Edit : Ngọc
—-
Ngọc Hành chắp tay sau lưng, nghe câu nói đó của Diệp Thiều Hoa cũng không nhịn được mà rụt cổ lại.
Người khác có thể không biết, nhưng hắn biết rõ, bất cứ người nào khiêu chiến với sự kiên nhẫn của cô…… Thì, cả gia tộc người đó đều sẽ biến mất.
Dường như tổng quản phủ nội vụ ở trong điện Thái tử nghe thấy tiếng nói, khi đi ra nhìn thấy Diệp Thiều Hoa lập tức mời nàng vào.
“Tổng quản đại nhân, cho hỏi bất kính với Thái tử thì đáng tội gì?” Diệp Thiều Hoa thu tay lại, nhận lấy khăn tay Ngọc Hành đưa qua chậm rãi xoa xoa ngón tay.
“Tội đại nghịch bất đạo.”
Diệp Thiều Hoa hài lòng, “Chính là tội này.”
Dứt lời, cô dẫn Ngọc Hành đi vào.
Đối với Tam hoàng tử, tổng quản trước sau đều không thay đổi sắc mặt, nhưng lại vô cùng cung kính với Diệp Thiều Hoa, điều này làm cho các vị đại thần đứng ngoài quan sát có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ Thái tử Vân Quốc định đi đến Giang Nam nhưng vì sự thay đổi này mà ngừng lại, nếu người đó đã không muốn gặp hắn……
Cho dù hắn có chết cũng không thể tìm thấy nàng, chi bằng ở lại xem kịch hay.
Đặc biệt là……Diệp Thiều Hoa này gợi cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.
Hoàng thượng bảo vệ cung điện của Thái tử vô cùng nghiêm ngặt, đến một giọt nước cũng không thể lọt vào, không cho bất cứ ai ra vào, sau khi Diệp Thiều Hoa dẫn người đi vào trong giống như cách ly với thế giới bên ngoài, tất cả mọi người đều đang suy đoán tình trạng của Thái tử.
Cuối cùng Hoàng đế cũng dành ra chút thời gian để ý tới đám người Hoàng hậu và Tam hoàng tử vẫn đang đứng chờ ở ngoài, sau khi Hoàng đế đi ra thì lập tức nổi trận lôi đình, ra lệnh nhốt Hoàng hậu và Tam hoàng tử lại.
Đến cả Bạch Trăn Trăn, cũng bị khép vào tội bất kính với Thái tử, nhưng vì uy tín của Bạch Trăn Trăn ở dân gian quá cao, cho nên cuối cùng Hoàng thượng cũng chỉ hạ chỉ giáng chức Bạch tướng quân xuống hai phẩm.
Việc này làm Bạch Trăn Trăn vô cùng phẫn nộ, tức giận tới mức ném vỡ vài bình hoa quý.
Đây là thời cổ đại không có nhân quyền, nếu như không có quyền hành thì ả ta sẽ dễ dàng bị người khác xâu xé!
Hoàng quyền là thứ vô cùng cao quý, thậm chí nếu một ngày nào đó Hoàng thượng thấy không vui thì ả ta có thể bị rơi đầu, bởi vì ả ta chỉ là con gái của tướng quân, không có thân phận cao quý như Diệp Thiều Hoa. Chính vì vậy mà ả ta có thể dễ dàng bị Diệp Thiều Hoa nhục nhã!
Ánh mắt Bạch Trăn Trăn trở nên thâm trầm, ả chưa từng nghĩ tới việc tiêu diệt Diệp Thiều Hoa, thậm chí còn muốn cho cô ta một con đường sống, nhưng hiện tại Diệp Thiều Hoa khinh người quá đáng, nếu Diệp Thiều Hoa đã ép ả vậy thì ả cũng không cần phải làm người tốt mà buông tha cho Diệp gia.
Nghĩ đến đây, Bạch Trăn Trăn lập tức gọi thuộc hạ tới, cho người bí mật giao cho Tam hoàng tư một phong thư.
Việc Hoàng đế đã nổi trận lôi đình trừng trị phe phái của Tam hoàng tử làm mọi người hoài nghi Hoàng Phủ Vân Tranh đã thật sự được cứu sống.
Cung điện của Thái tử vẫn được bảo vệ chặt chẽ không một kẽ hở như cũ, không hề có tin tức gì truyền đến, điều này càng làm tăng thêm sự ngờ vực của mọi người.
Đã qua nhiều ngày, ngay cả cung nữ và thái giám bình thường cũng lảng tránh cung điện Thái tử như rắn rết.
Vì điều này mà Hoàng thượng đã hạ lệnh đánh chết một số thái giám, sắp xếp thái giám và cung nữ hầu hạ mới cho điện Thái tử.
