Giang Dật luôn lẳng lặng chờ đợi thời cơ, cuối cùng mới bắt lấy thứ mình muốn nhất. Hắn tại quan trường nhiều năm đi đến vị trí này là như vậy, chuyện liên quan đến Nhan Nhất Minh cũng như thế.
Từ đầu chỉ là vì hoài nghi Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương cấu kết với nhau nên lúc Lâm An quận chúa tới kinh hắn mới chú ý nàng nhiều vài phần. Không ngờ có thể dẫn tới kết quả như vậy.
Một điều tương tự có lẽ chỉ là trùng hợp, hai điều tương tự đã đủ cho hắn chú ý rồi. Đến khi trùng hợp càng ngày càng nhiều, Giang Dật đã không rời được ánh mắt khỏi người Nhan Nhất Minh nữa. Sau khi lần lượt thử thăm dò, hắn ra vẻ buông tha làm nàng thả lỏng đề phòng, cuối cùng khiến hắn nắm được căn cứ chính xác mang tính quyết định.
Sau khi A Minh qua đời, hắn từng tìm hết bút tích của nàng để mang tới cất bên cạnh mình. Cho dù chỉ là vài bút thơ cơ mà nàng tùy tiện viết trong lúc chờ hắn đọc sách. Nét chữ của nàng đã khắc thật sâu vào trong lòng hắn.
Mà sau bảy năm lại có thể nhìn đến chữ viết quen thuộc này, Giang Dật đứng lẻ loi trước ánh nến mờ nhạt, bỗng nhiên rơi lệ.
Hắn nên vui mừng mới phải, hắn đúng là vui mừng, nàng còn sống, không phải sao?
Chỉ là cảm giác trong khoảnh khắc kia nếu dùng vui sướng để hình dung thì quá nhạt nhòa không đủ. Giấc mộng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời bỗng nhiên ở rất nhiều năm sau dần dà trùng hợp cùng thực tại. Chờ mong, thấp thỏm, cuối cùng hoàn toàn trùng khớp.
Bảy năm trước A Minh đã chết, thiếu niên mười bảy tuổi chảy cạn nước mắt trước mặt mọi người. Bảy năm sau, thanh niên tuấn dật đã không còn nét non nớt của thiếu niên, đứng ở nơi không ai thấy, làm bạn cùng ánh trăng, một mình ướt mi.
Đêm hôm đó, Giang Dật suy nghĩ rất nhiều.
Hắn biết ơn ông trời cho A Minh còn sống, nhưng sau đó lại nghĩ ngợi rốt cuộc vì sao lại có chuyện không thể tưởng tượng như vậy. Ngoại trừ nốt ruồi son nơi khóe mắt, tướng mạo của Lâm An quận chúa và A Minh không giống nhau chút nào. Hắn từng điều tra, Lâm An quận chúa thật sự lớn lên bên cạnh Giang Hạ Vương, cũng xác nhận A Minh đã rời đi, được chôn trong phần mộ tổ tiên của Gian gia. Vậy rốt cuộc vì sao A Minh lại biến thành Lâm An quận chúa.
Mà nếu nàng là A Minh thì vì sao lại làm bộ như hoàn toàn không quen hắn.
Bốn chữ “hoàn toàn không quen” nhẹ nhàng đập vào lồng ngực khiến hắn đau đớn đến mức máu chảy đầm đìa. Không phải hai người từng có bốn năm cảm tình sao? Không phải nàng từng đồng ý gả cho hắn sao? Vì sao lại dẫn tới kết cục hiện tại?
Nếu nay xa cách như vậy thì lúc trước vì sao lại như thế? Chẳng lẽ tất cả đều là giả, đều là âm mưu sao?
Không nghĩ ra, mà chuyện nghĩ ra được lại không muốn nghĩ tới.
Hắn hận không thể lập tức đi tìm Nhan Nhất Minh, dốc toàn bộ ra hỏi cho rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Hắn ngồi suốt một đêm dưới ánh trăng lạnh lẽo, không hề nghĩ ngợi điều gì, chỉ thẫn thờ cả đêm. Cuối cùng ném hết tạp niệm, xâu chuỗi mọi việc lên, chỉnh sửa rõ ràng.
