Khi Vô Ưu đi rồi, Vạn Mị cảm thấy phần rễ có gì đó thay đổi.
Nó thử vận động thì kinh ngạc phát hiện, rễ của nó có thể tự động nhổ lên khỏi mặt đất.
Nhưng đây không phải là rễ cây, mà là hai cái chân.
Ô ô…!nó mộc chân rồi! Nó thử bước đi vài bước.
Khá là khó khăn, bởi thân hình nó thì cao to mà hai cái chân thì nhỏ và ngắn như Doraemon, thật là làm khó nó.
Té ngã vài lần, cuối cùng nó cũng nắm được quy luật bước đi, đi được vững vàng nó cũng bắt đầu chạy.
Sau khi quen rồi nó không ngừng nhảy múa, nhưng được một lúc nó bắt đầu khát và mệt.
Nó đi đến bên ao nước linh thủy, bỏ hai chân xuống dưới theo bản năng hút nước lên.
Một lúc sau nó đã khỏe trở lại, nó đi đến chổ cũ chôn chân xuống đất nghỉ ngơi.
Nó thầm nghĩ.
“Lạ thật! Theo ký ức truyền thừa thì trong quá trình tu luyện thành người, năng lượng hấp thu được sẽ được lưu trữ trong thân, hình thành cốt tủy rồi lục phủ ngủ tạng trước, sau đó mới hình thành các giác quan.
Cuối cùng là hình thành lớp da bên ngoài tạo thành hình dáng một con người.
Quá trình này chỉ diễn ra khi lượng dương khí đã đầy.
Nhưng mình chỉ mới hấp thụ có vài lần còn không đủ nhét kẽ răng lấy đâu ra mộc chân.
Thế tại sao mình lại có thể mộc chân nhỉ? Tuy không được hoàn chỉnh là mấy nhưng cũng là chân không phải là rễ a?”
Nó chợt nghĩ ra điều gì, bèn nhìn xuống chổ mà Vô Ưu đã cắn lúc nãy.
Chổ đó đã tự động lành lại không còn thấy một dấu vết.
“Nếu là như vậy tối nay mình thử thử xem sao.
Mặc dù hơi đau nhưng vì đại cuộc phải hy sinh vậy! Nhưng trước đó phải cho tiểu U U một bất ngờ.
Hé hé hé…”
Nó phát ra giọng cười gian ác, nếu có ai ở đây chắc phải tè ra quần, ngất xỉu.
Không gian vắng lặng không có bóng người, bổng nhiên có một tiếng cười rùng rợn phát ra ai mà không sợ chứ.
Buổi chiều cha mẹ Vô Ưu về nhà thì cơm nước đã xong, em Thành cũng được hai chị em tắm luôn rồi và tất nhiên, hai chị em cô cũng đã tắm xong.
Quả như cô đoán, mẹ cầm một bó bông và đọt lục bình rất to, một bên thì bưng một rổ ốc.
Cha thì một bên vác tay lưới, một bên xách giỏ cá.
Không cần dặn dò, chị Linh giao cho Vô Ưu trong em, tự động chạy lại nhận rau trong tay mẹ đem xử lý.
Mẹ cùng cha thì đem cá còn sống rọng vào trong lu, ít thì để ăn, nhiều thì sáng sớm đem ra chợ bán.
Cá chết và ốc thì đem ra ngoài cầu ao làm sạch.
Cá lớn thì kho và nấu canh, cá nhỏ thì ướp muối đem phơi khô.
Một giờ sau, đĩa lục bình xào tỏi, tộ cá kho tiêu, nồi ốc luộc xả đã ở trên bàn ăn.
Nếu ở năm 2019, mấy món này cũng rất tốn tiền a.
Nhưng bây giờ thì đó là bình thường, ở nông thôn gần sông nước nhà nào cũng có thể ăn.
Nhắc tới tiền Vô Ưu lại rầu rĩ ” làm sao để kiếm tiền đây?”.
Buổi tối, không có điện phải đốt đèn dầu.
Cả nhà ngồi bên chiếc radio đời cũ, xài bằng pin con ó, nghe cải lương.
Đây là phương tiện giải trí duy nhất của cả nhà.
Vào thời này cũng có tivi nhưng chỉ là trắng đen, xài bằng bình ắc quy.
Nhà nào dư dả lắm mới có, đôi khi cả xóm chỉ có một nhà có.
Cho nên, muốn đi xem phải đi rất xa, mà chiều phải tranh thủ ăn cơm sớm mới đi tới nhà đó trước, chiếm vị trí gần truyền hình xem cho rõ, nếu không chỉ có thể nghe được tiếng thôi.
Cha không yên tâm hai chị em nên không cho đi xem.
Vô Ưu nhớ kiếp trước vì thích xem “Tề Thiên( Tây Du Ký)” nên chiều nào cũng đòi cha dắt hai chị em đi.
Thương con cha cũng chịu khó, mãi cho đến mùa lúa, khi bán lúa xong cha mẹ mới bóp bụng mua về cho xem.
Hình như đó là năm cô học lớp 4 thì phải.
Còn hiện tại, thì xóm chưa có cái nào, muốn xem thì phải đi xa hơn qua xóm khác.
Hết cải lương cũng khoảng 7 giờ 30.
Cả nhà bắt đầu đi ngủ.
Nhà tuy đơn sơ nhưng thời này xây cất rất rộng.
Gọi là nhà ” chử đinh” ( ai không biết lên google hỏi nhe).
