“Tướng quân thích mùi vị này không?”
Tạ Liên Thành cười dịu dàng.
Lâm Lang ôm lấy cổ hắn, làm hắn cúi thấp đầu. Con ngươi như lưu li của hắn chiết xạ ra ánh sáng mỹ lệ, da thịt trắng nõn dưới ánh nến leo lắt có một hương vị mê người. Săn sóc, nhu nhược, vâng lời, là tình ý mà nam nhân dành cho Lâm Lang.
“Thích đến nỗi không thể nào thích hơn.”
Nàng ngẩng đầu hôn lên khoé miệng đối phương.
Hắn dáng vẻ dịu ngoan, mặc nàng tùy ý đùa nghịch.
Nhĩ tấn tư ma (tóc tai cọ xát nhau), một đêm triền miên.
Ngón tay Lâm Lang chui vào tóc đen của nam nhân, bên tai là tiếng thở dốc khiến người ta đỏ mặt. Tóc ướt đẫm mồ hôi.
Nam nhân khẽ cắn đầu vai, mặt như hoa đào, đang dụng tâm lấy lòng tướng quân đại nhân của hắn.
Lâm Lang một bên nhiệt tình đáp lại hắn, một bên lại vô cùng thờ ơ nghĩ rằng: Nam chủ đại nhân sẽ vì nàng làm tới mức độ nào đây?
Một vị công tử tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết thế gia, dịu dàng lương thiện lại bị sa đoạ thành một tên ma đầu giết người không chớp mắt, không phải rất thú vị sao?
Lâm Lang cười khúc khích.
Giết hại lẫn nhau, thật là một cách chết khiến nàng mê muội.
–
Ngày hôm sau, Nghiêm Bạc Dạ mất tích.
Đồ đạc trong phòng vô cùng chỉnh tề, không có dấu vết bị động qua.
“Tướng quân đừng lo lắng, Liên Thành sẽ mau chóng tìm ra đệ ấy.” Tạ Liên Thành thuần thục khoác áo choàng cho nàng, thắt lại dây áo.
Nhìn vết ứ mơ hồ in trên cổ nữ nhân, ý cười bên môi Tạ Liên Thành gia tăng.
Trên người tướng quân đại nhân chỉ còn hơi thở của hắn.
Hắn nhìn theo người đi ra khỏi phủ.
Quản gia rũ mắt đi theo hắn.
“Năm nay tuyết lớn thật đấy.” Tạ Liên Thành vén tóc bên tai, góc váy đỏ tươi bay múa trong tuyết, “Trời lạnh như vậy, xem ra trên đường lại có vài người bị đông chết.”
“Ngươi nói có đúng hay không, Thành quản gia?”
Hắn không chút để ý xoay xoay vòng ngọc trên cổ tay.
Quản gia cúi đầu nói vâng.
Một đợt tuyết nhỏ rơi xuống giữa trán Tạ Liên Thành, làm hắn nhất thời tựa như người trong tranh, không dính khói lửa phàm tục.
Ai ngờ được dưới vẻ ngoài mỹ lệ lại dần sinh thành một trái tim độc ác.
Lâm Lang sau khi lên triều ngồi xe ngựa trở về Vương phủ.
“Hưu –“
Một mũi tên nhỏ thừa dịp màn che bay lên bắn vào xe ngựa, xẹt qua trước mặt Lâm Lang, vững vàng dính trên tấm ván gỗ.
Trên mũi tên có một tờ giấy.
Nàng gỡ xuống, mở ra.
Con mồi tự đưa tới cửa.
“Ha ha…”
Trò chơi này cũng nên kết thúc rồi.
Lâm Lang siết chặt tờ giấy.
–
Vùng ngoại ô cách Long Thành không xa có một ngôi chùa cổ ngàn năm hoang vắng, trải qua biết bao triều đại truyền thừa, quy mô kiến trúc cực kì to lớn, là thánh địa Phật môn từng được sánh ngang với chùa Già Lam.
Nghe nói tại thời điểm chùa miếu thịnh hội có một đôi yêu nhau tuẫn tình tại đây, tử trạng cực kì thảm thiết, những người đi vào dâng hương vào buổi sáng sớm thấy hình ảnh khủng bố như vậy đã làm mọi người xôn xao. Từ đó trở đi hương khói dần dần suy tàn, cho đến bây giờ không còn ai đến thăm viếng.
Trừ một số tiều phu, có rất ít người đặt chân tới nơi này.
“Sàn sạt –“
Giày bó đem sẫm giẫm lên cành khô và nền tuyết.
Trong khu rừng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng vài chú chim nhỏ bay cao.
Cửa sổ đỏ phai màu, tượng Phật cũ nát.
Những con ngươi màu xanh lá ẩn trong bóng đêm.
“Phật ở đây đã sớm chết, lời cầu nguyện của ngươi là vô dụng.”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ thanh lãnh.
