Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 296: Thầy giáo không nghe lời (5)



Editor: Tieen

Tô Mộc mở mắt ra lần nữa, đã là một giờ sau, ba Mạnh còn chưa rời đi, lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.

“Tịch Nhi, làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?” Ba Mạnh quan tâm hỏi, hơi đứng dậy, muốn phục vụ con gái bất cứ lúc nào.

“Cái này, xin mở ra.” Tô Mộc nhìn đồ vật khóa trên cổ tay.

“Tịch Nhi, nhịn thêm một lát nữa, ba kêu bác sĩ tới kiểm tra thân thể của con đã.” Ba Mạnh sợ sau khi thả ra con gái lại phát điên, làm bản thân bị thương.

Vội vàng liên hệ bác sĩ qua đây.

Ba Mạnh lại gọi bác sĩ tới, Mạnh Nghiêu đang ở công ty nhận được tin tức, tưởng em gái lại phát cuồng, lập tức từ công ty trở về.

Người mặc một bộ âu phục vừa vặn, dáng người cao ráo phong độ bước vào Mạnh gia, nhìn thấy người ngồi trước bàn ăn, mặc đồ bệnh nhân, trên cổ tay quấn băng vải, chính là Tô Mộc đang ăn từng ngụm nhỏ, có hơi sửng sốt.

Lại nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của ba mẹ Mạnh ngồi phía sau cách đó không xa, Mạnh Nghiêu đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Nhẹ nhàng bước đến bên cạnh ba mẹ, không hy vọng quấy rầy em gái hiếm khi ăn ngon trong khoảng thời gian này.

Tô Mộc ngước mắt nhìn Mạnh Nghiêu: “Anh.”

Nam chính Mạnh Nghiêu, tuy nói Mạnh gia nhiều đời dòng dõi thư hương, nhưng Mạnh Nghiêu là người có dã tâm, dùng vốn luyến của Mạnh gia, vận hành tập đoàn thương nghiệp của bản thân.

Là một nhân vật lợi hại!

Hơn nữa Mạnh Nghiêu ở trong trí nhớ của nguyên chủ đối xử với cô rất tốt, luôn cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, muốn thân thiết với cô lại bởi vì sự phòng bị của cô đối với Mạnh Doanh cản trở, cuối cùng không làm gì được, chỉ có thể che chở cô từ xa, nhưng cuối cùng cũng không thể cứu cô khỏi tay Mạnh Doanh.

Đời trước, sau khi những chuyện Mạnh Doanh làm bị vạch trần, Mạnh Nghiêu bị vay hãm trong sự áy náy, cảm thấy mình không chăm sóc tốt Mạnh Tịch, sai người lần theo tung tích tìm được thi thể cô, đón cô trở về.

Đối với người anh trai này, Tô Mộc cam tâm tình nguyện thay nguyên chủ gọi.

“Tịch Nhi, anh ở đây.” Mạnh Nghiêu luôn luôn ổn trọng ngạc nhiên vui mừng, rất ít khi nghe thấy Mạnh Tịch gọi hắn là anh, mỗi lần đều là Mạnh Doanh bảo cô mới có thể gọi một tiếng anh cho có lệ.

“Anh, buổi chiều em muốn đi mua chút đồ, anh có thể đưa em đi không?” Tô Mộc hỏi.

Mạnh Nghiêu không chút do dự đồng ý: “Được.”

Em gái nhà mình lần đầu tiên đưa ra yêu cầu đối với mình, đương nhiên phải đồng ý.

Dưới ánh mắt quan tâm của mọi người, Tô Mộc ăn no bữa trưa.

“Tịch Nhi, mẹ dẫn con đi thay quần áo, sau đó lại cùng anh con ra ngoài.” Mẹ Mạnh cẩn thận dò hỏi, sợ con gái không khoẻ.

Một nhà này đối với nguyên chủ, cực lực bù đắp, sợ cô có một chút không thoải mái.

Tuy rằng trải qua mười mấy năm bi thảm, nhưng nguyên chủ có người nhà như vậy, so với cô… còn tốt hơn.

Đối với người nhà như vậy, Tô Mộc lãnh đạm trong giọng nói không khỏi nhu hòa một chút: “Mẹ, con có thể tự mình đi, người cứ nghỉ ngơi.”

Mẹ Mạnh vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Tô Mộc đứng dậy, lên lầu, dáng người mỏng manh, làm bà không khỏi đỏ mắt.

“Con gái…” Đây là câu dài nhất con gái nói với bà sau khi về nhà.

Ngày thường, Tịch Nhi chỉ nói chuyện cùng Doanh Nhi, có lẽ do bằng tuổi, lời nói cũng nhiều hơn chút, bà cảm thấy Tịch Nhi tin tưởng Doanh Nhi, cũng tốt, ít nhất cô nguyện ý giao tiếp với nhiều người.

“Con đi xem em gái, mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.” Mạnh Doanh cười dịu dàng, đứng dậy bước chân nhẹ nhàng đi theo phía sau Tô Mộc.
Mạnh Tịch này rất không thích hợp, hôm nay đột nhiên khôi phục bình thường, hơn nữa trạng thái so trước kia còn tốt hơn, cô ta muốn dóc ngược hồ lô xem cô bán thuốc gì*?

*Bán thuốc trong hồ lô có nghĩa là một người hành động bí ẩn, không thể đoán trước. Muốn dóc ngược hồ lô xem bán thuốc gì là muốn biết coi người đó đang tính làm gì.

☆☆☆☆☆

08/08/2022


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.