Edit : Ngọc
—–
“Là thiên kim của Diệp tể tướng!” Hoàng Đế nhớ đến chuyện này liền không kiềm được kích động, hắn nhìn Tam hoàng tử, “Trẫm nhớ tới lúc trước ngươi và Diệp Thiều Hoa lui tới rất thân mật, tại sao lại không biết chuyện này?”
Nghe vậy, ba người ở đây đều mở to mắt, đặc biệt là Tam hoàng tử, hắn ngây ngốc nhìn về tấm bản vẽ kia.
Nếu như không phải Hoàng Đế lời vàng ý ngọc, thì ở đây ai cũng sẽ không tin, tấm bản vẽ tinh vi này vậy mà đến từ một tài nữ tiền nhiệm sớm bị mọi người lãng quên?
Mà tài nữ đương nhiệm, bản thân ả nghĩ rằng mình đã cải tiến được bản vẽ, hiện tại đặt cạnh bản thiết kế này, lại giống như một tờ giấy thô ráp.
“Thống lĩnh Thần Cơ Doanh đã đến chưa?” Sau khi Hoàng Đế nói xong, lập tức quay đầu hỏi thái giám bên cạnh.
“Bẩm hoàng thượng, sắp đến rồi ạ.” Giọng nói the thé của Thái giám tổng quản vang lên: “Nô tài đã sai người nhanh chóng đi tìm thống lĩnh.”
Vu thống lĩnh phụ trách chế tạo binh khí nhanh chóng tiến vào đại điện yết kiến Hoàng Đế, hắn nhìn tấm bản đồ mà Diệp Thiều Hoa để lại, thật lâu vẫn không bình tĩnh nổi, “Nhanh, nhanh dặn dò Thần Cơ Doanh, chúng ta có manh mối! Khoảng thời gian này ai cũng không được tới quấy rầy!”
Khi biết phần bản vẽ này đến từ Diệp Thiều Hoa thì Vu thống lĩnh hít vào một ngụm khí lạnh.
Hầu như không để ý đến Hoàng Đế, có điều Hoàng Đế hiểu được tâm tình bây giờ của hắn, không hề nói gì, chỉ cười xua tay để hắn quay về Thần Cơ Doanh ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ.
Tam hoàng tử cùng Vu thống lĩnh đi ra ngoài, Vu thống lĩnh không biết Bạch Trăn Trăn cũng đến hiến đồ, chỉ chắp tay lo lắng nói: “Tam hoàng tử, hạ thần phải trở về nghiên cứu chế tạo binh khí, xin phép rời đi trước.”
Tam hoàng tử đứng tại chỗ, giật giật khóe miệng, làm thế nào cũng không cười nổi, ánh mắt của Hoàng Đế trước khi hắn rời đi là có ý gì?
Còn có… Bản thiết kế đó sao Diệp Thiều Hoa lại làm được? Tam hoàng tử cố gắng nghĩ lại tin tức trước đây của Diệp Thiều Hoa, đối phương chỉ là một nữ tử bảo thủ, giống như đại đa số nữ tử trên thế giới, sau khi ở cùng Bạch Trăn Trăn, hắn đã sớm đã lãng quên nàng.
Cho đến bây giờ, ai có thể nghĩ tới vị nữ tử này lại tài năng như thế?!
Đặc biệt là hôm qua Diệp Tể tướng tự mình đến phủ tìm hắn, hắn lại không hề để ý đến ông, nghĩ tới đây, Tam hoàng tử càng thêm hối hận.
Khi đó hắn cho rằng Diệp gia đã sớm vô dụng rồi, sớm muộn cũng sẽ rơi đài, ai biết sẽ có chuyện như vậy!
Vào những lúc này, ngàn vạn lần không thể đẩy Diệp gia ra xa: “Người đâu, gọi Lý đại nhân của thái y viện đến gặp ta.”
Hắn nhớ không lầm thì Lý thái y phụ trách xem bệnh cho phủ Tể tướng.
Tam hoàng tử lúc đi vội vàng, thậm chí còn không nói chuyện với Bạch Trăn Trăn.
Bạch Trăn Trăn cũng không thể bình tĩnh được, ả biết bản thiết kế kia đến từ hiện đại, hiện tại lại có người vẽ rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Diệp Thiều Hoa cũng đến từ hiện đại?
Không đúng, nếu như Diệp Thiều Hoa đến từ hiện đại, đã sớm chọc thủng lời nói dối của mình, cho nên đó chỉ có thể là trùng hợp.
Nghĩ tới đây, Bạch Trăn Trăn dần dần yên ổn, ánh mắt sâu hơn, nếu là người cổ đại thì tốt rồi, trong đầu ả hiểu rất rõ chế độ pháp chế của cổ đại, tùy tiện lấy ra một bộ pháp chế, cũng có thể làm cho Hoàng Đế nhìn mình với cặp mắt khác xưa, đó chính là phương pháp đối phó với người cổ đại.
**
Tam hoàng tử mang theo Lý thái y đến Diệp gia, trong lòng Lý thái y cũng không đồng ý, có điều là cho Tam hoàng tử mặt mũi mà thôi.
“Diệp tể tướng, nghe nói Tôn phu nhân bệnh nặng, ta đặc biệt tìm Lý thái y đến chữa trị cho phu nhân.” Câu nói của Tam hoàng tử quả là lời hay ý đẹp, còn mang theo lễ nghĩa, cung kính, khiêm nhường: “Ta nghĩ, Tể Tướng đại nhân ngài cũng không muốn Tôn phu nhân bị bệnh mãi không khỏi chứ?”
Diệp tể tướng thực sự không muốn qua lại nhiều cùng Tam hoàng tử, mấy ngày nay, hắn nhìn thấu lòng người còn nhiều hơn nửa cuộc đời trước đây.