Nghiêm Bạc Dạ chấp tay hành lễ kinh hỉ mở bừng mắt, vội vàng quay đầu.
“Vương gia, ngươi đã đến rồi?”
Lâm Lang mỉm cười với hắn ta, mở rộng hai tay.
Một bộ nghênh đón người yêu của mình.
Nửa gương mặt nàng ẩn vào trong bóng tối, nửa bên còn lại được ánh trăng chiếu rọi nhiễm lên màu trắng ngà, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.
Nam nhân không chút do dự nhào vào lòng Lâm Lang.
Lâm Lang ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
Tay nàng đặt lên lưng hắn ta, thứ chạm được không phải vải dệt, mà là vết máu đã khô.
“Sao không đợi ở Vương phủ, không rên một tiếng chạy mất, ngươi biết ta lo lắng tới mức nào không?” Kỹ thuật diễn của Lâm Lang một giây online.
Cứ việc nàng mới là kẻ chủ mưu thúc đẩy toàn bộ ván cờ.
“Rất xin lỗi, Vương gia.” Hắn ta ngoan ngoãn nhận sai.
Lâm Lang buông hắn ta ra, hai tay nâng mặt hắn.
“Sao trán lại có máu, ngươi bị thương?”
Ánh mắt Nghiêm Bạc Dạ lạnh lùng, “Đúng vậy, bị lừa.”
Bởi vì người kia đối với Vương gia vô cùng si tình, trông cũng là một tên không tồi. Vốn dĩ hắn ta định tiếp nhận hắn, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng lời mời của đối phương lại là rắp tâm hại người, kết quả bản thân không cẩn thận bị ám toán.
May mắn còn giữ lại đường lui, nếu không hôm nay hắn ta đã thành một khối thi thể.
“Bị lừa, bị ai lừa? Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?” Lâm Lang bày ra vẻ ‘ta cái gì cũng không hiểu’.
“Chuyện này nói ra rất dài, sau này có rảnh ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe. Bây giờ ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói cho Vương gia biết.”
Trong mắt Nghiêm Bạc Dạ dần dần chứa đầy sự nhu tình.
“Vương gia có bằng lòng theo ta lưu lạc thiên nhai?”
“Ngươi nói cái gì?”
Nam nhân nắm lấy tay Lâm Lang áp vào má mình, “A Dạ biết như vậy Vương gia rất khó xử, từ bỏ thân phận cao quý, rời xa cuộc sống cẩm y ngọc thực, đi đến một trấn nhỏ xa xôi, sống cuộc sống như những người bình thường.”
Lâm Lang vuốt ve gương mặt của hắn, im lặng không nói gì.
Tính cách Nghiêm Bạc Dạ lạnh lùng, rất ít khi nói những lời tình tứ như vậy, lúc này hắn ta cảm thấy thẹn tới mức ngón chân cuộn lại, “Nhưng ta sẽ cố gắng làm Vương gia hạnh phúc!”
“Ta… chưa từng nấu cơm, có điều sư phụ có nói ta rất có thiên phú cầm kiếm, về phương diện trù nghệ xắt rau này có lẽ, có lẽ cũng sẽ làm được…”
“Đến lúc đó, khi chúng ta dành dụm được đủ tiền, mở một cửa hàng gần học đường, chuyên môn làm điểm tâm… ta ở sau bếp, Vương gia ở phía trước tính tiền, vừa ngẩng đầu là thấy được hình bóng Vương gia…”
“Thân thể của ta rất dẻo dai, sinh mười đứa nhỏ cũng có thể…” Hắn hơi cắn môi, đôi mắt đong đưa những gợn sóng nhỏ vụn.
“Dù sao, ta và bọn nhỏ đều nghe theo ngươi…”
Gương mặt hắn đỏ bừng, phảng phất bôi lên một lớp phấn hoa ngọt ngào.
Thật ngây thơ làm sao…
Ngón tay Lâm Lang đang vuốt ve mặt hắn ta chợt dịch chuyển xuống cằm, hơi nâng lên một tí.
Hình bóng hai người đè lên nhau.
Nàng ấn đầu hắn ta, dùng sức hôn môi.
Dần dần, hắn chỉ có thể yếu đuối dựa vào vai nàng, mềm thành một vũng nước.
Tầm nhìn trước mặt bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Thật đáng tiếc.”
Nàng nói như vậy, mang theo ý cười sung sướng.
“Bổn vương không có thói quen cất chứa đồ hỏng.”
Nàng đột nhiên buông lỏng tay ra.
Nam nhân trượt khỏi người nàng, ngơ ngác ngã ngồi trên mặt đất.
Lời này của nàng là có ý gì?
Ghét bỏ?
“Thật ngại khi lừa ngươi lâu như vậy, thật ra ta chính là chủ nhân chân chính của cơ thể này, Đàm Lâm Lang.”
