Edit: Ngọc
Cố vấn cho rằng Diệp Thiều Hoa sẽ biện giải hai câu, thật không ngờ, một câu cô cũng không nói, gật đầu.
“Cố vấn.” Diệp Thiều Hoa nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút: “Nếu không có chuyện gì nữa, em xin phép đi trước.”
“Em đi đi.”Cố vấn lười nghĩ nhiều, bà khoát khoát tay, cúi đầu xem tiếp tài liệu trên bàn.
Còn hai tiết, lần này, Diệp Thiều Hoa học cùng lớp với những người khác.
Trong đó có Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm.
Lúc cô đến nơi, lớp học sắp bắt đầu, trong lớp gần như chật kín, chỉ còn một vài chỗ ngồi.
Chỗ ngồi hàng ghế đầu tiên trống, Diệp Thiều Hoa trực tiếp đi tới hàng ghế đầu tiên.
Mà cũng chỉ còn vài chỗ ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên.
“Phiền tránh ra một chút” Diệp Thiều Hoa nói với cô gái ngồi ngay ngoài.
Nữ sinh kia giống như không nghe thấy.
Diệp Thiều Hoa đưa tay gõ một cái vào bàn: “Tôi nói, phiền tránh ra một chút.”
Lần này cô gái dường như đã nghe thấy, chậm rãi dời chỗ ngồi.
Diệp Thiếu Hoa ngồi xuống ghế giữa, vừa ngồi xuống, thiếu niên bên cạnh kiểu như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu lắm, lập tức dời hai chỗ sang bên phải.
Đằng sau còn rất rõ ràng truyền đến mấy tiếng cười nhạo.
Hai tiết học này trôi qua rất nhanh, Thôi Hạo cùng Từ Dĩ Lâm đều là nhân vật phong vân trong trường học, Thôi Hạo còn là hội trưởng hội học sinh, trước đó, lúc hai người còn đang hẹn hò, có không ít người ghen tị với Diệp Thiều Hoa.
Bây giờ, hai người chia tay cũng không phải việc bí mật, nên, những ánh mắt đánh giá Diệp Thiều Hoa càng lúc càng nhiều.
Thời điểm tan học, một số người đến canteen ăn cơm, nhưng cũng có một vài người ngồi tại chỗ, nhìn Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm.
Cô gái không cho Diệp Thiếu Hoa vào vừa nãy, giờ lại cố ý ngăn không cho Diệp Thiếu Hoa ra ngoài.
Sau vài lần, Diệp Thiếu Hoa cuối cùng cũng xác định là cô ta cố ý.
Cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô gái, từ trong trí nhớ tìm kiếm, cô gái này là bạn cùng phòng cũ của cô, Tô Nhàn, cô ta phải lòng Thôi Hạo, lúc trước ở ký túc xá, nửa đêm nguyên chủ tỉnh dậy, phát hiện có một con quỷ ngồi trên người Tô Nhàn, bị dọa đến hét toáng lên.
Làm sao những người như Tô Nhàn lại tin vào điều này được, cho rằng Diệp Thiều Hoa cố tình, luôn ôm mối hận với Diệp Thiều Hoa.
“Diệp Thiều Hoa, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, đừng có lấy quỷ ra dọa tôi, tôi không dễ tin người như thế đâu, cũng đừng hi vọng đem mấy cái lý thuyết loạn thất bát tao kia nói cho cả lớp nghe, sẽ trở thành trò cười cho cả lớp đó.” Tô Nhàn ngẩng đầu nói.
Trong lớp, vẫn còn vài người bạn tốt của Tô Nhàn.
Diệp Thiều Hoa nhìn chằm chằm quầng thâm mắt của Tô Nhàn một hồi: “Cha mẹ cô muốn có con trai, nhưng thật tiếc là tổ tiên của cô không tích đức. Họ không thể sinh được. Đời cô đáng lý cô phải có ba chị em gái. Khi cô năm tuổi, có một người em của cô trải qua một trận sống chết. Gần đây, có phải hay bị đau eo không? Còn bị ác mộng đánh thức mỗi đêm. Khi tỉnh dậy lại cảm thấy khó thở. Tình trạng này sẽ kéo dài cho đến khi cô chết đột ngột vì kiệt sức “
Vừa nói xong, hai nữ sinh khác cười nhạo một tiếng: “Đừng nghe con thần kinh này nói, Tô Nhàn rõ ràng chỉ có hai đứa em, sao cô bịa chuyện siêu thế?”
Chỉ có Tô Nhàn vẻ mặt biến đổi khôn lường.
Diệp Thiều Hoa mặt không đổi sắc rời đi.