Đặc biệt là chuyện này còn liên lụy đến vợ và con gái, Diệp tể tướng mím môi.
Nếu phu nhân vẫn còn khỏe, bà nhất định sẽ không tiếp nhận phần ý tốt giả tạo này của Tam hoàng tử, hắn suy nghĩ một phen, khéo léo từ chối.
“Diệp tể tướng, bệnh tình của Diệp phu nhân chỉ có Lý thái y mới có thể chữa trị.” Tam hoàng tử nhìn về phía Diệp tể tướng, lời nói mang theo vài phần uy hiếp.
Ai cũng biết, Lý thái y là người của Tam hoàng tử.
“Chỉ có hắn mới có thể chữa? Ha, lời này ta cũng không dám nói.” Một nam tử từ ngoài cửa tiến vào, mặc cẩm bào màu xanh, cả người toát lên sự lạnh nhạt, bên hông treo lơ lửng một miếng ngọc cổ.
“Thần y Ngọc Hành!” Lý thái y kinh ngạc mở miệng.
Trong lòng Tam hoàng tử chấn động mạnh, giang hồ đệ nhất thần y Ngọc Hành, người bình thường chỉ có thể nghe tên, người từ trước đến nay đều không để tâm đến việc trong triều, sao lại xuất hiện ở đây?
Đừng nói Tam hoàng tử, Diệp tể tướng cũng kinh ngạc.
Người kiêu ngạo như Ngọc Hành làm sao sẽ để ý đến Lý thái y, chỉ là hướng về phía Diệp tể tướng chắp tay, “Tiểu Thiều Hoa dùng bồ câu đưa tin nói muốn ta đến phủ càng nhanh càng tốt, Diệp bá phụ, ta vì nàng mà gạt hết mọi chuyện sang một bên để đến đây, ngài phải bảo nàng bồi thường xứng đáng cho ta…”
Tam hoàng tử rời khỏi Diệp phủ, bước chân lung lay không vững, hắn không thể hiểu được, ba năm qua hắn không hề biết Diệp Thiều Hoa lại có năng lực lớn như vậy, ngay cả Ngọc Hành cũng có quan hệ thân thiết với cô.
**
Ngày tiếp theo, Hoàng thượng luôn miệng khen ngợi Diệp phủ, kỳ trân dị bảo cái này nối cái kia được đưa đến Diệp phủ.
Sau khi Diệp phủ trải qua một hồi suy yếu, lại trở thành đệ nhất phủ trong kinh thành, càng phồn hoa hơn so với trước đây!
Bà mối đến cửa tìm Diệp Thiều Hoa cùng Diệp Hoài Cẩn cũng không đếm xuể.
Diệp Thiều Hoa vì tránh né Ngọc Hành và Diệp phu nhân nên đã mang theo Mặc Ngân đi dạo chơi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Diệp Thiều Hoa cải trang thành công tử đào hoa, một tay mang theo lồng chim, một tay cầm thức ăn cho chim, miệng huýt sáo.
“Tiểu thư, chúng ta đi vào ngõ nhỏ khác đi, phía trước có sát thủ.” Mặc Ngân nhìn thấy cảnh đánh nhau trong ngõ nhỏ, có chút không vui, “Lại phải đi vòng.”
Một nhóm người áo đen đằng đằng sát khí nghe vậy, hung ác quay mặt sang, cầm kiếm bay thẳng đến chỗ Diệp Thiều Hoa, “Đã nhìn thấy thì một người cũng đừng hòng rời đi!”
“Cô nương, cẩn thận!” Hộ vệ bên cạnh Thái tử nghe vậy, con ngươi co rụt lại.
Không nghĩ tới Mặc Ngân đưa tay ra, thanh kiếm vốn sắp kề trên cổ Diệp Thiều Hoa bị cô kẹp ở trong tay.
Hộ vệ của thái tử khẽ sửng sốt, nhưng trong chớp mắt, hắn nhìn thấy sắc mặt thái tử trắng nhợt, bàn tay đang ngăn cản ám khí mềm xuống, “Điện hạ!”
Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, cô muốn xoay người rời đi, nhưng một giây kia, lúc nhìn thấy thái tử hạ thủ, lòng bàn tay của hắn có một nốt ruồi son
Hoàng Phủ Vân Tranh biết căn bệnh của mình tái phát, lúc hắn nghĩ không thể tránh thoát được thì một tiếng xé gió vang lên.
Ám khí độc và một đồng tiền va chạm vào nhau, song song rơi xuống đất.
Hoàng Phủ Vân Tranh đột nhiên quay đầu nhìn về phía bóng người màu vàng nhạt.
“Tiểu thư, không phải người nói nếu để người ta biết sự tài giỏi của người sẽ bị người khác ghen tị sao?”
“Tiểu Cẩu tử, nếu ngươi hữu dụng thì còn phải để cho chủ nhân như ta ra tay sao?”
…
Hoàng cung.
Hoàng hậu ở trong Nhiên Hương cung, Hoàng Phủ Vân Tranh cùng Tam hoàng tử ngồi hai bên của hoàng hậu.
Bà ta cúi đầu uống một hớp trà, thản nhiên nói: “Vân Tranh, thân thể con không tốt, đưa Thần Cơ Doanh cho Tam đệ quản lý đi.”
Hoàng Phủ Vân Tranh vừa trải qua một trận ám sát, nhưng hắn không có nửa điểm thương tâm nào, khi còn nhỏ tham gia chém giết trên chiến trường đã lưu lại bệnh kín, ngôi vị hoàng đế không thể để cho hắn.
Ai cũng biết vị trí thái tử là phụ hoàng đang an ủi hắn
Hắn đã quen với việc bị mẫu hậu lạnh nhạt rồi.