🌼 Sinh thần 🌼
Kỳ Hãn cảm thấy sợ hãi mỗi khi gặp Huệ phi.
Nghe đúng là có chút buồn cười vì có ai lại sợ hãi khi thấy mẫu thân ruột thịt của mình chứ?
Từ khi Kỳ Hãn ý thức được mọi chuyện, Huệ phi luôn luôn nói với hắn, Vạn gia cùng họ không phải là cốt nhục tình thân, Vạn gia đối với họ không tốt nhưng hắn phải đối xử tốt với biểu muội, vì bọn họ là người có tình có nghĩa.
Ngoại trừ những cái đó thì chính là hỏi hắn phụ hoàng đã nói với hắn những gì, là khen thưởng hay là trách cứ.
Còn có mỗi khi cùng Tam hoàng tử xảy ra tranh chấp, nói hắn phải nhường nhịn hắn ta, ra dáng một người huynh trưởng tốt, chỉ như vậy phụ hoàng cùng Thái hậu mới cảm thấy hắn là hài tử ngoan….
Nghe càng nhiều.
Hắn không nhịn được mà sinh ra suy nghĩ muốn đối nghịch lại.
Kỳ Hãn nghĩ tới đây thì bước chân hắn liền dừng lại trước cửa điện.
“Thái tử đã trở lại?” Âm thanh Huệ phi kinh hỉ bên trong cánh cửa. Hiếm khi mà nhìn thấy nàng ta mất hình tượng như vậy, bước nhanh tới, nắm lấy tay Kỳ Hãn nói: “Tại sao lại gầy như vậy, có phải chịu khổ rồi không?”
“Vâng.”
“Khi về phủ Thái Tử phải bồi bổ thật tốt.” Đáy mắt Huệ phi lộ ra vẻ thương xót.
Dường như Kỳ Hãn cũng có chút động tâm, khuôn mặt cũng đã dịu hơn rất nhiều.
Huệ phi lại hỏi tiếp: “Hôm nay khi con đi gặp bệ hạ cũng là bộ dáng này sao? Trước tiên nên tắm rửa sạch sẽ mới phải, không nên để phụ hoàng con nhìn thấy bộ dáng như vậy.”
Cổ họng Kỳ Hãn đau nhức, hắn vẫn im lặng không trả lời.
Huệ phi lại thở dài nói: “Thôi đi, cũng không sao. Có lẽ khi bệ hạ nhìn thấy bộ dáng con như vậy mới biết được con ở huyện Thanh Thủy vất vả như thế nào, trong lòng cũng sẽ nhớ tới con một chút.”
Lúc này Kỳ Hãn mới trả lời: “Sự việc ở huyện Thanh Thủy….Tiền đại nhân nói chỉ là chút việc nhỏ.”
Ngụ ý chính là chút việc nhỏ như vậy nhưng bộ dáng của hắn lại tiều tụy rất nhiều, phụ hoàng nhìn thấy sẽ không thương tiếc mà chỉ cảm thấy hắn vụng về, chút việc nhỏ cũng không xử lý được.
Huệ phi cười nói: “Sao lại nói vậy? Hiện tại cả triều đình đều biết con của ta đã bắt đầu xử lý sự vụ. Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử còn không hâm mộ con sao?”
Kỳ Hãn không lên tiếng trả lời.
Huệ phi vẫn chưa phát hiện ra, chỉ cho rằng hắn mệt mỏi.
Trong cung Huệ phi không có phòng bếp nhỏ, không giống như Càn Thanh Cung, nói chuẩn bị thiện là có thể chuẩn bị liền.
Nàng ta chỉ có thể gọi người mang điểm tâm tới trước, thở dài nói: “Mấy hôm trước, ta có gọi biểu muội con vào cung, còn chuẩn bị không ít thứ cho nàng nhưng không biết tại sao một miếng nàng cũng không động vào. Chẳng lẽ là do sự việc của Tam hoàng tử cùng Trang phi mà trong lòng đối với ta có chút hiềm khích….trong quá khứ ta đối xử tốt với nàng như thế nào nàng cũng không nhớ tới sao?”
Là do nàng sợ hãi.
Về sau nếu hắn đưa cho nàng, nàng cũng không dám ăn phải không? Mấy ngày nay nàng trải qua như thế nào?
Kỳ Hãn nhìn điểm tâm trên bàn, trong nhất thời cũng không muốn ăn nữa.
“Thân thể nàng không được tốt….” Kỳ Hãn thấp giọng nói.
Lần trước cũng là giả bệnh, lần này lại thế nào nữa?
Huệ phi hơi cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Vậy sao?”
Ngay cả bệ hạ cũng chuẩn bị thuốc riêng cho nàng.