“Sao thế, Tô Nhàn, cậu bị cái con thần kinh kia dọa sợ rồi à?” Bạn cùng phòng cười nhạo Tô Nhàn một cái.
Tô Nhàn giật giật miệng, không nói gì, nhưng nội tâm lại hết sức sợ hãi.
Có một điều cô ấy chưa bao giờ nói với bạn bè xung quanh, cô ấy có ba chị em gái, nhưng cô em út đã bị bố mẹ đưa đi chỉ vì em ấy là con gái khi vừa mới được sinh ra.
Chuyện này cô vững tin chưa bao giờ nói qua với ai, ngay cả hàng xóm xung quanh nhà cô cũng không mấy ai biết rõ.
Diệp Thiều Hoa làm sao biết được?
Chẳng lẽ … Cô thật sự tính ra, chuyện này … Tô Nhàn nghĩ tới đây, cảm thấy rất sợ hãi.
Bên này, Diệp Thiều Hoa nói xong vài câu về sau liền rời đi, bởi vì chu sa cùng phù chỉ có chút đắt, hôm qua cô chỉ mua được một chút.
Thật không ngờ rằng, cô lại có thiên phú vẽ bùa, cho nên hôm nay cô dự định mua một chút giấy vẽ phù chỉ và chu sa về vẽ để phòng thân, mà bán được lại càng tốt.
Diệp Thiều Hoa buồn bã, nghĩ đến cái thân phần thần côn kia, nếu cô làm thật, sợ bán không được còn bị đánh.
Cô mang một chút tiền mặt, mua thêm một chút giấy vẽ phù chỉ cùng chu sa.
Hai ngày nay Lâm Vi Vi không đến tìm cô, ai ngờ, trên đường Diệp Thiều Hoa trở về lại gặp cô ta, gương mặt cô ta rất vui vẻ, chắc gặp phải chuyện vui rồi.
Nơi Diệp Thiều Hoa ở là một cư xá cũ, hàng xóm bên trong đã sống ở đây hàng chục năm rồi, giữa hai bên rất thân thiết, rất nhanh thì biết Lâm Vi Vi, có bạn trai là một người rất có tiền, đối phương còn đi xe thể thao nữa.
Trong lúc nhất thời đối với dì Lâm cực kỳ hâm mộ.
Diệp Thiều Hoa không để ý, cô vừa mua một chiếc gương mới treo trong phòng tắm, sau đó tháo gương trong phòng tắm ra, dán lên đó một ít giấy bùa rồi cất lại vào hộp.
Mặc dù thứ này rõ ràng là sợ cô, nhưng Diệp Thiếu Hoa cũng không quá muốn để lại thứ này trong phòng tắm, để nó nhìn cô tắm rửa đâu.
Bên này Ninh Châu đi lòng vòng khắp khu cư xá, chỉ mong tìm được vị đại sư kia.
Liên tiếp mấy ngày đều không nhìn thấy vị đại sư đó.
Có thể nói trời xanh thật không phụ lòng người, hôm nay rốt cục thấy được bóng người đại sư, hắn lập tức xuống xe, hào hứng vọt tới trước mặt: “Đại sư! Cuối cùng tôi cũng gặp lại cô rồi!!”
Diệp Thiều Hoa nhìn đám khí đen xoay quanh đầu hắn: “Tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Điều này khiến Ninh Châu vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm, đại sư quả nhiên vẫn là đại sư, hắn còn chưa nói gì, người ta đã biết hắn có chuyện muốn tìm cô rồi.
Ngoài việc cảm ơn Diệp Thiếu Hoa về những gì đã xảy ra lần trước, Ninh Châu còn tìm cô bởi vì việc khác, sau chuyện lần trước, anh tin chắc khả năng của Diệp Thiếu Hoa, “Ông tôi đang hôn mê, bác sĩ mơ hồ yêu cầu tìm cao nhân về chữa trị. Chúng tôi biết rằng bác sĩ mời về khám cho ông nội chắc chắn không thể chữa trị tốt được , Diệp đại sư, chỉ cần cô có thể làm cho ông nội tỉnh lại, tôi sẽ trả cô thật nhiều tiền!”
Diệp Thiếu Hoa xuống xe, nhìn biệt thự trước mặt:“Tôi sẽ cố gắng.”
Ninh Châu không kìm được vui mừng.
“Cha, mẹ, con đem tìm được đại sư về rồi nè.” Hắn mang theo Diệp Thiều Hoa vào cửa.
“Im lặng” Mẹ Ninh liếc nhìn Diệp Thiếu Hoa, cô ấy còn quá nhỏ, không giống đại sư chút nào, bà không quan tâm nữa: “Sư phụ Khổ đang trừ tà cho ông của con.”