Editor: Tieen
Cha Phác vốn đối mỹ nhân bên kia cũng không ôm hy vọng quá lớn.
“Bà ấy sẽ không bởi vì mấy đồ đệ kia, mà giúp đỡ Bạch gia đi?”
Ông để ý cũng chỉ có điểm này, nếu Bạch Cập có một trợ lực lớn như vậy, đó mới thật sự là phiền toái.
Mẹ Phác lắc đầu, tỏ ý rằng mỹ nhân sẽ không làm như vậy.
“Vậy chúng ta liền không khách khí, một con nhóc nữ giả nam của Bạch gia kia, có thể đem Phác gia chúng ta bức đến nước này, thật sự làm người ta nhìn bằng con mắt khác.”
Cha Phác nói, cười lạnh, “Con nhóc kia, không thể giữ lại!”
Hiện giờ bất quá vừa mới thành niên, mà có bản lĩnh như vậy, nếu đợi cô trưởng thành mấy năm, lúc ấy, vị trí Phác gia ở đế đô, sẽ bị dao động, điều này tuyệt đối không thể nhường nhịn!
“Tiêu Nhi, ngày mai Tuyết Nhi về nước, con ra sân bay đón con bé.” Cha Phác lại lần nữa mở miệng.
“Cha…..”
Phác Tiêu còn muốn nói gì đó, mẹ Phác liền cho hắn một ánh mắt ngăn lại.
“Dạ, cha.”
Phác Tiêu đáy lòng bất mãn, nhưng trên mặt vẫn thuận theo, với tình huống hiện giờ của Phác gia, muốn đem Bạch gia hoàn toàn nhấn chìm, là không có khả năng, cho nên cha muốn liên hợp với Đường gia, hắn đều biết.
Nhưng nghĩ đến Đường Tuyết Đường gia kia, là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, hắn liền cảm thấy bực bội.
Lần gặp mặt gần nhất cũng đã hai năm trước, người kia luôn ỷ vào Đường gia, đuổi theo phía sau hắn quản cái này quản cái nọ, thật sự cho rằng bản thân mình sẽ trở thành vợ tương lai hắn.
Điều không thể chịu đựng được chính là cha mẹ mình cùng cha mẹ Đường luôn tìm cách cho hai người bọn họ ở cùng nhau, mặc kệ làm cái gì, đều cưỡng chế hắn mang cô theo bên người.
Mãi đến hai năm trước cô xuất ngoại đi du học, mới buông tha cho hắn tự do muốn làm gì làm, hiện giờ người phụ nữ kia đã trở lại, với hắn mà nói, thật sự muốn tránh cũng không được, bởi vì tình hình Phác hiện giờ…..
Đáy mắt Phác Tiêu tối sầm lại, Đường gia…..
Đường gia tham gia chính trị qua nhiều thế hệ, tuy rằng mấy năm gần đây Đường gia đã lui về phía sau, nhưng sức ảnh hưởng vẫn như cũ không hề lung lay.
Những sự việc ngầm của Phác gia, Đường gia trước nay đều là mắt nhắm mắt mở làm ngơ, lúc này đây, nếu muốn tìm kiếm trợ giúp, thì phải xuống tay từ trên người Đường Tuyết.
Cuối cùng vẫn phải dính lại bên cạnh Đường Tuyết, đáy lòng Phác Tiêu lại bực bội một trận mà trở về phòng.
“Tiêu, anh đã trở lại, thế nào?” Bạch Mạn Tinh đang ở đắp mặt nạ, nhìn đến Phác Tiêu trở về, giọng nói suиɠ sướиɠ kêu lên.
Từ khi hai người phát sinh quan hệ, Bạch Mạn Tinh liền ở lại Phác gia, tuy cha mẹ Phác bất mãn, nhưng bởi vì thái độ kiên định của Phác Tiêu, cho nên chỉ có thể tạm thời để cô ở lại.
Phác Tiêu nhìn cô đang nằm đắp mặt nạ, mặc áo ngủ, lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài, cổ họng khô khốc, kéo lỏng cà vạt ra.
“Tiêu, đừng làm loạn, em còn đang đắp mặt nạ.” Bạch Mạn Tinh cảm giác trên người bị đè nặng, một bàn tay hơi lạnh luồn vào trong quần áo, muốn ngăn lại liền giãy giụa.
Không biết cố ý hay vô tình hắn đụng vào chỗ mẫn cảm của cô, hai người liền sa vào cảnh xuân.
–
Tô Mộc bận rộn đến đêm khuya mới trở về Bạch gia, nhìn thấy ở Bạch gia đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Cô bước vào đại sảnh, liền nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ.
“Ô~ con gái bảo bối của ta đã trở lại.” Giọng điệu châm chọc truyền đến.
Là cha Bạch, uống đến say sỉn, đang ôm Lam Duyệt đùa giỡn.
Lúc Lam Duyệt nhìn thấy Tô Mộc, đáy mắt đều là phòng bị, lấy đôi tay che chở bụng mình.
“Cám ơn con trai của cha, cha, nấc–––, cha hiện tại mới có thể vui vẻ như vậy.”
Cha Bạch đứng dậy, một tay cầm bình rượu, lảo đảo đi về phía Tô Mộc.
“Con trai, cùng, cùng cha uống rượu.”
“Cha, ngài uống say rồi.” Tô Mộc nhận lấy bình rượu cha Bạch đưa qua.
_______________
Tieen: Mong mọi người ủng hộ mình và đọc ở trang chính chủ. Xin cám ơn.