Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 4: Thiếu niên kiệt ngạo (3)



Tô Yên nghe rất nghiêm túc, sau đó gật đầu: “Được, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.

Hệ thống Tiểu Hoa ký chủ nói, nghi hoặc:_“Ký chủ, cô không biết?”

“Không biết.”

“Trong tư liệu, hoàn cảnh sinh hoạt trước khi ngài trở thành Chủ Thần khá giống thế giới này, chẳng lẽ ··· ngài không đi học?”

“Không đi.”

Nghe Tô Yên trả lời Tiểu Hoa lại càng tò mò, sao ký chủ lại không đi học vậy nhỉ?

“Vậy trước kia ký chủ học bằng cách nào?”

“Đọc sách.”

“Ân? Chỉ một mịn, có thể hiểu?”

“Ừm.”

Ký chủ trả lời bình đạm. Thân là hệ thống săn sóc, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.

An tĩnh trong chốc lát, cho đến khi ngón tay mảnh khảnh của Tô Yên vuốt ve khuyên tai trân châu đang đeo. Giọng nói mềm mại nghi hoặc: “Tiểu Hoa, mi sẽ luôn ở trong viên trân châu này sao?”

“Ký chủ, giá trị thể lực và dung lượng não đạt tới 7, chúng ta có thể ký kết khế ước, tôi có thể dùng ý thức nói chuyện với cô.”

“À.” Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.

Hiện tại hệ thống, còn chưa thể ký kết khế ước với Tô Yên, cho nên chỉ có thể bám vào khuyên tai giao lưu với cô. Bởi vì tóc cô khá dài, phần lớn thời gian đều không buộc. Hơn nữa Tiểu Hoa nói rất nhỏ, lại nói chuyện bên tai ckl, cho nên ngay cả khi có người đứng đối diện Tô Yên, cũng không nghe thấy Tiểu Hoa nói.

“Cho tôi xem các phương diện hiện tại của bản thân.”

Sau đó, trước mắt cô có hai dòng chữ màu đỏ,

【 Dunglượng não: 1

Giá trị thể lực: 3】

Sau khi nhũng xong: “Dung lượng não 1 là sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền nhíu mày.

Ngay sau đó giọng nói quen thuộc vang lên: “Ký chủ, bây giờ cô không nên nghĩ gì cả, vấn đề cô suy nghĩ khi vượt quá dung lương não sẽ bị đau đầu!”

Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn dung lượng não của mình là 1: “Vì sao?”

Tiểu Hoa thở dài giải thích nói:

“Tất cả phải bắt đầu từ con số 0.”

Trách không được trên đường tới trường, chỉ cần nghĩ ngợi một chút, đầu sẽ đau.

“Tiểu Hoa, mi bảo ta mua kẹo ăn, là vì sao?”

“Ký chủ khẳng định sẽ thường xuyên đau đầu, lúc đau đầu thì ăn một viên kẹo a.”

“Ăn kẹo là có thể giảm bớt sao?”

“Không thể, nhưng có thể an ủi tâm hồn.”

“À.” Tô Yên ngoan ngoãn lên tiếng.

Một hệ thống một ký chủ, một người hỏi, một người trả lời, phối hợp nhưng thật ra ăn ý.

Nghe có tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng nữ sinh nói chuyện: “Chị Vũ Phỉ, em vừa nghe nói hôm anh Khương Nhiên đánh nhau với người khác.”

Sau đó một giọng nói thanh lãnh nói tiếp: “Hắn đánh còn ít sao? Trừ bỏ ghi tội, cái trường này cũng không dám làm gì hắn.”

“Vậy… chị Vũ Phỉ biết hắn đánh nhau với ai không?”

“Ai?”

“Chính là người theo đuổi chị, Doãn Khôn! Chị Vũ Phỉ, khẳng định là Khương Nhiên ghen tị!”

“Không cần nói bậy.”

“Như thế nào là nói bậy? Chị Vũ Phỉ, chị không biết, bình thường hai người bọn họ không chút giao thoa, nếu không phải bởi vì chị, như thế nào sẽ nháo lớn như vậy?”

Tô Yên đứng ở chân tường, nhìn thấu phía trước có hai nữ sinh đang đi tới trước mặt cô.

Trong đó một người dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh lãnh, lớn lên rất đẹp, đôi tay ôm ngực.Cũng mặc áo sơ mi trắng cùng váy đen dài, mặc ở trên người nữ sinh lại thành váy ngắn, mang theo một loại cảm giác cấm dục.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.