Huệ phi chỉ cần nghĩ tới Tấn Sóc Đế, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Kỳ Hãn ngạc nhiên mà nhìn nàng ta, cảm thấy câu nói trong miệng Huệ phi “đối xử tốt với biểu muội con một chút” dường như có gì đó không đúng cho lắm.
Chẳng lẽ phụ hoàng không nhắc tới việc biểu muội trúng độc sao?
Biểu muội phải chịu khổ không công sao.
Kỳ Hãn nắm chặt tay, cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.
“Con về phủ trước.” Kỳ Hãn đứng dậy nói.
Huệ phi vẫn không nhìn thấy nhi tử đã thay đổi, còn cười nói: “Sau chuyến đi ở huyện Thanh Thủy con lại trầm ổn hơn không ít. Đi đi, sợ là con còn rất nhiều việc phải làm.”
Nàng ta sao phải sợ Chung Niệm Nguyệt sao?
Nếu bệ hạ đối xử tốt với Chung Niệm Nguyệt thì sao chứ, nàng có thể sinh ra được một đứa con tài giỏi như Thái Tử sao?
Sau khi Huệ phi trấn an bản thân xong, ngẩng đầu lên thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Hãn đâu nữa.
Kỳ Hãn đi thẳng tới Quốc Tử Giám, không nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt.
Nhưng lại đụng phải Chung Tùy An.
Kỳ Hãn cũng không thích vị Chung đại ca lớn hơn hắn vài tuổi này.
Chùng Tùy An và hắn có chút giống nhau nhưng cũng không giống nhau.
Chỉ là còn chưa đợi Kỳ Hãn nói gì, ánh mắt Chung Tùy An lạnh nhạt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Hy vọng lần sau Thái Tử không cần tự ý mang theo muội muội ta ra ngoài.”
Cổ họng Kỳ Hãn nghẹn lại, muốn chế nhạo Chung Tùy An nhưng hắn cố gắng kiềm lại.
Người ở đây quá nhiều.
Hắn liền do dự một lát.
Chung Tùy An cũng không quan tâm tới hắn, chỉ bước ngang qua.
Kỳ Hãn cảm thấy có chút khó chịu, không nhịn được mà thấp giọng nói: “Sao có thể trách ta? Biểu muội với ngươi cũng không thân cận….”
Bước chân Chung Tùy An hơi ngừng lại một chút, liền bước nhanh hơn.
Giống như là bị chọc trúng nhược điểm.
Nhưng Kỳ Hãn cũng chẳng cảm thấy cao hứng gì.
Hắn đứng ở đó hoảng sợ mà nhìn, thì ra tất cả đều do hắn tưởng tượng, Chung Niệm Nguyệt cũng không chỉ có một mình biểu ca này là hắn. Không có hắn thì vẫn còn rất nhiều người quan tâm tới nàng.
Kỳ Hãn thu lại suy nghĩ, gọi người Quốc Tử Giám tới hỏi chuyện.
Người của Quốc Tử Giám trả lời: “Chung tiểu thư sao ạ? Hình như là đi cùng Cẩm Sơn Hầu. Ở hậu viện có phi thiên đình, không thì ngài tới đo xem thử?”
Vừa nghe thấy ba chữ “Cẩm Sơn Hầu”, Kỳ Hãn không nhịn được mà nhíu mày.
Chẳng lẽ mẫu phi thật sự mang Chung Niệm Nguyệt đi gặp Cẩm Sơn Hầu sao? Cái đám ăn chơi trác táng đó! Sao có thể ở cùng một chỗ?!
Khuôn mặt Kỳ Hãn trầm xuống bước nhanh về phía hậu viện.
Tiểu thái giám đi bên cạnh, hắn ta cảm thấy tâm trạng Thái Tử thay đổi liên tục, cứ một chút lại thay đổi không thể nào đoán được.
Bên trong đình, có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng người.
Chỉ nghe thấy Chung Niệm Nguyệt nói: “Không muốn.”
Không muốn?
Không muốn cái gì?
Chẳng lẽ có ai bắt nạt nàng?
Bước chân Kỳ Hãn từ ba bước cũng thành hai, bước nhanh lên bậc thang. Chỉ là khi Kỳ Hãn bước tới đình liền nghe thấy Chung Niệm Nguyệt nói: “Lại nói tiếp. Khi hắn ta quay người lại thì nhìn thấy những ánh lửa xanh bay giữa không trung, hắn ta sợ tới mức không nhìn được đường….”
Kỳ Hãn ngạc nhiên.
Người bên trong đình cũng nhìn thấy hắn, sợ hãi nói: “Thái Tử điện hạ?”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy liền im lặng nhìn chằm chằm.
