[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 574: Tài phiệt dân quốc là nữ sinh (41)



Diện mạo của Hoa Vũ là điển hình kiểu nữ tử Giang Nam.

Hai hàng lông mi cong vút hình lá liễu, làn da trắng nõn, có một mỹ nhân như vậy đứng trước mặt, cho dù có tức giận thế nào cũng tiêu đi không ít.

Chỉ thấy người đàn ông kia vội vàng gật đầu: “Hiểu được, đương nhiên hiểu được.”

Hoa Vũ gật đầu, vừa cười vừa cầm ly rượu vang đỏ đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Nhưng mới đứng đối diện Nam Nhiễm chưa được bao lâu đã có người tới khách sáo chào hỏi Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm chép chép miệng, lười phản ứng bọn họ, vừa thấy dáng vẻ này của Nam Nhiễm, Hoa Vũ lập tức cầm ly rượu vang đứng ở bên cạnh, tiếp lời mấy người mới tới.

Đợi đến khi không còn ai thì bỗng nhiên nghe Nam Nhiễm hờ hững nói một câu: “Buổi dạ tiệc này thật nhàm chán.”

Hoa Vũ nghe vậy thì có hơi lo lắng.

Cô lo ân nhân cảm thấy quá chán mà nhấc chân bỏ đi.

Trước khi tới đây, Chu Tước đã dặn dò cô phải cố gắng hết sức giữ chân ân nhân ở nơi này đủ nửa tiếng.

Dù sao người kia cũng là thị trưởng, hiện tại bọn họ vẫn chưa tìm thấy lý do chính đáng nên vẫn không thể ở bên ngoài đối đầu trực diện với thị trưởng được.

Tuy rằng dựa vào sự bành trướng của bọn họ hiện tại thì chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra nhưng cái gì có thể nhịn thì nên nhịn để đỡ rước thêm phiền phức.

Hoa Vũ khom lưng, nói nhỏ: “Ân nhân, tôi thấy bên kia có một ít điểm tâm, tôi đi lấy cho cô một ít nhé?”

Vừa nghe tới thức ăn, hai mắt Nam Nhiễm giật giật, cô thay đổi tư thế ngồi, một tay đặt trên tay vịn, thúc giục: “Mau đi đi.”

Hoa Vũ đặt ly rượu vang lên bàn, sau đó nhanh chóng bước tới chỗ để thức ăn.

Cô cẩn thận chọn một vài món ân nhân thích ăn để lên đĩa, đang định quay người rời đi thì bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.

Mới ngẩng đầu đã thấy Hoa Tình đang bưng một ly rượu vang đi tới. Hôm nay cô ta một bộ sườn xám, đeo trang sức phỉ thúy, toàn thân tản ra quý khí.

Lúc Hoa Tình nhìn thấy Hoa Vũ, hai mày cô ta hơi cau lại, rũ mắt che đi cảm xúc nơi đáy mắt, sau đó ngẩng đầu uống một ngụm rượu vang.

“Ngày đó gặp mày ở cửa hàng trang sức, thấy mày kiên cường lên không ít, thì ra là đã về dưới trướng của Nam Sơn vương.”

Hoa Tình vừa nói, vừa lắc nhẹ ly rượu vang trong tay.

“Đúng là cùng một loại người giống mẹ mày, dựa vào gương mặt để bò giường hầu hạ người khác.”

Hoa Vũ cầm đĩa, không có phản ứng gì quá lớn.

Cô đã nghe rất nhiều lời khó nghe từ miệng Hoa Tình. Trước đây, có lúc cô ta còn nói khó nghe hơn bây giờ nhiều.

Hoa Vũ giơ tay trái lên chỉnh lại cây trâm trên đầu mình. Dù là ngày thường hay tiệc tối thì cô cũng chỉ cài một cây trâm bạch ngọc đơn sơ nhìn không mấy thu hút. Bất quá cô lại rất thích nó, còn không biết tại sao sẽ có thói quen sờ nó.

Cô cong môi: “Không biết hôm nay cô lấy tự tin ở đâu ra để nói với tôi mấy lời này.” Nói tới đây, cô hơi ngừng lại nhìn Hoa Tình một chút, sau đó mới nói tiếp: “À, đúng, tôi là được Nam tiên sinh cứu, còn cô là được thị trưởng bỏ một ngàn đại dương(*) mua về, hai chúng ta đúng là không giống nhau, ít ra thì cô đáng giá hơn tôi.”

Từng câu từng chữ của Hoa Vũ đều là chuyện Hoa Tình không muốn nghĩ tới nhất.

Hoa Tình nhìn Hoa Vũ chằm chằm, vẻ mặt cao cao tại thượng, trầm ổn cao quý luôn không coi người khác ra gì dần dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt âm trầm dọa người, hai tay cô ta nắm chặt lấy chân ly đến mức làm người ta có cảm giác chỉ một giây sau cô ta sẽ bóp nát cái ly kia.
Hoa Vũ đi về phía Hoa Tình đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một chút, cô mới nhỏ giọng nói: “Cô tìm người để cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết tôi bởi vì cô cảm thấy sự tồn tại của tôi là ô nhục của Hồng Đằng Bang. Không những thế cô còn hạ độc mẹ tôi, mắng mẹ tôi trời sinh là tiện nhân chuyên bò giường ba của cô, cô luôn miệng nói mẹ tôi đáng chết nhưng trước giờ cô lại chưa từng nhắc tới năm đó ba cô vô sỉ cưỡиɠ ɠiαи mẹ tôi thế nào.”

Hoa Vũ cố gắng kiềm chế để mình không bật khóc, sau khi nghiến răng nói suy nghĩ của mình, cô hơi dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Không ngờ, có một ngày, tôi lại có thể nhìn thấy người từng được đánh giá là có hy vọng thừa kế Hồng Đằng Bang nhất nghèo khổ đến mức đường này.”

(*) Đồng đại dương (Đồng Đông Dương): Tiền Đông Dương được chia thành các đơn vị piastre, cent/centime và sapèque. Một piastre bằng 100 cent. Một cent lại bằng 2-6 sapèque tùy theo triều đại. Theo tỷ lệ đó thì một đồng bạc Đông Dương có giá trị từ 200 đến 600 đồng tiền cổ truyền của người Việt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.