Đầu ngón tay của Nam Nhiễm miết nhẹ chiếc lá trên cây, cô đã nhịn cái thứ ngu xuẩn này lâu lắm rồi.
Đôi môi phấn hồng khẽ cong nở nụ cười nhẹ.
“Đồng tình? Đó là thứ quỷ quái gì?”
Vừa dứt lời, [ầm!] một tiếng. Cửu Sơn bị Nam Nhiễm ném ngã ra đất.
Cô nắm lấy tóc của hắn ta, dùng sức nắm đầu hắn ta bẻ ngược ra đằng sau, giống như chỉ một giây sau xương cổ của hắn ta sẽ không chịu đựng được nữa mà hoàn toàn bị bẻ gãy.
Vẻ mặt Nam Nhiễm mất kiên nhẫn: “Nhịn anh lâu rồi.”
Ngay từ lần đầu tiên thấy hắn ta cô đã muốn đánh hắn ta một trận rồi.
Vừa nhìn đã cảm thấy hắn ta thiếu đánh.
Nghĩ vậy, càng lúc cô càng dùng sức nắm lấy đầu hắn ta, kéo ngược đầu hắn ta ra đằng sau, thậm chí đứng từ xa cũng có nghe thấy tiếng xương cổ kêu rắc rắc.
Đợi một lúc, Nam Nhiễm hơi cúi đầu, miệng đặt gần tai hắn ta, giống như ma quỷ lẩm bẩm nói: “Nếu biết bản thân xấu như vậy thì nên ngoan ngoãn ở trong địa ngục, còn bò ra làm trò trước mặt tôi làm gì?”
Há mồm ngậm miệng đều đòi phá hủy thế giới, rốt cuộc thứ này bò từ đâu ra vậy?
Cửu Sơn không những không lo lắng hoảng sợ, ngược lại ý cười trên mặt càng lúc càng đậm hơn.
“Chúng ta là đồng loại.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Nam Nhiễm đã dùng một chân đạp thẳng lên đầu hắn ta.
“Ai mẹ nó là đồng loại của anh, lão tử là tiên nữ có được không?”
Nam Nhiễm chép chép miệng, chắc chắn đầu óc của thứ này hư rồi. Nghĩ vậy, cô lại dùng sức dộng đầu hắn ta xuống đất.
Hệ thống càng xem càng hoảng.
Ô ô ô, ký chủ, không, tiên nữ thật đáng sợ.
Nam Nhiễm đánh Cửu Sơn đến tận lúc hắn ta không còn sức để nói chuyện nữa thì mới chịu dừng lại. Cô cũng không lập tức bỏ đi ngay mà còn cúi đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm người nằm trên mặt đất.
Nhìn hơn nửa ngày, cô bỗng nhiên vươn đầu ngón tay ra.
“Giống ở chỗ đã mất mẹ, giống ở chỗ cha ta cũng muốn gϊếŧ tôi, giống ở chỗ là cùng bị người khác bắt nạt…” Càng nói hai mày của Nam Nhiễm càng cau lại, đến khi nói ra hết mọi sự tình cô lại im lặng một lúc.
Sau đó mới hắng giọng nói: “Nhưng anh muốn hủy diệt thế giới, còn tôi thì không. Anh là tên vương bát đản, còn tôi là tiên nữ. Tuy tôi dơ bẩn nhưng dạ minh châu lại rất sạch sẽ.”
Hệ thống nghe những lời này, không hiểu tại sao đột nhiên muốn khóc.
Đợi đến khi nói xong, Nam Nhiễm liền đút tay vào túi, khó khăn lắm mới đưa ra một kết luận khiến bản thân hài lòng, hai người bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Suy nghĩ một hồi cô liền nhấc chân thản nhiên trở về hội trường, không thèm quan tâm Cửu Sơn đang nằm trên đất.
Hệ thống cẩn thận hồi tưởng lại lịch trình mấy vạn năm nay của ký chủ.
Ngoài nhấp nhô ra thì cũng chỉ trắc trở nhưng dường như từ trước đến giờ ký chủ chưa từng oán hận thế giới.
So với cái tên Cửu Sơn kia thì ký chủ của nó đáng yêu hơn nhiều.
Cho dù cả người bốc mùi hôi thối mục nát nhưng trong lòng vẫn là đóa hoa nhỏ nở rộ tỏa hương thơm ngát.
Trước giờ đều là người khác dùng lưỡi dao để uy hiếp ký chủ, chứ ký chủ của nó lại chưa bao giờ nghĩ tới việc chủ động đả thương người khác.
Nam Nhiễm mới bước vào hội trường đã trùng hợp đụng phải Thân Đồ Mạc đang đi về phía hoa viên.
Anh mặc một thân quân trang, toàn thân tản ra hơi thở lạnh nhạt, xa cách, anh rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên người Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm thấy anh dường như muốn đi ra hoa viên, lại nghĩ tới chuyện bản thân vừa mới làm, cô lập tức duỗi tay kéo lấy cánh tay của anh, vội vàng nói: “Hậu hoa viên không có gì đẹp.”
Thân Đồ Mạc nhìn cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Phải không?”
Nam Nhiễm nhanh chóng gật đầu.
Sau đó kéo anh đi về hướng bên cạnh, đảm bảo anh tuyệt đối sẽ không đi về phía hậu hoa viên.
Vẻ mặt Thân Đồ Mạc lạnh nhạt nhưng cũng không hề có ý kiến với hành động của Nam Nhiễm, cứ tùy ý để cô kéo đi.