Kỳ Hãn ngạc nhiên mà đứng đó, vẻ mặt hung dữ cùng khiếp sợ trộn lẫn lại, khiến vẻ mặt hắn có chút buồn cười.
Ánh mắt hắn hơi chuyển động, đem tất cả người trong đình thu vào đáy mắt.
Làm gì có Cẩm Sơn Hầu?
Nhưng những người này hắn đều nhận biết được.
Điều Huệ phi dạy đầu tiên chính là nhận thức được người khác.
Những người này….Tần Tụng của phủ Hữu Tướng, Phương Diễm Diễm của phủ Phương Đại học sĩ, Chu Ấu Di của phủ Binh Bộ thị lang,…
Xuất thân đều vô cùng danh giá.
Bọn họ chính là con cháu thường được nhắc đến trong miệng của các trưởng bối.
Trong nhất thời Kỳ Hãn không biết cảm giác của hắn lúc này.
Đến khi Tần Tụng hỏi: “Điện hạ hồi kinh? Xin hỏi điện hạ đến đây là vì chuyện gì?”
Lúc này Kỹ Hãn mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Vừa rồi các ngươi nói cái gì?”
Chu Ấu Di chính là tiểu cô nương lớn hơn Chung Niệm Nguyệt hai tuổi, nàng ấy nghiêm chỉnh nói: “Chung tiểu thư đang nói về ma trơi.”
“Ma trơi?” Kỳ Hãn sửng sốt.
Lá gan của biểu muội bé như vậy mà cũng có thể kể chuyện ma sao?
“Không phải ma trơi.” Tần Tụng sửa lời, “Mà là bị quỷ đuổi theo.”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
Đều không đúng.
Nàng là đang kể 《 Đến gần khoa học 》nha.
Khi nàng còn nhỏ thích nhất chính là xem TV, xem heoo mẹ trong thôn vì sao lại tử vong, nàng có thể vừa coi vừa ăn liên tục ba chén cơm.
Sự thật chứng minh, mọi người cũng rất thích nghe.
Nàng để cho đám ăn chơi trác táng chơi đại phú ông.
Còn đám Tần Tụng thì kể chuyện heo mẹ….à không…là nguyên lý ra đời của ma trơi.
Nói nhiều một chút, đám tiểu hài tử này liền quên mất việc giám sát nàng đọc sách.
Vẻ mặt Kỳ Hãn hơi cứng lại, hắn phát hiện rằng những lời bọn họ nói hắn hoàn toàn không hiểu, nên không thể nói tiếp được.
Kỳ Hãn chỉ có thể trả lời vấn đề lúc đầu: “Ta tới tìm biểu muội.”
Mọi người liền hiểu rõ: “Là tìm Chung muội muội.”
Chung…muội muội?
Kỳ Hãn nghe thấy trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn mới rời kinh được bao lâu?
Nhanh như vậy, Chung Niệm Nguyệt liền có bằng hữu khác?
Tần Tụng lại nói tiếp: “Nếu đã như vậy, chuyện xưa không cần kể nữa, chờ sau khi muội nói chuyện xong chúng ta liền đọc sách tiếp.”
Vẻ mặt Chu Ấu Di có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ đều được dạy dỗ vô cùng tốt, đương nhiên cũng không xa ngã vào những điều này, giống như Tần Tụng nàng ấy cũng gật đầu nói: “Chút nữa tỷ tỷ còn phải dạy Niệm Niệm viết chữ nha.”
Chung Niệm Nguyệt: “….”
Nàng liền ôm lấy chân: “Ai da, Tần Tụng ca ca, Ấu Di tỷ tỷ, hình như muội đá trúng cục đá…”
Kỳ Hãn nghe thấy nàng gọi bọn họ còn ngọt hơn ba phần so với lúc trước gọi hắn.
Đáy lòng giống như bị tảng đá đè nặng.
Hắn không nghĩ ngợi liền khom lưng xuống tính ôm lấy Chung Niệm Nguyệt: “Đá trúng chỗ nào? Biểu ca nhìn cho.”
Chu Ấu Di lại ôm lấy Chung Niệm Nguyệt nói: “Để ta xem…Thái Tử dù sao cũng có chút bất tiện.”
Một tiểu cô nương khác cũng vội vàng bước tới.
Tần Tụng thì đứng bên cạnh chỉ huy nói: “Có bầm tím không? Có nên lấy thuốc xoa xoa một chút?”
“Để ta lấy bình nước ấm tới.”
Bọn họ mồm năm miệng mười nhưng Kỳ Hãn lại không thể nhúng tay vào được.