Không thể giải thích rõ vì sao người đã chết nhiều năm như vậy lại biến thành một người mang thân phận khác, dáng vẻ khác. Mãi đến lúc này, dù Giang Dật chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng mọi chuyện không phải do hắn không tin. Thậm chí hắn còn suy nghĩ hoang đường, phải chăng nàng chính là hồ tiên trong chuyện xưa thần quái.
Hồ tiên lang bạt thế gian, để lại một đoạn trí nhớ khắc sâu tận đáy lòng năm hắn còn niên thiếu, sau đó tan như mây khói. Những năm tháng tưởng rằng hạnh phúc khó quên nhất của hắn có lẽ chỉ là nàng tùy ý hứng khởi chơi đùa.
Là như vậy sao?
Hắn nắm trang giấy trong tay, bị suy nghĩ này siết lấy trái tim đau đớn không thôi. Đôi mắt xưa nay không nhìn ra chút tình cảm nào tựa như trong một khắc bị đong đầy vẻ điên cuồng vô tận. Nhưng chỉ lát sau, gương mặt căng chặt không thể khống chế kia lại khôi phục vẻ bình tĩnh mọi khi.
Giang Dật cúi đầu nhìn tờ giấy bị mình vò dúm dó, nhẹ nhàng trải phẳng, cuộn lại như cũ.
Hắn không nên nghĩ như vậy. Lúc trước hắn cơ khổ một mình tới Giang gia, không ai để ý hắn, không ai thương hắn. Không phải chính nàng là người cho hắn sự ấm áp lớn nhất cuộc đời sao? Không phải những năm tháng bên nhau lúc trước đều chân thật đấy sao? Hắn chạm đến được, cảm nhận được cũng là sự thật, không phải sao?
Hắn không nên oán giận nàng, nàng chính là ánh rạng đông ấm áp nhất trong thời kỳ thiếu niên ảm đạm của hắn, nàng chưa từng có lỗi với hắn, không phải sao?
Yêu đến tận xương tủy, ngay cả trách cứ cũng không nỡ, một câu trách cứ vừa ra đã không thể khống chế mà trào ra vô số câu biện giải. Hoặc là, còn không kịp đi trách cứ thì trong nháy mắt đã lựa chọn tha thứ cùng thông cảm cho nàng.
Giang Dật không lựa chọn giằng co với Nhan Nhất Minh nữa, hắn không muốn đánh rắn động cỏ. Hắn muốn nhìn cho rõ, xem Nhan Nhất Minh rốt cuộc muốn cái gì, vì cái gì.
Hắn không nỡ nổi giận với nàng, không muốn làm nàng chịu ấm ức. Nhưng hắn cũng sẽ không yêu đến mức hèn mọn bị động như vậy. Cho dù năm xưa không được coi trọng nhưng hắn vẫn cao ngạo vô cùng. Có những loại ấm ức, hắn không nguyện ý nhận.
Tạm thời không có lý do nào khác để thuyết phục bản thân, hắn chỉ có thể duy trì giả thiết hoang đường này. Mà nếu giữ giả thiết này thì khiến một số việc cũng trở nên huyền diệu. Ví như vị Thái tử phi được Thái tử nhung nhớ giấu nơi đáy lòng kia… người kia cũng có một nốt ruồi đỏ ở cùng vị trí, cũng thích Bích Loan Xuân, nhũ danh cũng là “A Minh”.
Lúc trước lần đầu nghe được hành vi bất ngờ của Lâm An quận chúa trong miệng Thái tử, Giang Dật cũng chỉ hoài nghi động cơ của Lâm An quận chúa mà thôi. Giờ ngẫm lại, ngay cả người thân thuộc với Thái tử như hắn cũng biết rất ít tin tức có liên quan đến Thái tử phi, dù sao Thái tử cũng cực kỳ không thích người khác nhắc tới nàng ấy.
