi, bất đắc dĩ cười.
Tâm tình anh ta từ hôm qua tới giờ vẫn còn chưa hết vui…
Tạm thời sẽ không cùng bé ngốc so đo.
…
Bạch Lạp Sa bỏ lơ cha nội nam chủ thần kinh…
Trời ạ!
Đen xấp kịch bản lật qua lật lại một thôi một hồi…
Cô đã thành công tổng kết ra vài ba điều khiến kịch bản bị chệch quỹ.
Ờm, điều đầu tiên, đó là nam chủ.
Vấn đề mấu chốt này nằm ở anh ta.
Không như trong kịch bản, nung nấu ý định trả thù hai hai ba con nhà họ Bạch.
Nam chủ đại nhân ngoài đời thật lại yêu cô, yêu đến sâu sắc luôn nè…
Khoan đã, bé Sa ngồi bật dậy…
Nhỡ đâu đây chỉ là suy nghĩ của cô?
Nhớ đến dáng vẻ sói đói hung hăng nhào lộn đêm qua của Cố Niếp Tranh…
Bạch Lạp Sa có điểm muốn hoài nghi…
Có khi nào…Cố Niếp Tranh chỉ giả vờ yêu cô thôi không?
Anh ta cũng muốn cô yêu anh ta đến chết đi sống lại…
Sau đó một cước đạp văng bé ra thùng rác?
Ôi trời ạ! Nguyên kịch bản ghi tính cách nhân vật nam chủ thù dai lắm…
Thuyết âm mưu này có khả năng sẽ trở thành hiện thực rất cao…
Ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Niếp Tranh…
Hình như ảnh cảm nhận được cái nhìn của cô, nghiêng mặt, cưng chiều cười.
Sóng tình trong đáy mắt dạt dào y cơn thủy triều đêm trăng…
Khúc hát tình ca vang dội cất lên…
“Em iu, sao thế?”
Oh, phắc!
Bạch Lạp Sa co rụt cổ lại bởi cái giọng điệu sến súa đến độ muốn ói mửa này của anh ta.
Cô suýt thì quăng cái bảng vô thẳng mặt ảnh rồi!
Đối mặt với sự ngọt ngào sủng nịnh của Cố Niếp Tranh, Bạch Lạp Sa nhắm mắt làm ngơ…
Cái thuyết âm mưu dương mưu gì đó…trước mắt bỏ qua đi…
Cố Niếp Tranh tiếp tục lái xe, Bạch Lạp Sa thì tiếp tục công việc của riêng mình.
Ok, vấn đề thứ hai…
Đó là nam chủ, nữ chủ không còn sức hút với nhau.
Không còn duyên phận gặp gỡ nhau…
Đây là một điều kì dị nữa…
Không gặp nhau được, thì làm sao có thể nâng cao tình cảm a?
___________________________________
Bận không thở nổi luôn.:.