Kỳ Hãn: “Biểu muội…”
Biểu muội của hắn dường như không nghe thấy, nàng không đáp lại hắn.
Kỳ Hãn đứng ở nơi đó cảm giác cái đình này xây thật là khó coi, tứ phía đều có gió thổi vào.
Gió lạnh thổi tới, thẩm thấu vào xương tủy hắn.
Biểu muội của hắn, không cần hắn nữa.
***
Kỳ Hãn đi lúc nào Chung Niệm Nguyêt cũng không quan tâm.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt cũng không trốn được việc học.
Chu Ấu Di nhìn chằm chằm nàng viết chữ, giống như một bà cụ non nói: “Niệm Niệm viết không tồi.”
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được hỏi: “Mọi người không cần đi học sao?”
Chu Ấu Di nói: “Sáng sớm phụ thân đã dặn dò, nếu có việc chậm trễ một chút cũng không sao.”
Tần Tụng gật đầu: “Đúng vậy. Huống chi chúng ta đã học xong hết rồi.”
Chung Niệm Nguyệt:?
Thất lễ.
Thì ra các người là học thần.
Nói là cực khổ thì cũng không đúng.
Chung Niệm Nguyệt chỉ là không thích học mà thôi, chứ không phải là không học được.
Chờ nàng học thuộc, ánh mắt đám người Tần Tụng đều sáng rực lên, miệng thì nói không nhưng thân thể lại rất thành thực mà chơi đùa.
Cả một ngày trôi qua, Chung Niệm Nguyệt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngáp ngắn ngáp dài trở về phủ.
Mọi người cũng thu thập mọi thứ rồi trở về.
Chỉ là không nhịn được mà nghị luận vài câu: “Rõ ràng Thái Tử rất thích Chung muội muội, sao bên ngoài lại đồn như vậy?”
“Ai biết được.”
Một lúc sau, Chu Ấu Di cảm thán nói: “Chung muội muội thực sự rất tốt.”
“Vừa ngoan ngoãn lại còn nghe lời, dạy cái gì cũng sẽ thuộc ngay lập tức.”
Khiến cho bọn họ rất có cảm giác thành tựu.
“Lớn lên cũng rất xinh đẹp.” Phương Diễm Diễm tiếp lời.
“Kể chuyện xưa cũng rất hay.”
Đồ chơi cũng rất tốt.
Nói tóm lại là chỗ nào cũng tốt…
Chỉ sợ sau khi Huệ phi nghe bọn họ nói như vậy không nhịn được mà cười khinh thường.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt trở lại phủ liền thu thập một chút rồi nghỉ ngơi.
Một lát sau liền nghe thấy tiếng cửa phòng nàng mở ra, Tiền ma ma thấp giọng nói: “Đại công tử.”
Chung Niệm Nguyệt lười phải động đậy nên cũng không đứng dậy tiếp đón.
Trên người Chung Tùy An còn mang chút hơi lạnh, hắn đứng bên ngoài phủi hết tuyết trên người xuống, do dự một lát cuối cùng cởi luôn áo ngoài xuống.
Tiền ma ma ngạc nhiên nói: “Công tử làm gì vậy? Đừng để bị cảm lạnh.”
Chung Tùy An thấp giọng nói: “Đã bị ướt rồi.”
Chùng Tùy An dứt lờii, liền cầm lấy ghế đặt bên cạnh mép giường, ngồi yên ở đó.
Tiền ma ma nghĩ thầm hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?
“Công tử đã dùng cơm tối chưa?”
Chung Tùy An: “Đã dùng.”
Tiền ma ma cũng không hỏi gì nữa.
Chung Tùy An liền ngồi bất động ở đó cả đêm.
Liên tiếp hai ngày.
Nửa đêm, Chung Niệm Nguyệt đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy có người ngồi bên cạnh giường, người này thấy nhìn thấy nàng tỉnh dậy, vội vàng lấy tay che mắt nàng lại, vừa che vừa ngâm nga một bài hát.
Chung Niệm Nguyệt mơ mơ màng màng, đầu óc rối loạn, suy nghĩ một chút mới biết được hắn đang hát chính là 《 mộc lan tòng quân 》.
….Thì ra là cẩu ca ca.
Chung Niệm Nguyệt yên lặng nhắm mặt lại, chậm rãi ngủ tiếp.
Ngày hôm sau nàng tỉnh lại quả nhiên là không còn nhìn thấy thân ảnh của Chung Tùy An.
Sáng sớm hôm nay Vạn thị đã tới phòng nàng, dụng tâm vì nàng mà chọn trang sức cùng xiêm y.