Vậy nên chuyện mà ngay cả trọng thần bên người Thái tử cũng không biết thì vì sao một người ở xa tận ngàn dặm có thể rõ ràng như vậy? Thậm chí cuối cùng còn từng bước khơi gợi cơn giận của Thái tử, đạt được mục đích của nàng.
Trừ khi… nàng vốn là người hiểu Thái tử phi nhất.
Giang Dật nhắm hai mắt lại. Hắn thừa nhận phán đoán này khiến hắn không nhịn được mà ghen tị. Nhưng không thể sốt ruột, Giang Dật thầm nghĩ, từ từ sẽ đến thôi, rồi cuối cùng hắn sẽ hiểu rành mạch toàn bộ chân tướng.
Cho nên bây giờ xem ra, không cần biết nàng là ai thì đều sẽ duy trì sở thích như ban đầu. Ví như Bích Loan Xuân; đồng thời nàng còn vô tình duy trì nhũ danh “A Minh” này. Có lẽ nhũ danh thật sự của nàng chính là như vậy. Mà khóe mắt phải của nàng sẽ luôn có một nốt ruồi son, có lẽ đây cũng là điểm đặc biệt với dung mạo vốn có của nàng.
Nhưng Thái tử đã sớm vứt bỏ sự chủ động của nàng ra ngoài không chút lưu tình. Điều này khiến tâm tình Giang Dật hơi tốt lên một chút.
Hiện giờ cả thành đều tung tin về Lâm An quận chúa và Giản Ngọc Diễn. Hắn đã sớm biết Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương lén cấu kết, cho nên việc này thật ra cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng vì sao lại muốn khiến dư luận xôn xao, giấu đầu hở đuôi quấy nước đục lên như vậy? Có thể giải thích, nhưng không cần thiết. Cho dù năng lực của nàng lớn, có thể tránh được việc mọi người lén trao đổi chăng nữa, nhưng làm như thế thật ra lại thành làm điều thừa.
Cũng có thể là nàng cố ý làm vậy, khiến cho người nào đó nghi ngờ?
Ngoài ra, Giản Ngọc Diễn lúc trước vì đào kép kia mà suy sút nhiều năm, hiện giờ vì sao lại đồng ý hợp tác với nàng? Nàng dùng cách gì thuyết phục Giản Ngọc Diễn?
Giang Dật đổi vị trí tự hỏi một lát, nếu là hắn thì hắn sẽ làm như thế nào? Nếu Giản Ngọc Diễn thật sự vì đào kép kia mà suy sút, dùng đào kép ấy làm cửa đột phá chắc chắn có thể tăng khả năng thành công. Có lẽ A Minh cũng làm như vậy?
Chuyện này còn chưa thể xác định, hắn cần điều tra thêm.
Bỏ qua hai nghi vấn này, cuối cùng chỉ có một cái. Hắn vốn tưởng rằng Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương cấu kết chỉ là ý của mình Giản thừa tướng, nhưng giờ xem ra cũng không phải là như thế. Giản Ngọc Diễn không từ chối A Minh chứng tỏ Giản Ngọc Diễn cũng tham dự vào trong đó.
Vậy nên Giản Ngọc Diễn lại sắm vai thân phận gì trong chuyện này, hoặc nên nói A Minh cố ý tiếp cận Giản Ngọc Diễn, thậm chí truyền ra lời đồn như vậy là vì muốn gì từ Giản Ngọc Diễn?
Đủ loại băn khoăn, bây giờ Giang Dật còn không đoán ra được, cần điều tra nhiều hơn. Có lẽ hiện giờ có thể báo cho Bệ hạ, Giang Hạ Vương có tín hiệu nguy hiểm, cần phải chuẩn bị từ sớm.
Về phần A Minh, nàng cố ý để lộ nhiều dấu vết như vậy chứng tỏ nàng cũng không thích thân phận Lâm An quận chúa cho lắm. Nếu nàng đã không thích, hắn đương nhiên phải giúp nàng nhanh chóng giải quyết.
Dù sao lời đồn nàng thân mật với Giản Ngọc Diễn đã truyền lưu rất lâu rồi, mà hắn, đã không muốn nghe lâu thêm nữa.