Nữ nhân từ trên cao nhìn xuống hắn ta.
Nghiêm Bạc Dạ bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin.
“Tuy ta vẫn luôn ngủ say, nhưng những chuyện mà các ngươi làm với người ngoại lai kia, bổn vương vô cùng rõ ràng.”
“Các ngươi ấy hả, thật đúng là ghê tởm mà, ngoài miệng nói yêu thích khôn nguôi, nhưng khi gặp được người thích hợp hơn thì không hề do dự đẩy người trước vào chỗ chết.”
“Còn nói tư bôn cái gì, đừng chọc cười bổn vương, vinh hoa phú quý không chịu hưởng, hà cớ gì phải lang thang khắp nơi với thứ đồ như ngươi?”
“Hạng người đứng núi này còn trông núi nọ như ngươi, cũng chỉ xứng để bổn vương đùa nghịch mà thôi.”
Lâm Lang nhìn gương mặt trắng bệch của hắn ta, cười càng thêm vui sướng.
“Sẵn tiện nói một câu, bổn vương chơi rất vui nha.”
“Cái này còn phải đa tạ tiết mục khuynh tình của ngươi đó.”
Đuôi lông mày của nàng hơi cong, giống như một vầng trăng non.
“Vất vả rồi, Nghiêm quý quân.”
Sau khi vở kịch kết thúc, suất diễn của ngươi cũng nên dừng tại đây.
Lâm Lang gom lại áo choàng, xoay người định bước ra ngạch cửa.
“Vương gia… tại sao lại không tiếp tục lừa ta chứ…”
Tại sao lại cố tình, ngay lúc hắn ta muốn bỏ mặc hết thảy, muốn cùng nàng sống một cuộc đời mới, cảnh tượng hắn ta vẽ ra tốt đẹp như thế, nàng lại tự tay phá nát giấc mộng này.
Bên má một mảnh lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Tình cảm hắn ta trân trọng, trong mắt của ngươi khác chỉ là một khúc nhạc râu ria.
Thật buồn cười mà.
Bóng dáng Lâm Lang biến mất trong đêm tối.
Hắn ta ngơ ngác ngồi dưới đất, tâm như tro tàn.
Mũi kiếm sắc bén cắm xuống đất, tiếng nó phát ra trong màn đêm yên tĩnh phá lệ chói tai.
Quần áo màu đỏ rực của nam nhân như hoa sen đỏ nở rộ, tươi đẹp bắt mắt.
“Nghiêm quý quân, Vương gia sai ta tiễn ngươi lên đường.”
Hoá ra món quà do tạo hoá ban cho, sớm đã âm thầm được định trước giá cả.
Bây giờ là lúc hắn phải trả giá đắt.
Nghiêm Bạc Dạ không trốn tránh.
Cái hôn ngọt ngào thân mật kia, bôi sẵn chất độc trí mạng.
“Một đường, thuận lợi.”
Hắn khẽ cười.
“Xì –“
Trường kiếm xuyên qua da thịt.
Bức tượng Phật đã trôi lớp sơn vẫn đang cầm hoa mỉm cười, máu nhuỗm đẫm nhị sen đã vỡ, sền sệt, chậm rãi nhỏ giọt.
Hắn ta nằm trong vũng máu, ngơ ngẩn nhìn về phía cửa.
Ánh trăng mông lung bao phủ lấy cây Bồ Đề trước ngôi chùa cổ, cành lá sáng tối đan xen.
Lạnh quá.
Dòng máu ấm đang từ từ lạnh đi.
Sắp chết ư?
Hắn ta cảm thấy người mình rất đau, đặc biệt là trái tim, nơi vừa bị một kiếm xuyên qua.
Quên đi, dù sao nàng cũng sẽ không thấy đau lòng.
Thực ra nàng nói đúng, hắn ta là một nam nhân lả lơi ong bướm, thấy một người yêu một người, ích kỉ lại thờ ơ, với người mình từng thích cũng có thể xuống tay không hề do dự.
Nếu bản thân ích kỉ thêm một chút thì tốt rồi.
Nếu như thế, thì dù có bị phản bội, hắn ta cũng sẽ có cảm xúc phẫn nộ, sau đó ôm lấy ý hận ngập trời chết đi, hoá thành lệ quỷ, ám theo nàng đời đời kiếp kiếp.
Khoảnh khắc hai mắt nhắm nghiền, hắn lại hối hận nghĩ, có lẽ việc mình không nên làm nhất chính là chọn ngôi chùa lụi bại này làm nơi hai người gặp mặt.
Giống như Vương gia đã nói —
Phật ở đây… đã sớm chết rồi.
Nên mới không nghe được lời khẩn cầu của hắn.
Nguyện yêu một người lòng không đổi, mãi đến đầu bạc… chẳng chia xa.
=================
(Câu cuối trích trong bài “Bạch Đầu Ngâm” của tài nữ Trác Văn Quân)