Chung Niệm Nguyệt không thể phân biệt được ngày tháng, chỉ nhìn thấy Vạn thị cẩn thận như vậy, nàng không nhịn được thấp giọng hỏi: “Hôm nay là sinh thần bệ hạ sao ạ?”
Vạn thị trả lời: “Đúng vậy.”
Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu, ngồi yên ở đó như một khúc gỗ tùy ý để Vạn thị sửa soạn cho nàng.
Lăn lộn tới giờ Dậu, mọi người mới bước lên xe ngựa đi thẳng tới hoàng cung.
Chung gia đã chuẩn bị thọ lễ.
Còn cao hơn so với Chung Niệm Nguyệt một cái đầu, cũng không biết là thứ gì.
Chung Niệm Nguyệt cũng không cảm thấy hứng thú, vừa lên xe liền bắt đầu ngủ gật.
Trước cửa cung có rất nhiều xe ngựa.
Xe ngựa Chung gia bị kẹt ở giữa, một lúc lâu vẫn không di chuyển được.
Chung Niệm Nguyệt vén màn lên, liếc mắt ra bên ngoài, mơ hồ nghe thấy âm thanh nhộn nhịp từ các ngõ lớn ngõ nhỏ xung quanh.
Vạn thị nhìn thấy nàng nhìn tới xuất thần, không nhịn được mà nói: “Hôm nay các ngõ lớn nhỏ đều treo lụa đỏ, chúc mừng sinh thần bệ hạ….năm ngoái còn có sứ thần đến từ dị quốc tới chúc mừng. Chỉ là con từ trước tới giờ đều không chịu đi, lần nào cũng giả bệnh trốn trong nhà, nói cỡ nào cũng không chịu đi.”
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã chạy tới cửa cung.
Huệ phi đã sớm cho người chuẩn bị cỗ kiệu cho Chung Niệm Nguyệt cùng Vạn thị.
Những người tham dự không chỉ có hoàn thân quốc thích, còn có họ hàng của các phi tần nhưng không ai dám nhận cái đặc quyền này. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cỗ kiệu đi xa.
Một lúc sau không biết là ai thấp giọng nói: “Đúng là Thái Tử phi điều động nội bộ.”
“Hừ, câm miệng.”
Người nọ mới không dám nói nữa.
Nhưng sắc mặt tức giận của Cao tiểu thư vẫn không thay đổi.
Yến tiệc được tổ chức ở Bảo Hòa Điện.
Chỉ nhìn thấy thị vệ đứng yên như tượng, bên trong thiên điện đám người của giáo phường đang cầm lấy đàn tỳ bà, đám người khác thì búi tóc phi thiên kế, mặc xiêm y mỏng bước vào bên trong điện.
*Giáo phường: cơ quan quản lý âm nhạc (thời xưa).
Không bao lâu liền bắt đầu đánh đàn, tiếng nhạc vang xa.
Chung Niệm Nguyệt nghe nghe, cảm giác giống như bản thân nàng đang đăng cơ.
Khi đoàn người bọn họ bước vào điện liền có cung nhân dẫn đường đi tới chỗ ngồi.
Vị trí của Chung gia ở phía trên, tuy không gần với Tấn Sóc Đế nhưng cũng đủ cho Chung gia thể diện.
“Cữu cữu của con cũng ở đây.” Vạn thị cười nói.
Cho dù là Chung Niệm Nguyệt hay là nguyên chủ, đối với người Vạn gia không hề có chút ấn tượng nào. Mỗi khi người Vạn gia đến Chung phủ, nguyên chủ rất ít khi ra khỏi viện của nàng. Vạn thị cũng dung túng nàng không ép buộc nàng phải ra ngoài gặp người khác.
Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu nhìn về hướng ánh mắt của Vạn thị.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy mấy người vạm vỡ, không biệt được ai với ai chỉ có thể thu hồi ánh mắt lại.
Cũng không biết đã chờ bao lâu, liền nghe thấy thái giám cao giọng nói: “Bệ hạ giá lâm….”
Giọng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng đứng dậy, ba quỳ chín lạy, đầu cúi sát xuống đất giống như hận không thể chôn đầu xuống đất.
Sau khi hành lễ xong, Chung Niệm Nguyệt nhìn về phía trên kia.
Nhìn thấy Tấn Sóc Đế đầu đội mũ miện, lưu châu rũ xuống, che khuất đi một nửa khuôn mặt hắn. Khiến cho khuôn mặt văn nhã tuấn mỹ kia của hắn tăng thêm vài phần sắc bén của đế vương.
Chung Niệm Nguyệt hơi ngẩn người một lát, đến tận bây giờ khi nàng nhìn thấy người ngồi phía trên kia, nàng mới cảm nhận được khí thế uy nghiêm đầy chân thật này.