“Thật là đen đủi,” Một thái giám trung niên trong đám người mới đến thấp giọng than vãn, “Lại bị phân phó đến chỗ quỷ quái như thế này!”
“Nói năng cẩn thận một chút,” Một cung nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, “Người bên trong chính là Thái tử gia đấy……”
“Cái gì mà Thái tử gia, chẳng mấy chốc sẽ trở thành cô hồn dã quỷ ngay thôi.” Thái giám trung niên kia liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, “Đừng trách ta không nói trước cho các ngươi biết, vị bên trong không sống được lâu nữa đâu, các ngươi hãy tính toán cho kỹ, ta đã mua chuộc người của phủ nội vụ, ngày mai sẽ điều ta đến hầu hạ trong phủ của Tam hoàng tử, tuy rằng chỉ là một chân sai vặt, nhưng còn tốt hơn so với việc ở đây chờ chết.”
“Nhưng thị vệ của Thái tử vừa mới nói Thái tử đã có thể đứng lên đi lại được rồi, còn nói người sẽ lập tức lập tức khoẻ mạnh như người bình thường……” Cung nữ kia có chút ngập ngừng.
“Những kẻ đó là những người mới đến, mấy ngày hôm trước thị vệ của Thái tử còn quỳ gối trước cung Hoàng hậu đau khổ cầu xin đấy.” Thái giám cười khẩy một tiếng, “Sẽ khỏi ngay lập tức? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Đặc biệt, trong những ngày này, Bạch Trăn Trăn đã bí mật sử dụng rất nhiều tiền để thu mua ngựa và chiêu mộ binh lính, cung cấp cho những binh lính này trang bị tốt nhất và bắt đầu mua chuộc trọng thần triều đình.
Trong lúc Thái tử đang trong khoảnh khắc nguy hiểm, Quốc cữu gia đã lôi kéo trọng thần trong triều cưỡng ép Hoàng thượng đặc xá cho Tam hoàng tử ở trên triều.
Quốc cữu gia là ông ngoại của Thái tử, vậy mà hắn lại đứng về phía Tam hoàng tử, sợ rằng Thái tử thật sự không thể xoay chuyển tình thế.
Những kẻ trước giờ vẫn luôn ở thế trung lập giờ đây cũng bắt đầu dao động.
Con trai của Hoàng thượng không chỉ có Thái tử và Tam hoàng tử, trong đó kẻ biết giả heo ăn thịt hổ nhất chính là Thất hoàng tử – con của sủng phi đương triều.
Người này từ trước đến nay vẫn luôn sống âm thầm, không phô trương cao ngạo, theo quỹ đạo ban đầu trước khi Diệp Thiều Hoa đến thế giới này thì hắn là đối thủ lớn nhất của Tam hoàng tử, chỉ là cuối cùng hắn cũng yêu Bạch Trăn Trăn, người giàu có nhất, nguyện ý từ bỏ ngai vàng vì ả ta.
Đời này đã có gia tộc giàu nhất ở Giang Nam, do đó Thất hoàng tử đặt toàn bộ sự chú ý tới Giang Nam, không hề chú ý tới “Nhị thiếu” phong nhã này, càng không thể qua lại với Bạch Trăn Trăn.
Lúc này đây Thái tử đang bệnh nặng, ắt phải có một vị Hoàng tử khác thay thế vị trí trữ quân này, Tam hoàng tử chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, điều mà tất cả không ngờ đến nhất chính là Thất hoàng tử – một người luôn sống âm thầm không chút nổi bật, lại có động thái lớn như vây.
Cuộc tranh đấu giữa Tam hoàng tử và Thất hoàng tử, bắt đầu.
Tại cung điện Thái tử.
“Ngày hôm qua Tam hoàng tử phái người đưa đồ vào tẩm cung của ngài,” Ám vệ của Thái tử nhẹ giọng bẩm báo, “Có cần thuộc hạ……”
Thái tử xua tay, uống xong thuốc Ngọc Hành đưa cho hắn, chậm rãi nói, “Không cần bận tâm.”
Ngọc Hành đứng ở một bên nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Thái tử một cái.
Ngay cả khi hắn đang mang bệnh trong người thì dáng vẻ tuấn tú ấy không hề suy giảm. Mặc dù đang đứng ở đây, nhưng lại giống như đang tách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt, càng không giống một người luôn ẩn mình trong bóng tối.
Nghĩ đến việc Diệp Thiều Hoa liều mạng lấy cây huyết sâm kia bất chấp bại lộ thân phận chỉ vì người đang đứng trước mắt này, Ngọc Hành lại cảm thấy có chút khó chịu, thái độ đối với Thái tử cũng không được tốt.
