Hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Cửu Âm.
Cửu Âm nhún vai: “Ừ.”
Đôi môi phấn hồng của Nam Nhiễm hơi cong lên, bàn tay bị thương đút vào túi.
“Đây là người của tôi.”
Cửu Âm nghe cô nói, vẻ mặt lộ ra chút phiền muộn.
“Vậy phải làm sao đây?”
Nói đến đây, Cửu Âm nở một nụ cười mị hoặc.
“Con người tôi ghét nhất là tranh giành đồ với người khác.”
Chu Tước ở bên cạnh xoa xoa hai huyệt thái dương.
Tuy có cảm giác trận chiến này không thể nào không xảy ra nhưng Chu Tước vẫn nhỏ giọng khuyên lão đại nhà mình một chút.
“Lão đại, người ngài muốn đưa đi là người đàn ông đã bẻ gãy tay ngài, nhưng đối diện là người của Cửu gia. Ngài cũng biết, chúng ta không thể đắc tội cả hai bên được.”
Dựa theo tính tình của lão đại, một khi đã bị bắt nạt tuyệt đối không có khả năng không báo thù.
Cô cứ có cảm giác sau khi đưa Thân Đồ Mạc về đỉnh núi, lão đại sẽ làm gì đó với hắn.
Nếu lão đại chỉ vì đưa Thân Đồ Mạc về núi để báo thù mà đắc tội với đám người của Cửu gia thì bọn họ nhất định sẽ chuyển từ bánh trái thơm ngon thành một cái nhân bánh quy dụ hoặc.
Đám quân phiệt này không phải là không thể chọc nhưng cũng không nên chọc hết tất cả.
Nam Nhiễm nói thầm một câu: “Đoạt?”
Cô mím môi: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng biết đoạt là gì.” Hơn nữa, dạ minh châu vốn dĩ là của cô.
Cửu Âm híp mắt, một giây sau đã mở chốt an toàn lên đạn, nhưng dù cô ta có là người bắt đầu trước thì động tác của Nam Nhiễm vẫn nhanh hơn rất nhiều.
[Bộp!]
Cửu Âm còn chưa kịp phản ứng thì súng trong tay đã bị người khác đã sang một bết.
[Ầm!] một tiếng.
Cô ta bị đối phương hung hăng quăng ngã.
Nam Nhiễm khom lưng, không hề thương hoa tiếc ngọc nắm lấy tóc của Cửu Âm, dùng sức dộng mạnh đầu cô ta xuống đất.
Hành động này của Nam Nhiễm khiến binh lính chung quanh luống cuống, không biết nên làm cái gì tiếp theo.
Nếu nổ súng thì Cửu Âm tiểu thư vẫn đang ở trong tay Nam Nhiễm.
Nếu không nổ súng thì cũng không được, bọn họ cũng không thể để Cửu Âm tiểu thư bị bắt nạt như thế mãi được.
Phó tướng vốn có thể chỉ huy đã bị Cửu Âm tiểu thư tự mình bắn chết.
Vì thế tất cả binh lính đều mơ hồ, loay hoay không có chủ ý.
Lúc này, một đoàn xe từ phía Tây chạy đến.
Người của Nam Nhiễm đã tới.
Một lượng lớn người bước xuống xe nhanh chóng bao vây đám binh lính lại, trong chốc lát, tất cả quân nhân đều bị chế phục.
“Không được nhúc nhích!”
“Không được nhúc nhích!”
“Lão đại!”
“Lão đại!”
Thanh Long, Bạch Hổ dẫn đầu đi tới.
Cửu Âm nghe cách bọn họ gọi mới nhận ra thân phận của Nam Nhiễm.
“Cậu là Nam Sơn vương?”
Vẻ mặt Nam Nhiễm vô cảm, cô cầm một cục đá đập thẳng vào đầu của Cửu Âm.
Thứ này đang nói cái gì thế? Cô nghe không hiểu.
Đợi đến khi giáo huấn xong.
Nam Nhiễm đứng dậy, mở miệng: “Tìm Cửu gia đòi tiền.”
Bạch Hổ cúi đầu lên tiếng: “Đúng vậy.”
Mấy cái chuyện liên quan đến tiền bạc này đều do Bạch Hổ quản lý, Nam Nhiễm vừa mới ra lệnh, hắn ta liền biết có ý gì.
Nam Nhiễm chậm rãi đi tới trước mặt Thân Đồ Mạc.
Chu Tước thấy vậy nhịn không được căn dặn: “Lão đại, ngài phải kiềm chế một chút.” Cô vừa dứt lời đã thấy Nam Nhiễm kéo Thân Đồ Mạc lên xe.
Vừa đi vừa nói: “Tìm Thân Đồ gia đòi tiền, gấp đôi.” Lời này mới ra khỏi miệng, Nam Nhiễm liền liếc mắt nhìn dạ minh châu một cái, sau đó bĩu môi: “Hừ.”
Dứt lời, lập tức nhét người vào trong xe.
Hai tay Chu Tước khoanh trước ngực, ngước mắt nhìn bóng lưng của Thân Đồ Mạc. Trùng hợp, Bạch Hổ cũng đang híp mắt nhìn về phía lão đại của bọn họ rời đi.
Chu Tước nghi hoặc hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
Bạch Hổ cau mày: “Thân Đồ Mạc cứ thế mà ngoan ngoãn đi theo chúng ta? Cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ quái quái.”