Nàng nhìn nhìn, liền cảm giác được người ngồi phía trên kia dường như cũng đang nhìn nàng.
Tấn Sóc Đế nhìn nàng một cái.
Xa như vậy mà hắn cũng có thể cảm nhận được nàng đang nhìn hắn sao?
Chung Niệm Nguyệt xoay người ngồi thẳng lại, mới phát hiện….bốn phía xung quanh đúng là không có ai dám nhìn thẳng Tấn Sóc Đế.
Vậy không phải nàng càng dễ lộ ra sao?
Chung Niệm Nguyệt chép chép miệng.
Liền đưa hộp nhỏ trong ngực lên, nhìn Tấn Sóc Đế vỗ vỗ hai cái.
Phía sau lưu châu, ánh mắt Tấn Sóc Đế lóe lên, hơi mím môi, mới lên tiếng nói: “….Khai tiệc.”
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên.
Từ bên trong thiên điện, vũ cơ lắc nhẹ eo bước vào, ánh mắt Chung Niệm Nguyệt liền bị hấp dẫn, giống như nàng đã ngửi thấy mùi ngon gì đó.
Tấn Sóc Đế vẫn còn đang nhìn nàng.
Mạnh công công cũng đang nhìn.
Còn lên tiếng nói: “Dường như tiểu thư không động đũa.”
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Món ăn trong yến tiệc đều đã nguội, không nên ăn.”
Mạnh công công gật đầu đáp lại, lại nhìn chằm chằm thêm một lát, cảm thấy có gì đó không thích hợp: “Hình như tiểu thư…rất chuyên tâm mà xem nhảy múa.”
Tấn Sóc Đế: “….Vậy để cho nàng xem tới chán đi.”
Mạnh công công bật cười: “Tiểu thư vẫn là tính tình hài tử…bất kỳ thứ gì lạ mắt cũng có thể lấy đi ánh mắt của ngài ấy.”
Nói xong, Mạnh công công lại cảm thấy dường như bản thân nói sai rồi.
Cái gì cũng có thể lấy đi ánh mắt của nàng, vậy còn nhớ tới bệ hạ sao?
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Hắn thích chăm sóc nàng.
Đương nhiên có thể mang những thứ mà nàng thích tới trước mặt nàng.
Rượu quá nửa tuần, trong điện cũng đã tỏa lên hương rượu.
Chung Niệm Nguyệt cái gì cũng không ăn, vừa ngiêng đầu liền nhìn thấy Cẩm Sơn Hầu vẫy tay với nàng.
Cẩm Sơn Hầu vẫy nửa ngày vẫn không nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt cử động, thì Xa Xương Vương đã nắm lấy cổ tay hắn: “Ngươi làm sao vậy? Tại sao tay lại cứ nhúc nhích như vậy?”
Cẩm Sơn Hầu lắc đầu liên tục, cũng không yên nữa, chạy về phía Chung Niệm Nguyệt.
“Ta có mang bài tới.” Cẩm Sơn Hầu hạ giọng nói, “Chúng ta yên lặng chơi ở bên kia được chứ?”
Chung Niệm Nguyệt nhìn những người trong đám ăn chơi trác táng, đúng là ngồi không yên một chỗ.
Chung Niệm Nguyệt: “Được.”
Chung Niệm Nguyệt liền đứng dậy đi về phía thiên điện.
Cẩm Sơn Hầu theo sát phía sau.
Kỳ Hãn ngồi cách đó không xa, cau mày, cũng tính đi theo sau nhưng hắn là Thái Tử không thể nào mà biến mất được, chỉ có thể nhịn xuống.
“Ngươi đi theo.” Hắn chỉ tiểu thái giám.
Cũng không chỉ có một mình hắn nhìn thấy động tác của Chung Niệm Nguyệt, phía bên kia Cao Thục Nhi cắn môi, đứng dậy: “Ta là muốn xem thử nàng là cái dạng gì? Còn dám chơi cùng một chỗ với đám Cẩm Sơn Hầu. Đúng là không ra dáng một tiểu thư khuê các.”
Nha hoàn của nàng ta cũng vội vàng đi theo.
Cao phu nhân thấy vậy liền kinh ngạc hỏi: “Đi đâu?”
Cao Thục Nhi liền lấy cớ nói: “Đi ngoài.”
Bên trong đại điện, ai tới ai đi cũng không có quá nhiều người quan tâm.
Cuối cùng cũng đến lúc bọn họ dâng thọ lễ, liền cho đám vũ cơ lui xuống.
Xa Xương Vương là huynh trưởng của Tấn Sóc Đế, đương nhiên là người dâng lễ trước.
