Bình thường thì trong một bộ tiểu thuyết ngôn tình, hai nhân vật nam chủ nữ chủ đều mang trong mình sức hút đối phương vi diệu đến kì lạ.
Sức hút vi diệu là sức hút vi diệu như thế nào?
Kiểu nam chủ trong nhà vệ sinh công cộng vạch quần, đang đứng đại tiện xì xì xồ xồ, quay đầu cái, liền thấy nữ chủ đứng ở bên trợn mắt nhìn.
Hay nữ chủ đi đánh ghen bạn trai cũ ngoại tình, bắt ghen đâu thì không thấy, cuối cùng chính mình lại tỉnh dậy trên quả giường king size năm trăm mét vuông của nam chủ.
Và đương nhiên ai nào ai nấy đều trong trạng thái “truổng cời”…
Đây, thêm cả chi tiết nữ chủ tát nam chủ, chửi nam chủ các thứ các thứ gì đó…
Còn nam chủ chỉ việc nhếch nhếch lông mày, khêu gợi cười.
“Cô gái, em thật thú vị!”
Bùm, từ đó bọn họ sống chung một nhà, sinh con đẻ cái, hạnh phúc muôn nơi…
Má, cái tình tiết dở hơi nhất cô từng đọc!
Chứ phải người qua đường Ất đấm nam chủ, chỉ sợ cái mạng chó sẽ sớm bay…
A hi hi, đó, đây người ta gọi là “sức hút vi diệu” ấy…
Trên trời dưới bể, dẫu cho âm dương cách biệt, một kẻ làm chó một kẻ làm mèo…
Không một điều gì có thể cản trở đôi ta đến với nhau…
Chà, Trời có lòng, người có tình…
Xác thực không một ai dám cản trở họ…
Nguyên kịch bản cũng là như này.
Lâm Mộng Nhã đi đâu, Cố Niếp Tranh ở đó…
Cùng em băng qua bao đại dương, cùng em băng qua khắp nẻo đường…
Phiêu đãng như đám mây trôi…
Dẹp mẹ đi!
Phiêu quần què!
Trực tiếp đem tập kịch bản xé nát thành giấy vụn rồi quăng ra ngoài cửa sổ…
Bạch Lạp Sa nằm ườn trên ghế, chán nản ngẫm…
Mấy thế giới trước hình như cũng như này?
Nam chủ đều yêu cô?
Sau đó là tình tiết bạch bạch bạch và happy ending!
Ôi trời đất ạ! Kịch bản cũng chỉ giúp đỡ được phần nào thôi!
Không thể tin tưởng hết được!
“Ấm Nước đại nhân à, có một khoảnh khắc tôi đã hoài nghi, các nam chủ đều cùng là một người đấy.”
Thần Đèn: [ ( ・ั﹏・ั) ] Một chút hoang mang…
Song lão vẫn phủ nhận sự thật trần trụi này.
[ Đùa ta hả? Trong thế giới này, ta không hề phát hiện được một nguồn năng lượng nào khác ngoài nhóc cả.
]
“Dĩ nhiên.” Bạch Lạp Sa kiêu kì vuốt tóc: “Tôi là sự tồn tại độc nhất rồi.”
[…!] Không biết nên hùa theo hay gì đây!
Thôi im lặng là vàng.
Thần Đèn không lên tiếng nữa…
Im lặng đến độ bất thường…
Bạch Lạp Sa ườn người nằm trên ghế…
Ngắm nhìn bóng lưng đầy vững chãi đang lái xe của người đàn ông phía trước…
Đáy mắt xinh đẹp loé lên tia đa nghi…
Dù không còn nhiều kí ức về những năm tháng chung sống với hai vị nam chủ phía trước…
Thế nhưng việc các nam chủ không dưng lại tự động yêu cô không khỏi khiến cô ngờ ngợ.
…
Đây là đêm cuối cùng bọn họ nghỉ ở ngoài trước khi đi tới cứ địa căn cứ.
Cố Niếp Tranh kiếm đâu ra ngôi nhà nhỏ, kéo Bạch Lạp Sa vào ở.
