Không nghe Hư Không Thú đáp lại, Nam Tầm mới nhớ ra Tiểu Bát nhà nàng yếu bóng vía, sợ Yêu Vương cực kì.
Nam Tầm định làm bộ không biết mình hôn người đàn ông, nhưng điều này có thể sao?
Cái eo nàng ôm cường tráng như vậy, cái đầu cao to như vậy, kẻ ngu si đều biết không thích hợp rồi.
Trái tim Nam Tầm nhảy rầm rầm lên, rất sợ Yêu Vương một chốc liền ăn tươi nuốt sống nàng.
Bỗng nhiên nàng buông tay, nhanh chóng lùi về sau vài bước, kéo vụt xuống dải lụa bịt mắt, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt.
Này vừa nhìn, nàng liền ngây dại.
Nàng cảm thấy Tần Nhạc Hiên lớn lên đã rất đẹp trai, không nghĩ tới so cùng người này cũng chỉ là bùn.
Người này có một đôi mắt đỏ sẫm long lanh thâm thúy, lông mày dài, sống mũi thẳng, môi mỏng hơi phiếm tím mân thành một đường thẳng, mà dù cho là huyết đồng hay là sắc môi hơi tím khác người thường cũng không cách nào che lấp dáng vẻ anh tuấn của hắn. Cằm độ cong vừa đúng, thêm chút thì hơi âm nhu*, thiếu chút thì quá mức thô kệch. Lúc hắn nhìn khiến ngươi cảm giác được giá lạnh tận xương, nhưng vẫn như thiêu thân muốn ngắm lâu vài lần.
Nam Tầm và Tiểu Bát như nhau là nhan khống, vẫn là fan cứng. Nàng thích tất cả những thứ đẹp đẽ, đặc biệt là người, nhưng chỉ giới hạn ở thưởng thức, sẽ không sinh ra cảm tình khác.
Vậy là lúc này nàng nhìn người đàn ông bằng ánh mắt không thèm che giấu kinh diễm, cũng không mang chút si mê dâm loạn nào.
“Dung mạo ngươi thật dễ nhìn.” Nam Tầm không nhịn được cảm thán chút.
“Hít ~” Người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.
Nam Tầm có một tật xấu, nàng vừa nhìn thấy thứ gì xinh đẹp, lá gan sẽ vụt vụt phình to mấy lần, sau đó là các loại tìm đường chết, người khác muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Giờ phút này, nàng chuyên tâm thưởng thức mỹ nam trước mắt, hoàn toàn quên mất thấp thỏm trước đó.
Bốn nha hoàn Lục Tuệ, Hồng Trù, Lam Thủy và Tử Linh phía sau Nam Tầm hoàn toàn vùi đầu gắt gao quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy không ngừng.
Các nàng muốn nhắc nhở Nam Tầm, nhưng các nàng không dám, ở uy hiếp tính mạng phía trước, các nàng vẫn rất sợ chết.
Người đàn ông trước mắt mặc một thân trường bào đen bó eo, áo choàng ngoài thân, cổ áo và tay áo được thêu ám văn màu vàng có vẻ cao quý vô cùng.
Gương mặt tuấn tú kia vẫn luôn không có biểu tình, bên trong huyết đồng đỏ đậm lại như xẹt qua tâm tình gì đó, một thoáng liền qua.
“Ngươi cũng biết ta là ai?” Người đàn ông hỏi, tiếng nói trầm thấp, lạnh lẽo thấu xương.
Nam Tầm không khỏi nói thầm: “Liền giọng nói cũng dễ nghe như vậy.”
Ngón tay nàng đùa nghịch lục đỏ trên tay, đôi mắt sáng người nhìn hắn, cười nói: “Có thể ra vào tự nhiên ở đây, ngoài trừ vị Yêu Vương trong lời đồn kia còn có thể là ai?”
“Vậy ngươi có biết, cõi đời này không người dám nhìn thẳng bổn vương?” Yêu Vương nói, âm thanh không trập trùng, nghe không ra hỉ nộ*.
Hồng Trù đang quỳ chung quy không đành lòng, thấp giọng cầu xin: “Vương, mời ngài bớt giận, Tầm Tầm nàng không hiểu quy củ, nàng cũng không có ý mạo phạm vương.”
Yêu Vương chưa liếc nàng một cái, nhưng Hồng Trù miệng đã phun một ngụm máu tươi, thân thể nằm rạp xuống, tựa hồ có sức ép vô hình đang ấn trên người nàng.
Vẻ mặt Nam Tầm hơi đổi: “Hồng Trù!”
Nàng chợt trừng Yêu Vương, nói có chút tức giận: “Vì sao không thể nhìn thẳng? Ngươi không thể gặp người hay là sao? Rõ ràng lớn lên đẹp mắt như vậy, vì sao ta không thể nhìn chút? Nếu ngươi không thích ta xem ngươi, sau này ta không nhìn ngươi nữa, ngươi trách tội người khác làm gì!”
Môi mỏng Yêu Vương mím lại càng chặt, một lúc lâu, hắn hơi nheo mắt, đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan: “Ngươi không cảm thấy đôi huyết đồng này của bổn vương đáng sợ?”
“Không phải là hai con mắt đỏ sao, nơi nào đáng sợ hả? Ngươi không muốn có thể cho ta!”
Thời khắc này, xung quanh rất yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết vậy.
*âm nhu: vẻ nữ tính
*hỉ – nộ: vui – giận