Đến khi ông bước tới phía trước, hành lễ xong ngẩng đầu lên, Mạnh công công như hình như bóng của đệ đệ nay lại không thấy đâu.
Không biết là đi đâu.
Thôi, cũng không tới lượt ông quản.
Xa Xương Vương nghĩ thầm.
Ở trong hoàng cung không thể tự tiện mà đi đi lại lại.
Thấy đám người Chung Niệm Nguyệt đến gần, liền có cung nhân tiến lên hỏi: “Hầu gia cùng các chư vị muốn đi đâu?”
Cẩm Sơn Hầu: “Đến thiên điện ngồi.”
Đám ăn chơi trác táng đứng bên cạnh tranh nhau mà nắm lấy tay áo Chung Niệm Nguyệt, vừa nắm vừa nói: “Niệm Niệm tốt! Hôm nay ta mang rất nhiều bạc tới, ta muốn dùng cái này trao đổi với ngươi. Ngươi vẽ thêm cho ta chút tiền được không? Ta đã phá sản ba lần rồi. Luôn thua trước Cẩm Sơn Hầu. Hắn còn bắt ta làm ngựa cho ngươi cưỡi….”
Cẩm Sơn Hầu đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ta không có như vậy.”
Cao Thục Nhi đến gần liền nghe thấy những lời này, không biết nên nói gì.
Đúng là ăn chơi trác táng.
Rõ ràng là xuất thân không thấp nhưng lại muốn người khác làm ngựa cho mình cưỡi.
Chung Niệm Nguyệt là một cái tiểu thư khuê các, nàng còn muốn cưỡi ngựa sao?
Cung nhân canh giữ ở đó quay trở lại, giống đã nghe được phân phó gì đó, cười nói: “Chung tiểu thư, mời ngài đi theo nô tỳ.”
Chung Niệm Nguyệt nghi hoặc gật đầu, cũng không quan tâm tới đám ăn chơi trác tác nữa.
Cả đám bọn họ đều trông ngóng mà nhìn nàng muốn bước theo sau nhưng bị cản lại.
Trong lòng Cao Thục Nhi kinh ngạc, tại sao Chung Niệm Nguyệt lại không bị cản lại?
Nàng ta bước lên vài bước, muốn nhìn thêm một chút.
“Vị tiểu thư này có chuyện gì sao?” Quả nhiên cung nhân cũng ngăn nàng ta lại.
Khuôn mặt Cao Thục Nhi đỏ bừng, ngước đầu lên nhìn nhưng vẫn không thấy bất cứ được gì.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy góc áo, người đứng bên cạnh Chung Niệm Nguyệt là Mạnh công công vô cùng lợi hại kia sao?
Mắt nàng ta mù rồi sao?
Cao Thục Nhi ngơ ngác mà nghĩ.
Ừ. Mù thật rồi.
Phía bên kia, Mạnh công công vừa nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt liền bước tới nhận lấy cái tráp trong ngực nàng: “Cho bệ hạ?”
Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu.
Mạnh công công cười nói: “Vậy tiểu thư đi theo nô tài, tiểu thư hãy tự tay đưa cho bệ hạ. Nô tài cầm giúp tiểu thư đi tới đó.”
Chung Niệm Nguyệt vén nhẹ làn váy, bước theo ông đi tới một hướng khác.
Rẽ trái rẽ phải cuối cùng nhìn thấy mấy bậc thang. Mà phía trên bậc thang đó chính là long ỷ của Tấn Sóc Đế.
Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc nói: “Đi lên?”
Mạnh công công gật đầu: “Đi lên.”
Chung Niệm Nguyệt quay đầu nhìn về dưới, đám quan thần cùng nữ quyền trong mắt nàng bây giờ không khác gì đống củ cải: “Bọn họ…”
Mạnh công công cười nói: “Bọn họ không nhìn thấy.”
Ta cũng không phải “ẩn thân chi thuật”.
Chung Niệm Nguyệt chép chép miệng.
Hình như điệu nhạc trong điện thay đổi, tất cả mọi người trong điện đều cúi đầu sát xuống đất, ngay cả mắt cũng nhắm chặt lại.
Chung Niệm Nguyệt nghe điệu nhạc, hình như là nhạc cầu phúc.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới bước từng bước lên bậc thang.
Cầm lấy cái tráp từ chỗ Mạnh công công đặt lên bàn trước mặt Tấn Sóc Đế.
“Bệ hạ vạn phúc.”
Tấn Sóc Đế lau tay, sau đó mới mở tráp ra.
Chỉ thấy một bức tranh chữ.
Mạnh công công liền hỏi: “Là ai viết đẹp?…..À” Ông còn chưa nói hết liền nhìn thấy mặt chữ viết xiêu vẹo như con sâu.