Hứa Chinh chăm sóc cục bột nhỏ kia, hộ giá theo sau.
( Cảm giác bạn nhỏ Hứa Chinh sắp biến thân thành bà vú già trông trẻ.
•́ ‿,•̀)
Tắm táp xong xuôi, lau tóc đi tới phòng ngủ.
Bạch Lạp Sa khựng người, đảo mắt nhìn quanh.
“Giường đâu?” Cô nhướn mày, nhìn nam chủ.
Một cái giường khác đâu rồi?
“Với quan hệ của chúng ta cũng cần ngủ khác giường sao? Em lạnh nhạt anh cả ngày cũng được.
Nhưng việc ngủ khác giường là không thể.”
Cố Niếp Tranh không nhìn cô, ngắm nhìn bông hoa héo trên tay, ôn thanh đáp.
“Em không…”
Không để bé ngốc nói hết, họ Cố đã nhanh nhảu chen miệng vào…
Giọng điệu phải nói uy tín mười phần…
Không khác gì mấy tên đa cấp đi chào hàng cả.
“Anh sẽ không làm gì em đâu, anh thề đấy!”
Anh thề…
Nồng mùi giả dối ghê!
“Vậy em sẽ…”
“Em nằm đâu anh nằm đấy, em nằm đất vậy để anh vứt cái giường này đi.” Cố Niếp Tranh vẫn là cố chấp không buông.
Bạch Lạp Sa: “…”
Cô hết cách rồi!
Đi ngủ thôi.
Mắt thấy bé ngốc nằm héo rũ trên giường…
Cố Niếp Tranh vắt cái khăn tắm trên vai, hừng hực hưng phấn chui vào nhà tắm…
…
Cố Niếp Tranh nói đúng.
Đêm hôm đó, anh ta xác thực không giở một chút trò đồi trụy nào với thân thể thần thánh ngọc ngà của cô…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Lạp Sa vui, nam chủ cũng vui, người người đều vui…
Nhìn nhau, cười…
Coi bộ tinh thần sáng láng khỏe re lắm!
Đầu óc thầm công nhận độ thật thà của cẩu nam nhân họ Cố…
Đi vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân.
Đương lúc vừa rửa mặt xong, đem gói sữa rửa mặt quăng vào thùng rác…
Bé Sa đột ngột phát hiện…
Ở dưới chân thùng rác…là chiếc quần lót màu trắng hôm qua cô đã mặc mà?
Dẫu cho chính mình ngày nào cũng có quần áo mới để mặc…
Song bé hổng có bao giờ đem quần lót thừa của mình vứt linh tinh thế đâu?
Vẻ mặt khó hiểu, Bạch Lạp Sa cúi mình, đem quần lót lụm lên…
Điều kì quái là chiếc quân được vò rất nát, rất nhăn nheo…
Con tim bỗng ập tới một dự cảm không ổn.
Lý trí cảnh cáo cô, hãy mau đem cái quần lót này quăng vào thùng rác…
Nhưng linh tính lại mách bảo…
Mở ra…
Mở ra đi…
Mở mau lên…
Cuối cùng, hai phe đánh nhau, lí trí bại trận tơi bời…
Còn linh tính lại thành công giương cao cờ chiến thắng…
Ngón tay Bạch Lạp Sa giật giật…
Cô run rẩy đem quần lót mở ra…
Không phải đâu?
Không phải vậy đâu nhỉ?
Không phải…
Âu nâu! Chính là như vậy rồi!
Vào khoảnh khắc nhìn rõ chất nhầy màu trắng đã sớm keo lại dính nơi đáy quần lót…
Mí mắt Bạch Lạp Sa cơ hồ muốn rách!
Con mẹ nó!
Con mẹ nó ạ!
Dùng đầu ngón tay đụng nhẹ vào lớp nhầy đó…
Này…lẽ nào là cái nòng nọc đi?
Quần lót cô hôm qua đâu có như thế!