Nhà trên chỉ có một bộ ván, một cái ghế bàn tròn để tiếp khách, mấy cái ghế đẩu.
Hai cái tủ, một cái ở giữa dùng để thờ đồng thời để đồ dùng; cái thứ hai thì dùng để trử quần áo mới, giấy tờ quan trọng, có khi cả tiền bạc, nên nó luôn được khóa cẩn thận.
Nhà dưới thì có giường ngủ của cha mẹ, tủ chén và bàn ăn.
Nhà bếp thì tách riêng.
Nhà Vô Ưu cũng không phải là quy củ truyền thống gì, nên hai chị em cô ngủ ở bộ ván nhà trên.
Thứ nhất là mát, thứ nhì là chị em cô còn nhỏ, thứ ba là sợ ma a.
Trong buồng cũng có một cái giường nhưng cũng chỉ dùng để đồ linh tinh, chị em cô không dám ngủ vì trong đó rất tối.
Cha nói nhà trên có thờ cúng, ma không dám vô nên cho hai chị em ngủ nhà trên.
Cha mẹ thì ngủ cùng em Thành nhưng lúc em ba tuổi cũng bắt lên nhà trên ngủ chung với chị.
Lý do đưa ra để em Thành chịu là con trai lên nhà trên ngủ để không bị ma bắt, ngủ với cha mẹ hoài sẽ bị ma bắt.
À…!lý do tuy không có tính khoa học cho lắm nhưng rất thành công trong việc trả lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
Thời này, tối ngủ còn không cần phải đóng cửa.
Ai cũng nghèo hết, trong nhà có gì đâu để mà trộm.
Cũng chưa có ai dám ăn thịt chó nên con phèn ngủ ngoài sân cũng an toàn a.
Người ta còn tin rằng ” Ăn mèo nghèo ba tháng, ăn chó khó ba đời”.
Đôi khi Vô Ưu nghĩ giá như điều đó là sự thật thì tốt biết bao.
Do ngủ trễ đã quen, nên dù có trở về tuổi thơ Vô Ưu cũng không thể nào chợp mắt được.
Thấy cả nhà đã chìm sâu vào giấc ngủ, cô mới tiến vào không gian với Vạn Mị.
Cô cũng không muốn đâu nhưng vì để giảm đi mị lực cô đành phải chịu a.
Vừa tiến vào, cô thấy có một quái vật đang lao đến cô.
Cô hoảng sợ thét lên, theo bản năng dơ chân đá bay cái ” quái vật” sắp sửa nhào vào cô.
À…!Vô Ưu cũng có một ít công phu phòng thân, vì hồi đó đi học hay bị bạn bè ăn hiếp nên cô xin cha cho cô học võ.
Cha cô cũng biết một ít công phu truyền thống vì hồi nhỏ có theo thầy học, nên đem ra dạy cho cô.
Ban đầu chị cô cũng học nhưng vì luyện tập khổ cực nên bỏ cuộc.
Đúng! Là ” đá bay”.
Tuy Vạn Mị biến thân hình cô nhỏ lại nhưng cũng không có biến sức lực cô nhỏ lại nha.
Chính vì thế mà bị một đứa bé 6 tuổi mang sức lực của người 34 tuổi đá bay là chuyện bình thường.
Vậy là kế hoạch tạo bất ngờ cho tiểu U U của Vạn Mị bị phá sản, ngược lại còn bị sút một cú thật ngoạn mục dính vào vách đá, té xuống đất sắp mặt.
Nhìn lại thấy là Vạn Mị, Vô Ưu đúng là bất ngờ thật.
Cô giật giật khóe miệng.
” Cái cây bông này sao hôm nay chạy được vậy?”.
Vạn Mị cố bò dậy khóc hu hu.
– Hu…hu…hu…!Tiểu U U muốn mưu sát chồng!
Vô Ưu nổi nóng.
– Nính! Ai là chồng a? Nói bậy ta đá nữa bây giờ.
Nói mau tại sao lại chạy được?
Tuy bị cú đá ngoạn mục, nhưng vì không trúng nhược điểm nên cũng không đau mấy.
Nhưng nó ủy khuất nha.
Tiểu U U không muốn nó làm chồng còn đòi đánh nó nữa, tại vì chưa thể biến thành người nên nó nhịn.
Chờ nó biến thành người…!hừ…!sẽ phải khiến cô cầu xin nó làm chồng cô.
( tác giả: phải không?)
Nó cố đứng lên thân hình, ủy khuất nói.
– Ta không biết! Lúc cô đi ra thì ta tự nhiên mộc chân a!
Vô Ưu lại nhìn nhìn vào cặp chân mới của nó, vuốt cằm nói.
– Không phải sắp biến thành người đi!
– Không thể nào! Nó phản bác.
– Nếu biến thành người thì đầu tiên phải có cơ thể hoàn chỉnh chứ.
Ai lại biến thành chân trước đâu.
Mà nếu thành người có đôi chân như này thì giống cái loài gì?
” Yêu quái chứ loài gì? Ngươi cũng là cái cây hoa thành tinh đó thôi!” Nhưng những lời này, Vô Ưu cũng có thể nói trong lòng.
Nó lại nói tiếp.
– Ta nghĩ có thể là do cô đã cắn ta…!
– Cho nên…! -Vô Ưu như đoán ra ý của nó.
– Cho nên ta muốn cô thử cắn ta một lần nữa xem sao?.