Chung Niệm Nguyệt đưa tay chỉ bản thân: “Ta viết, đây là bức tranh chữ đầu tiên mà ta viết. Tuy có hơi xấu nhưng ta tốn rất nhiều sức mới viết được. Hiện tại ta liền dâng lên cho bệ hạ, đây đều là tâm huyết của ta nha.”
Mạnh công công dở khóc dở cười.
Cái này….
Ánh mắt Mạnh công công hơi thay đổi.
Đúng là khác nhau rất lớn.
Ông nghe được Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Kẻ sống trong cay đắng, mua sự tầm thường….ngươi chép chính là quyển 《 Ngũ đố 》của Hàn Phi Tử. Khi còn trẻ trẫm yêu thích quyển sách này không rời khỏi tay.”
Trong lòng Mạnh công công lại càng kinh ngạc.
Người bình thương sao mà biết chép những quyển này? Có thể thấy tiểu thư không phải là hoàn toàn không có học vấn không có tài năng.
Vẻ mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi, chỉ nói: “Mang tới Cần Chính Điện.”
Chung Niệm Nguyệt: A?
Khoan đã!
Vậy mà Tấn Sóc Đế lại muốn treo nó lên?
Kỳ Hãn ngồi khá gần long ỷ, dường như hắn nghe thấy âm thanh của biểu muội.
Mọi người vẫn yên lặng cúi đầu, chỉ có hắn lớn mật ngẩng đầu lên.
Trên đó chỉ có Tấn Sóc Đế.
Là do hắn nghĩ nhiều…
Ánh mắt Kỳ Hãn ngừng lại.
Chỉ thấy bên cạnh tay phụ hoàng có thêm một bức tranh chữ.
Ở đâu ra?
Lúc này tiếng nhạc ngừng lại.
Mọi người ngẩng đầu lên.
Vậy mà không một ai phát hiện ra sự khác thường.
Kỳ Hãn không biết tại sống lưng lại cảm thấy lạnh buốt, dường như có chuyện gì đó đã xảy ra.
Còn Cao Thục Nhi không nhịn được mà lẩm bẩm nói: “Ta mù thật rồi…”
Nếu không phải nàng ta quay trở về thì sao có thể nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt kia đứng trên đài cao quan sát mọi người.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt chính là khóc không ra nước mắt.
Tại sao nhạc vừa nói ngừng liền ngừng vậy, nàng còn chưa kia phòng bị, vốn dĩ là muốn trốn phía sau long ỷ nhưng nàng phát hiện đứng phía sau long ỷ vừa lạnh lại còn mỏi chân.
Vì vậy nàng liền trốn vào trong long bào của Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy thú vị.
Giống như có một con mèo nhỏ đang trốn trong tay áo hắn.
“Ăn cái gì? Trẫm đút ngươi.” Tấn Sóc Đế lên tiếng.
Chung Niệm Nguyệt không trả lời hắn.
Nằm phía dưới bàn, lấy xiêm y của Tấn Sóc Đế làm chăn, chợp mắt muốn ngủ.
Tiếng nhạc này thật sự quá là ru ngủ.
Rượu quá ba tuần.
Yến tiệc cũng nên kết thúc.
Đám người Cẩm Sơn Hầu đã yên lặng mà trở về vị trí, Vạn thị lại phát giác ra không thấy nữ nhi của bà đâu. Ngước đầu lên nhìn xung quanh.
Đúng là kỳ lạ.
Kiện áo ngoài của bệ hạ hình như ít đi một cái.
Hôm nay trong cung tại sao lại kỳ lạ như vậy?
Lúc này Chung Niệm Nguyệt ngồi ở dưới bàn, cười tủm tỉm nói: “Xiêm y của bệ hạ ngồi lên đúng là không tồi, không thì áo choàng của bệ hạ cũng cho ta….”
Tấn Sóc Đế một chút cũng không cảm thấy tức giận.
Chỉ cảm thấy mỗi khi tiểu cô nương ngẩng mặt lên nhìn hắn mà cười, giống như một ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đêm tối, vô cùng mỹ lệ.
Nếu có thể đem nàng nhét vào túi thì tốt biết bao, mỗi khi muộn phiền có thể lấy ra nhìn một chút.
Không cần phải trả lại cho Vạn thị.
“Lần sau bức tranh đầu tiên, cũng đưa cho trẫm đi.” Tấn Sóc Đế nói.
Chung Niệm Nguyệt nghẹn lời.
Ta vẽ heo vẽ cẩu, ngươi cũng tính treo ở Cần Chính Điện sao?
Vậy thì sử sách sẽ viết như thế nào?