Hung thủ chỉ có một người…
Hứa Chinh chắc chắn không dám lẻn vào phòng cầm quần lót cô nghịch rồi! ( Bạn nhỏ Hứa Chinh nào dám (´..̫.
`)).
Thằng bé con kia lại càng không!
“Bé ngốc! Em xong chưa?” Thanh âm đầy vẻ quan tâm của Cố Niếp Tranh từ ngoài cửa truyền vào.
Bạch Lạp Sa bị giật mình, bối rối đem quần lót ném mạnh vào thùng rác…
Cô rửa tay, sau đó mở cửa phòng tắm…
Đối với gương mặt đê tiện kia, bé chỉ có thể mỉm cười.
…
Viện nghiên cứu trực thuộc căn cứ Trung Ương.
Hầm bảo mật…
Một bóng dáng cao lớn nhẹ nhàng bước khỏi thang máy.
Vạt áo bờ lu trắng dài khẽ lay động…
Người đàn ông khẽ nheo mắt, ánh mắt sau gọng kính vàng đảo quanh, ông ta nhẹ nhàng hé môi, gọi ra một cái tên.
“Sac!”
[ Dạ thưa chủ nhân! ] Giọng điệu máy móc lạnh băng vang vọng giữa căn hầm thí nghiệm bảo mật: [ Hôm nay số 002 lại lén chốn ra ngoài.
Nhưng tôi đã cưỡng chế kéo 002 trở lại.
Là sơ suất của tôi.
]
“Đương nhiên là sơ suất của ngươi.
Cả ngày hôm nay ta đã nghe quá nhiều câu hỏi về sự mất tích của 001.”
Dùng dấu vân tay, và mã khoá cấp độ cao mở cửa một căn phòng nhỏ khác nữa trong hầm bảo mật.
Người đàn ông ra lệnh: “Khởi động nguồn sáng!”
[ Vâng thưa chủ nhân.
] Sac nhanh chóng khởi động ánh sáng.
Căn phòng nhỏ bên trong này, nom hiện trường không khác gì một bộ phim viễn tưởng kinh dị.
Không hề ấm áp…
Có chăng là máy móc lạnh băng…
Ở phía trái căn phòng, là những bể ngâm các bào thai đang phát triển
Lớn có nhỏ có.
Thậm chí còn có bào thai sở hữu vẻ ngoài y hệt một nhân loại trưởng thành.
Bào thai lớn nhất được đánh dấu, số hiệu 003.
Người đàn ông rảo bước qua hàng thí nghiệm ngâm những “đứa con” của mình, gật gù thưởng thức với dáng vẻ đầy hài lòng.
“Ư…Ưm…Ư…” Rảo bước tới cuối căn phòng dài…
Là một chiếc bàn phẫu thuật nhỏ…
Trên bàn là một người nam nhân đang bị trói, tựa miếng thịt đáng thương đợi kẻ ác đến cầm dao thọc thọc.
Làn da người này rất trắng, là trắng kiểu nhợt nhạt ốm yếu…
Miệng bị dây đai trói, hắn chỉ có thể dùng con mắt căm thù mà nhìn gã đàn ông trung niên đang đến gần.
Bạch cẩu đi tới, hai tay chắp sau lưng…
Ngắm nghía 002 một hồi, ông ta tán thưởng.
“Không tồi, lần này còn chạy thoát được.
Xem ra rất nhanh thôi, sức khỏe của cậu sẽ hồi phục như 001.”
Ông ta vô cùng hài lòng với sản phẩm mang con số 002 này.
So với 001, hắn ta biết điều và ngu dốt hơn rất rất là nhiều.
Kẻ ngu thì dễ dạy dỗ hơn, không phải sao?
“002 Bạch Kiêu! Một ngày tốt lành!”
Tầm mắt lướt qua vùng bụng cùng bắp tay đang rỉ máu của 002, ông ta khẽ cười.
“Tôi nói cậu rồi, ra ngoài kiểu gì mà lại bị thương thế.
Chao ôi! Ngoan ngoãn ở trong này không tốt sao?”.