Thái tử giống như không cảm nhận được điều đó, còn cười với hắn.
Điều này càng khiến cho Ngọc Hành buồn bực hơn.
Diệp Thiều Hoa không cảm nhận được mạch nước ngầm giữa hai người, chỉ để ý đến ký ức hệ thống đã trao cho cô, kiếp trước Diệp phủ không còn sót lại chút gì, Thái tử bị gán tội danh “Mưu phản”, cầm tù đến chết, bọn họ không hề được đám người Tam hoàng tử coi trọng.
Kiếp này, cho dù Thái tử bị “bệnh nặng” bọn chúng cũng không có ý định buông tha cho hắn, Diệp Thiều Hoa cười lạnh một tiếng, nếu đã như vậy thì nàng sẽ khiến Tam hoàng tử và Bạch Trăn Trăn mở mang tầm mắt một chút, để chúng biết thế nào mới gọi là mưu phản thật sự.
Hai ngày sau, Tam hoàng tử dẫn người lục soát tẩm cung Thái tử tìm kiếm chứng cứ phạm tội mưu phản.
Hoàng Thượng biết rằng thân thể của Thái tử đang dần hồi phục, mặc dù hắn trước giờ vẫn luôn tin tưởng và thiên vị cho Thái tử,nhưng vì lần này liên quan đến hoàng vị, nên trong lòng không tránh khỏi nảy sinh nghi ngờ, trực tiếp hạ lệnh giam lỏng Thái tử.
Diệp phủ vẫn luôn ủng hộ Thái tử nên lần này cũng chịu ảnh hưởng, hơn nữa Hoàng đế lại biết được khối tài sản to lớn không rõ nguồn gốc của Diệp gia.
Điều này càng khiến cho bệnh đa nghi của hắn càng thêm trầm trọng, lập tức thu hồi tất cả thực quyền trong tay Tể tướng.
Lúc Diệp Thiều Hoa quay lại Diệp phủ, nghe thấy tiếng một phu nhân đang khóc lóc, “Tẩu tẩu, tẩu nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ, Thiều Hoa và Hoài Cẩn còn nhỏ, còn chưa thành thân……”
Đây là muội muội ruột của Diệp tể tướng, cũng là tiểu cô cô duy nhất của Diệp Thiều Hoa, phu nhân của Ôn Thái uý, mấy ngày trước vì chuyện của Thái tử nên mới từ Vân Nam trở lại kinh thành.
“Ta đã đi tìm phu quân mấy lần nhưng chàng đều không gặp ta……” Diệp cô cô nói đến đây, lại cúi đầu lau nước mắt.
Diệp phu nhân than nhẹ một tiếng, “Muội muội không nên xuất hiện ở đây, sẽ gây sự chú ý, hiện giờ Thái tử đang mang tội mưu phản, bản thân Diệp gia chúng ta cũng khó bảo toàn. Lúc này, phủi sạch quan hệ với chúng ta mới là đúng đắn, muội nhanh chóng quay về đi, dù sao muội cũng là mẫu thân của trưởng tử, Ôn Thái uý là do lão gia đề bạt lên, chắc chắn sẽ không bỏ mặc muội.”
Nghe thấy điều này, thị nữ của Diệp cô cô lên tiếng, “Đại phu nhân, người không biết đó thôi, Thái Uý vẫn luôn nuôi dưỡng ngoại thất, sau khi Thái tử xảy ra chuyện, Ôn Thái Uý đã trực tiếp đưa ngoại thất kia vào trong phủ. Nữ nhi của ngoại thất kia còn được gả vào phủ Bạch tướng quân, Thái uý ra lệnh đưa của hồi môn và tất cả cửa hàng cho nàng ta! Phu nhân ở trong phủ Thái úy so với ngoại thất kia còn không bằng nha hoàn.”
Đúng là lão hồ ly!
“Tên họ Ôn kia dám đối xử với muội như vậy?!” Trước đây khi Diệp phu nhân được gả đến Diệp gia, Diệp cô cô còn chưa xuất giá, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, nghe được chuyện này, Diệp phu nhân tức giận ôm ngực.
Lúc này, Diệp Tể tướng chuẩn bị cáo lão hồi hương, còn Diệp Hoài Cẩn lại vướng vào hiềm nghi mưu phản, Tam hoàng tử và Thất hoàng tử long hổ phân tranh, về cơ bản Diệp phủ không tiện ra mặt.
Ngay cả các thái giám và cung nữ cũng biết xem xét thời thế chứ đừng nói là Ôn Thái Uý.
“Hắn nói sẽ không bỏ ta, chính là vì trả ơn năm đó ca ca đã nâng đỡ hắn .” Diệp cô cô cúi đầu, nước mắt chảy càng nhiều.